TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Bên ngoài Hoàng thành như trước vẫn vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa lúc này có rất nhiều đoàn người cùng đi về hướng một nơi, vùng đất trống giữa Hoàng thành và ngoại thành kia.

Giờ phút này, phía ngoài con sông bao quanh thành, không khí vô cùng yên tĩnh, tràn ngập một cỗ sát khí nồng đậm. Sát khí kia rất mạnh, khiến cho cả không gian bị bao phủ bởi áp lực.

Chỉ thấy ở bên ngoài sông toàn là bóng người ngựa. Người – tất cả đều mặc áo giáp, ngựa – tất cả đều là chiến mã.

Vây thành!

Lúc này lại có quân đoàn bao vây thành. Đội quân này có chừng mấy vạn nhân mã, liếc mắt nhìn lại, vô biên vô hạn, sắp xếp chỉnh tề ở bên ngoài Hoàng thành.

Xa xa, đám người đang qua lại ở ngoại thành đều nhìn những tướng sĩ này, bàn tán xôn xao.

- Là Xích Huyết thiết kỵ! Không ngờ Xích Huyết thiết kỵ hùng mạnh thế mà lại đi vây thành. Nhưng đem so với Hoàng thành, mấy vạn quân này cũng không ăn thua gì đâu.

Có người thấy giữa quân đoàn, binh sĩ mặc áo giáp đỏ, cưỡi ngựa đều là Xích Huyết, đây đều là biểu tượng của biên cảnh Tuyết Nguyệt, Xích huyết quân đoàn này là cấp dưới của Liễu Thương Lan.

- Thế sự vô thường, có ai ngờ Thần Tiễn tướng quân cường đại, hôm nay lại bị đem hành quyết công khai.

Có người lắc đầu thở dài, việc Tuyết Nguyệt muốn giết Liễu Thương Lan đã không còn là bí mật.

Nghe nói, lần này Ma Việt tổ chức tiến công quy mô lớn, Thần Tiễn tướng quân chẵng những không toàn lực đối kháng mà ngược lại còn tranh quyền đoạt thế, xúi giục phản loạn, muốn khống chế quân đoàn của Thiên Lang Vương vốn đến giúp ông ta, mới khiến cho Ma Việt lợi dụng thời cơ. Kết quả vài chục vạn tướng sĩ phải phơi cốt tha hương, hơn nữa công chúa cũng bị Ma Việt bắt, sinh tử chưa rõ.

May mà lần này Thiên Lang Vương có một Lâm Phong thiên tài tuấn kiệt tọa trấn, đưa ra diệu kế hỏa thiêu thành Đoạn Nhận, vây khốn năm mươi vạn đại quân Ma Việt trong biển lửa, đốt giết vài vạn chục người, đồng thời bày bố liên hoàn kế, mới có thể nghịch chuyển càn khôn. Nếu không thì đại quân Tuyết Nguyệt, toàn bộ chắc chắn đã phải phơi cốt tha hương.

Nhưng đáng thương thay cho Lâm Phong, vì cứu công chúa mà một người một kiếm xông vào trận doanh Ma Việt, dùng sức một người đuổi giết bọn bắt công chúa, nay cũng mất tích, sinh tử chưa rõ, phỏng chừng hai người đều là lành ít dữ nhiều.

Bởi vậy, nước Tuyết Nguyệt chiêu cáo thiên hạ, cho chém đầu Thần Tiễn Liễu Thương Lan để tế lễ cho ba quân tướng sĩ đã hy sinh.

Trải qua trận chiến này, danh tiếng Thần Tiễn tàn lụi, mà Lâm Phong lại nổi tiếng khắp nơi, chỉ tiếc anh hùng trẻ tuổi có lẽ đã chôn xương xứ người.

Đám người nhìn thoáng sắc trời, ánh dương chói mắt, còn khoảng hai canh giờ nữa sẽ chém đầu Liễu Thương Lan.

Lúc này cửa Hoàng thành đã đóng chặt, nội bất xuất ngoại bất nhập. Mọi người muốn tận mắt xem cảnh chém đầu Liễu Thương Lan cũng đành chịu.

Đúng lúc này, quân đoàn ngoài cửa thành có chút động tĩnh. Lập tức mọi người thấy tướng sĩ gỡ xuống cung tiễn từ trên lưng ngựa.

- Làm phản! Vì Liễu Thương Lan, quân đoàn này lại muốn làm phản, tấn công Hoàng thành!

Ánh mắt mọi người đều giật mình. Chỉ mấy vạn tướng sĩ mà muốn tấn công Hoàng thành là điều không tưởng. Có thể khẳng định, bọn họ một khi phát động nổi loạn, tướng sĩ Hoàng thành sẽ không lưu tình, mấy vạn quân sĩ này, cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.

Quả nhiên, nhìn thấy động tác của quân đoàn, trên cửa thành, một tướng lĩnh cười lạnh. Y là Mông Cô Phong, chức vị thống lĩnh, thân phận hiển hách. Đứng trên cổng thành, Y đương nhiên biết mình nên làm gì. Y hận những người này không nhanh làm phản, như vậy, y có thể dễ dàng bình loạn, lấy chiến công, hơn nữa còn giúp Thái tử điện hạ diệt trừ tai họa ngầm.

Đứng bên cạnh Mông Cô Phong là một thanh niên, mặc áo giáp, lộ vẻ uy phong lẫm lẫm, tuấn lãng phi phàm. Nếu Lâm Phong ở đây, nhất định nhận ra hắn. Chính là Mông Xung, ngày ấy ở trong Tương Tư Lâm bị Lâm Phong phế bỏ tu vi. Gã cũng là con của Mông Cô Phong.

- Mông Xung, chiến công này cha cho con đoạt, thế nào?

Mông Cô Phong cười nói, làm cho Mông Xung rất vui vẻ. Chiến công này không cần xuất lực cũng đoạt được. Phụ thân ban cho gã, chắc chắn sẽ nhanh chóng thăng chức, gã đương nhiên vui sướng.

- Vâng!

Mông Xung nở nụ cười, bước từng bước lên phía trước, đứng trên cửa Hoàng thành phất phất tay. Lập tức vô số quân sĩ Tuyết Nguyệt giương cao cung tên, nhắm ngay vào đám người phía dưới.

Đứng trên chỗ cao, nhìn xuống đám người dưới chân, Mông Xung có chút hào hùng. Lúc này đây, nhất cử nhất động của gã có thể quyết định tính mạng mấy vạn người.

- Lâm Phong, đáng tiếc ngươi đã chết, nếu không ta sẽ tự tay lấy tính mạng của ngươi!

Mông Xung chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, hào tình vạn trượng, giống như gã hôm nay có thể dễ dàng giết Lâm Phong, cái tên đáng giận đã từng nhục nhã gã, phế bỏ tu vi gã vậy.

Không có tu vi thì sao, gã vẫn có thể chỉ huy ngàn quân.

Khí tức trang nghiêm lan ra khắp nơi. Quân sĩ dưới thành, trên mặt đều khẳng khái lộ ra ý chịu chết. Dù biết là chết, nhưng trận chiến này, nhất quyết phải làm.

- Trận chiến này không vì cái gì khác, mấy vạn tướng sĩ chúng ta chỉ cầu công lý.

Trung quân thống lĩnh Nhậm Khinh Cuồng đứng ở phía trước chúng quân sĩ, ngửa đầu nhìn trên Hoàng thành. Bọn họ là vì Tuyết Nguyệt tắm máu giết địch, mấy chục vạn tướng sĩ chôn xương, nhưng Tuyết Nguyệt lại đối xử với bọn họ như thế này đây.

Công lý, ở đâu?

- Công lý, ở đâu?

Mấy vạn tướng sĩ, nổi giận gầm lên một tiếng, chấn động trời cao, trái tim của đám người cũng rung động theo.

Những người này, dùng tính mạng, đến hỏi công lý.

Trên hoàng thành, cha con Mông Xung cười lạnh.

- Công lý? Thực lực, thế lực chính là công lý, trên đời này, làm gì còn có công lý chân chính.

Trên mặt Mông Xung lộ ra một tia cười tà, sau khi bị Lâm Phong phế bỏ tu vi, lòng gã cũng càng thêm méo mó.

- Các huynh đệ, một trận chiến cuối cùng, chúng sĩ đồng lòng, tướng quân cùng Xích Huyết, cùng nhau tiến lên, kiếp này không hối hận.

Chân Nhậm Khinh Cuồng đạp trên chiến mã, giờ phút này, y mới thật sự là mặc ta khinh cuồng, dù chết, cũng không có gì đáng tiếc.

Thanh âm dây cung kéo động truyền ra, sát ý - tràn ngập thiên địa.

- Chuẩn bị.

Cổng thành, Mông Xung nhấc tay ra hiệu, trên mặt cười lạnh càng lớn, mà gã cũng chậm rãi lui về, núp ở phía sau đám người.

Tay Nhậm Khinh Cuồng, cũng giơ lên cao, gió nhẹ lướt qua, lay động mái tóc dài của y. Lúc này y, mũ giáp cũng không đội.

Bờ môi rung động, tay Nhậm Khinh Cuồng chầm chậm chuyển động, chỉ cần tay của y vung xuống, chuông báo tử liền được gõ vang.

"Ầm ầm!"

Nơi xa có tiếng vó ngựa cuồn cuộn, nhưng không có ai để ý, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người tướng sĩ trong ngoài cửa thành.

Tay Nhậm Khinh Cuồng lại lần nữa dần hạ xuống, cung tiễn đã được kéo căng.

- Dừng tay.

Tiếng vó ngựa vang lên ầm ầm như trước, không ngừng chấn động mặt đất, một đạo thanh âm như thủy triều cuồn cuộn lan về phía trước. Tiếng nói này khiến Nhậm Khinh Cuồng dừng tay lại.

- Dừng tay, Nhậm Thống lĩnh, là ta.

Người kia rống thêm tiếng nữa, thúc chiến mã điên cuồng chạy tới. Đám người phía trước nhanh chóng thối lui sang hai bên nhường đường.

Nghe thấy thanh âm này, tay Nhậm Khinh Cuồng cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt lóe lên một đạo quang mang sắc bén.

Lâm Phong!

Đây là tiếng của Lâm Phong!

- Toàn bộ đứng yên!

Nhậm Khinh Cuồng rống to một tiếng, khiến ánh mắt chúng tướng sĩ ngưng tụ, tại sao lại đứng yên? Tiếng nói kia là ai phát ra?

Nhậm Khinh Cuồng đương nhiên muốn dừng tay. Nếu bọn họ bắn ra một tên này, tức là đã làm phản, đám người trên cổng Hoàng thành, sẽ có lý do dẹp loạn, giết chết hết bọn họ.

Nhưng chỉ cần bọn họ chưa động thủ, thì vẫn là Tuyết Nguyệt quân đoàn, đối phương không có đầy đủ lý do động đến bọn họ.

Vốn y đã ôm tâm phải chết, nhưng Lâm Phong đến, có thể có xoay chuyển. Lâm Phong được Tuyết Nguyệt phong thành anh hùng, mà Liễu Thương Lan đã hoàn toàn trở thành tội nhân. Hôm nay, chỉ Lâm Phong mới có khả năng thay đổi tình thế.

Xoay người, ánh mắt nhìn về phương xa, Nhậm Khinh Cuồng nở một nụ cười, nội tâm kích động không thôi.

- Lâm Phong, tốt, vậy mới tốt chứ!

Trong đám người đang băng băng chạy đến, ngoại trừ Lâm Phong, còn có công chúa Đoạn Hân Diệp. Liễu Thương Lan được cứu rồi!

- Lâm Phong!

Nghe tiếng gọi của Nhậm Khinh Cuồng, mắt tất cả mấy vạn quân sĩ đều ngưng tụ. Người này được Tuyết Nguyệt gọi là anh hùng, quả thật đúng là anh hùng trong lòng bọn họ. Lâm Phong, dẫn đầu Xích Huyết Thiên Kiếm, tru sát Ma Việt Hắc Sát vệ, sau lại bằng vào sức một mình, nghịch chuyển tình thế tất bại của cuộc chiến.

Giờ phút này, bóng hình khinh cuồng kia lại xuất hiện ư!

- Lâm Phong!

Trên cổng thành, Mông Xung cũng nhìn thấy bóng người xa xa kia. Trên mặt của gã, lộ ra sự âm trầm và ác độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi