TUYỆT THẾ VŨ THẦN

– Như vậy hình như không tiện lắm đâu.

Tử Y nhẹ nhàng nói, hơn nữa còn cự tuyệt, tựa như có ý tứ muốn đáp ứng. Lâm Phong nghe vậy liền hơi khựng lại, nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Tử Y, trong mắt hắn lộ ra một nụ cười.

– Nếu Tử Y tiểu thư ghét bỏ hay hoài nghi Lâm mỗ, ta có thể lấy hết mọi thứ ra ngoài, chính mình cũng ở bên ngoài vượt qua một đêm cũng không sao.

Lâm Hạo Kiệt chính nghĩa lẫm nhiên nói.

– Như vậy sao được chứ, ta tất nhiên đi cùng Lâm công tử.

Tử Y vội vàng nói, làm cho Tử Linh cùng Lâm Phong trợn mắt, mà Lâm Hạo Kiệt lại cười nói:

– Nói vậy nghĩa là Tử Y tiểu thư đã đáp ứng?

– Nếu Tử Y có gì quấy rầy, mong rằng Lâm công tử chớ trách!

Tử Y cúi đầu, hơi có vài phần e lệ nói.

– Quấy rầy gì chứ, đó là vinh hạnh của Lâm mỗ.

Lâm Hạo Kiệt cười nói.

– Tử Y tỷ tỷ, sao tỷ có thể đáp ứng tới ở lại trong chỗ của người khác chứ!

Tử Linh kéo tay Tử Y, nhẹ nhàng nói.

– Tử Linh, Lâm công tử chính là thanh niên tài tuấn hiếm thấy, chúng ta sao lại không tin tưởng được y chứ, ta và muội cùng đi thôi.

Tử Y khuyên nhủ.

– Ngu muội!

Một giọng nói lãnh đạm vang lên, tất cả mọi người đều khựng người, sau đó liền đưa mắt dòm dòm Lâm Phong.

Lúc này, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo Kiệt, thản nhiên nói:

– Lúc ở dưới chân núi, ngươi đã nói là ta ở cùng hai nàng tránh mưa trong nhà cỏ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của các nàng, mà bây giờ, vậy mà ngươi lại mời hai người nàng vào ở trong chỗ của ngươi. Ngươi, chẳng lẽ ngươi không ảnh hưởng đến danh dự của hai nàng sao? Đây là chuyện mà kẻ được gọi là thanh niên tài tuấn nên làm?

Lâm Hạo Kiệt khẽ híp mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, sau đó cười lạnh nói:

– Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi có thể so sánh với ta sao?

– Buồn cười!

Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Chẳng lẽ chuyện ảnh hưởng đến danh dự trinh tiết cũng có liên quan đến thân phận địa vị sao?

– Hừ!

Lâm Hạo Kiệt hừ lạnh một tiếng, nhìn Tử Y nói:

– Nếu mà Tử Y tiểu thư cũng cho rằng ta giống như những gì mà hắn nói, vậy những lời vừa rồi, xem như là ta chưa nói gì, hiện tại Lâm mỗ cáo từ!

Nói xong, Lâm Hạo Kiệt xoay người muốn rời đi.

– Lâm công tử, chờ một chút!

Tử Y hô lên một tiếng, vậy mà nhấc chân chạy theo Lâm Hạo Kiệt, nói:

– Ta tất nhiên sẽ không nghĩ như hắn nói.

Tử Y quay đầu, lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, sau đó liền nói với Tử Linh:

– Tử Linh, muội đi theo ta chứ?

– Không đâu!

Tử Linh lắc đầu.

– Vậy tốt, muội phải cẩn thận người khác đó.

Tử Y lại nói một tiếng, vậy mà thật sự đi theo Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Phong nhìn bóng lưng Tử Y, trong lòng âm thầm lắc đầu. Khuyên, hắn đã khuyên rồi, nếu Tử Y còn kiên trì theo ý mình, vậy thì không thể trách hắn được. Tóm lại, hắn đã làm được chuyện đáp ứng với Tử Nam, dẫn hai người an toàn đến được Tử Phủ.

– Tại sao cô lại không đi theo bọn họ.

Sau khi ba người kia rời đi, Lâm Phong nhìn Tử Linh hỏi.

– Có lẽ ngươi nói đúng, ánh mắt chúng ta nhìn thấy, có lẽ chưa hẳn là sự thật. Mặc dù Lâm Hạo Kiệt tuấn dật phi phàm, thực lực cường đại, nhưng ta cảm giác được, y có vẻ dối trá.

Tử Linh cong cái miệng nhỏ lên, nhìn về phía xa, thấp giọng nói.

– Vậy cô cũng không nghe lời tỷ tỷ cô, cẩn thận người khác sao.

Lâm Phong cười nhẹ nói, Lâm Hạo Kiệt đúng là rất dối trá.

Tử Linh quay đầu nhìn Lâm Phong, cười khanh khách nói:

– Nếu người khác thật sự không phải là người tốt, vậy ở trong nhà cỏ dưới chân núi đã có cơ hội rồi, cần gì mà phải đợi đến Tử Phủ.

Lâm Phong có chút kinh ngạc nhìn nụ cười đơn thuần kia, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật, nhất là đối với nàng này càng đúng hơn. Nhìn Tử Linh có chút đơn giản tùy ý, nhưng dưới cái bề ngoài hoạt bát của nàng lại có tâm tư nhẵn nhụi, so với người có bề ngoài trầm ổn như Tử Y thì càng thêm thấu triệt rõ ràng.

Dù là đạo lý rất đơn giản, nhưng Tử Y lại nhìn không thấu mà lâm vào trong đó.

– Nhưng ngươi cũng không nên quá đắc ý, dù thực lực của ngươi không tệ, nhưng Tử Linh ta cũng phải gã cho một gã kiếm tu cường đại, chắc chắn ta sẽ không coi trọng ngươi!

Tử Linh cười cười, sau đó liền cất bước rời đi, chuẩn bị tùy tiện kiếm một chỗ nghỉ ngơi.

– Kiếm tu?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lắc đầu cười, nhấc chân bước theo.



Trong trang viên của một hành cung Tử Phủ, bên ngoài cửa một gian phòng, tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.

– Vào đi.

Bên trong phòng, Tử Y hô lên một tiếng, sau đó, cửa phòng liền được mở ra, thân ảnh Lâm Hạo Kiệt xuất hiện trước cửa.

– Tử Y tiểu thư, ta có thể đi vào chứ?

Lâm Hạo Kiệt đứng ngoài cửa, hỏi một câu.

– Tất nhiên là được, Lâm công tử cứ đi vào đi.

Tử Y đáp ứng nói.

Trong ánh sáng mờ mờ, Lâm Hạo Kiệt nhìn Tử Y, thấy quần áo trên người nàng vẫn chưa khô hết, theo ánh sáng mà thân hình lung linh của ả được lộ ra, làm cho lòng y bốc lên một luồng dục hỏa.

– Tử Y, nàng thật đẹp.

Lâm Hạo Kiệt nhẹ nhàng nói, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.

Tử Y khẽ cúi đầu, xấu hổ yên lặng, một tiếng ừm thật nhỏ trong miệng truyền ra:

– Nào có!

– Cả người đều đẹp!

Lâm Hạo Kiệt cố ý hiểu lầm hai chữ “nào có”, ôn nhu nói:

– Tử Y, lần đầu tiên thấy nàng ở trong nhà cỏ, ta đã bị dung nhan của nàng làm khuynh đảo, cảm giác rất hợp duyên, không nghĩ tới, chúng ta có thể gặp lại nhanh như vậy.

Tử Y cúi đầu trầm mặc, sắc mắt hơi hồng lên.

– Tử Y, nàng không nói gì, có phải là cảm thấy Lâm Hạo Kiệt ta đang khinh bạc nàng, nếu vậy, hiện tại ta liền rời đi!

Lâm Hạo Kiệt lại mở miệng nói, Tử Y gấp gáp ngẩng đầu. Mà giờ khác này, Lâm Hạo Kiệt không biết khi nào đã đến trước người nàng, khoảng cách hai người phi thường gần.

– Tử Y!

Ánh mắt Lâm Hạo Kiệt tràn đầy nhu tình, giọng nói ôn nhu như nước.

– Ưm!

Sắc mặt Tử Y càng ngày càng hồng, ánh mắt nhìn Lâm Hạo Kiệt mang theo vài phần tình ý.

Ả cũng không nghĩ tới, chuyện tình tiến triển nhanh như vậy, nhưng mà Lâm Hạo Kiệt ưu tú như thế, vô luận là tướng mạo, thiên phú hay gia thế đều là chọn lựa tốt nhất. Y đã coi trọng một đứa con gái nuôi của Tử Vi sơn trang như ả, đối với Tử Y mà nói, đây là một chuyện rất có hấp dẫn. Huống chi bản thân ả cũng rất có hảo cảm với Lâm Hạo Kiệt, vì vậy, đối với biểu lộ của Lâm Hạo Kiệt, ả không có một chút mâu thuẫn nào, cho dù là hai người mới quen biết không lâu.

– Nàng nguyện ý làm nữ nhân của cả đời ta chứ?

Lâm Hạo Kiệt lại tiến gần thêm một bước, thân thể gần như dán lên người Tử Y, nhu tình nói.

Trái tim Tử Y bịch bịch nhảy, trên mặt đỏ bừng môt mảnh, hạnh phúc đến đột nhiên như vậy.

– Ừ!

Gật đầu rất khẽ, sau đó, ả liền cảm giác một đôi tay rất có lực ôm lấy thân mình, đột nhiên, Lâm Hạo Kiệt nhiệt tình hôn lên đôi môi ả.

Tử Y chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, cả người như bị lôi điện đánh trúng, cảm nhận được nhiệt tình của Lâm Hạo Kiệt, sau một lúc, hai tay của ả cũng ôm ngược lấy Lâm Hạo Kiệt, nhiệt tình đáp lại.

Hai bàn tay của Lâm Hạo Kiệt tự do lăn lộn trên người ả, từ từ trượt lên, không lâu sau đã đặt ở một vùng mềm mại cao ngất mà xoa nắn. Thân thể Tử Y dần nóng lên, không thể tự chủ mà thở gấp liên hồi.

Thân thể hai người liền ngã xuống giường, từng mảnh quần áo bắt đầu bay múa trên không trung. Không lâu sau, một tiếng thống khổ mang theo vài phần giải thoát, mấy phần rên rỉ trầm lên truyền ra. Thân thể hai người hoàn toàn dung hợp vào nhau, trong phòng, một mảnh dâm mị.



Sáng sớm, ánh rạng đông ngày mới dần dần lộ ra, Tử Phủ bắt đầu bận rộn. Hôm nay, chính là ngày đại hôn của Tử Quỳnh, thiếu gia Tử Phủ.

Trên một vách đá dựng đứng, có hai người đang ngồi, hai chân vắt vẻo trên vách đá, ánh mắt nhìn về mặt trời đỏ dần lên ở phía xa, một hình ảnh lộ vẻ tự tại nhàn nhã đặc biệt.

– Thật là đẹp!

Nhìn mặt trời đỏ chói chậm rãi nổi lên trong mây, ánh mắt trời chiếu khắp nơi, Tử Linh không nhịn được mà than thở một tiếng.

– Đúng là rất đẹp!

Lâm Phong cũng mở miệng nói, kiếp trước, hắn cũng khát vọng đứng trên đỉnh núi mà nhìn mặt trời mọc, nhưng vẫn không tìm được cơ hội và thời gian thích hợp, ở kiếp này, rốt cuộc hắn có thể tự mình cảm nhận lấy cảm giác này.

Hơn nữa, hắn có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm thụ càng thêm sâu sắc hơn so với Tử Linh, giống như là cảm giác ấm áp này, tinh thần phấn chấn này, lại gần mình như thế.

– Không nghĩ tới, lần đầu tiên Tử Linh ta nhìn mặt trời mọc, người theo bên người ta lại là ngươi. Đáng tiếc, ngươi không phải là người mà ta muốn tìm.

Tử Linh cười khẽ một tiếng, sau đó nàng bật lên, nói:

– Trở về thôi! Cha ta nói thê tử của Tử Quỳnh có tướng mạo xinh đẹp khuynh thành, hôm nay ta phải nhìn rõ, có thật sự là xinh đẹp như lời đồn không.

Lâm Phong cũng đứng dậy, trong ánh một lóe lên quang mang kỳ lạ. Hắn cũng muốn nhìn tân nương một chút, nhưng cũng không phải là muốn xem nàng ta đẹp đến cỡ nào, mà là xem thử nàng ta có phải là Công chúa Tuyết Nguyệt, Đoàn Diệp Hân hay không!

Nếu thật sự là Đoàn Diệp Hân, vậy thì tại sao nàng ta lại làm đám cưới với Tử Quỳnh, có phải là bị bức bách như lời đồn đãi hay không? Nếu thật sự là như thế, Lâm Phong hắn phải làm thế nào…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi