TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Trên tường thành, thân thể Mông Xung bị vô số mũi tên ghim tại đó, kinh tâm động phách, làm cho người ta đều phát run.

Mà đám người trên tường thành, tất cả đều sửng sờ, mặc dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng được ra chuyện gì đã xảy ra. Mưa tên vô tận vừa rồi ghim trên vách tường, ngay cả tường thành cũng rung chuyển. Hơn nữa, tướng sĩ ngoài thành muốn tiêu diệt tội nhân Mông Xung, vì Mông Xung muốn giết công chúa.

Lý do chính đáng, không có bất kỳ nhược điểm nào, dù sao, Mông Xung hạ lệnh bắn tên vào công chúa, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Mông Cô Phong run lẩy bẩy, mắt trợn thật to, có chút ngây ngốc.

- Mông Xung!

Rống lên một tiếng, Mông Cô Phong lao về mép tường thành, đưa mắt nhìn xuống, trong hai mắt đã trở nên đỏ ngầy. Đó là con lão, kẻ bị vô số mũi tên ghim lên tường thành kia chính là đứa con trẻ tuổi của lão.

- Ah… Lâm Phong!

Mông Cô Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đảo mắt nhìn lại, trong mắt lạnh lẽo thấu xương, âm trầm đến cực điểm.

- Ngươi giết con ta!

Dường như Mông Cô Phong còn chưa dám tin tưởng, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Yêu cầu Thống lĩnh mở cửa thành, ta cùng công chúa còn có việc gấp, cần phải lên đường.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, giọng điệu bình tĩnh, không chút gợn sóng.

- Mở cửa thành?

Mông Cô Phong nhe răng cười, dữ tợn kinh khủng:

- Lâm Phong, ngươi xông vào Hoàng thành Tuyết Nguyệt ta, còn giết con trai củaThống lĩnh ta, trong mắt ngươi còn có Tuyết Nguyệt hay không?

- Hử!?

Lâm Phong sửng sốt, sau đó liền cười lạnh. Lão Mông Cô Phong này, vậy mà muốn gán tội cho hắn, lão hồ ly này dù tức giận vẫn có thể duy trì thanh tĩnh, trước tiên định tội danh, sau đó mới động thủ.

- Mông thống lĩnh, Mông Xung hắn muốn giết công chúa, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tội đáng chết, mọi người đều có thể làm chứng cho ta. Mặt khác, ta lặp lại một lần, Thống lĩnh, Lâm Phong ta cùng công chúa có việc quan trọng cần làm, mong Thống lĩnh mở cửa thành, công chúa muốn vào thành.

Giọng nói của Lâm Phong lạnh dần, càng về sau càng lạnh đến thấu xương.

- Chuyện quan trọng cần làm? Muốn cứu Liễu Thương Lan sao?!

Mông Cô Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng cười, chỉ phun ra hai chữ:

- Nằm mơ!

- Ầm!

Mông Cô Phong vừa dứt lời, trên người Lâm Phong đã phóng ra sát ý băng hàn, làm Mông Cô Phong hơi khựng người, nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Không nói lời nào, Lâm Phong lao lên, bàn tay hóa thành lợi nhận, trực tiếp chém xuống.

- Xoẹt, xoẹt…

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Mông Cô Phong kêu lên thảm thiết, cánh tay giơ lên muốn chặn lại bàn tay của Lâm Phong đã bị trực tiếp chém đứt, không chút ngừng lại.

Một màn này làm cho mọi người đều kinh hãi, đám thủ hạ của Mông Cô Phong đang muốn lao lên thì thấy hai người Nhậm Khinh Cuồng cùng Mộng Tình đạp bước mà ra. Bất luận kẻ nào cũng không cách nào nhích tới gần Lâm Phong nửa bước, chỉ có thể trở mắt mà nhìn mọi chuyện phát sinh.

- Mông Xung muốn giết công chúa, Lâm Phong ta vì bảo vệ công chúa nên mới giết Mông Xung. Nhưng Mông Cô Phong vì Mông Xung bị giết mà nổi cơn oán hận, không để công chúa vào thành, dám không coi công chúa vào đâu, cũng không có hoàng thất Tuyết Nguyệt vào đâu. Lâm Phong ta thay công chúa chấp pháp giết tên tội nhân này.

Lâm Phong đứng đó, tóc dài phấp phới, giọng nói rõ ràng theo gió mà truyền đi rất xa, chấn động vào trong nội tâm mọi người.

Lâm Phong, không những giết chết Mông Xung, ngay cả Mông Cô Phong hắn cũng muốn giết.

Người nào cản hắn, hắn giết kẻ đó.

Nói xong, Lâm Phong lại lao tới, bàn tay trực tiếp chụp xuống người Mông Cô Phong. Nhất thời, Mông Cô Phong trở nên trắng bệch, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, hai mắt lão trợn trừng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vô cùng dữ tợn.

Mông Cô Phong cũng có tu vi Linh Vũ cảnh tầng tám, đều giống như Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong đã đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tốc độ nhanh nhạy bực nào, một chưởng chụp xuống, Mông Cô Phong nhất thời sơ suất, trực tiếp bị chặt đứt một tay, không chịu nổi một kích.

- Đường là do ngươi tự chọn.

Từ trong lòng bàn tay Lâm Phong truyền ra một luồng kiếm ý bạo ngược, phá hủy kinh mạch trong cơ thể Mông Cô Phong.

Bàn tay khẽ rung, thân thể Mông Cô Phong bị ném ra bên ngoài cửa thành, quân sĩ phía dưới đều hiểu ý, từng mũi tên phá không lao đi, thanh âm xé gió truyền ra, thống lĩnh Mông Cô Phong cũng bị vô số mũi tên ghim lên tường thành giống như con của lão.

Tội danh, Lâm Phong tới định.

Thế giới võ giả, chỉ có thực lực mới là công đạo chân chính.

Lâm Phong đảo mắt lướt qua, nhìn về nhóm người trên cửa thành. Cuối cùng, ánh mắt hắn tập trung lên một người mặc khôi giáp thống lĩnh khác.

- Ngươi là Phó thống lĩnh?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi một tiếng, tên kia khẽ run rẩy. Y tận mắt nhìn thấy cái chết của Mông Xung và Mông Cô Phong, Lâm Phong thật sự đáng sợ, cũng giống như thái tử trong lời đồn, dám ngỗ nghịch hắn thì hắn liền giết.

- Là ta!

Người kia khẽ gật đầu, trong lòng có chút không bình tĩnh.

- Ta cùng công chúa có việc vào thành, nhanh mở cửa!

Lâm Phong bình tĩnh nói, người kia chỉ hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.

- Ta chỉ cho ngươi thời gian năm giây để suy nghĩ, không mở cửa thành, chính là ngỗ nghịch với công chúa, bất kính với hoàng thất Tuyết Nguyệt.

Lâm Phong lại lên tiếng, giọng điệu cường ngạnh, vô cùng bá đạo, sau đó lại hô tiếp:

- Một giây!

- Hai giây!

- Mở cửa thành!

Tên Phó thống lĩnh kia lắp bắp nói nhanh, y nào dám để Lâm Phong đếm tiếp, ngay cả cha con Mông Xung thì hắn nói giết liền giết. Y, Lâm Phong đương nhiên cũng dám giết.

Mặc kệ sau này thế nào, trước tiên phải tránh thoát một kiếp này rồi nói, mạng sống quan trọng hơn.

- Mở cửa thành, mở cửa thành….

Từng tiếng hô lớn truyền ra, thanh âm ùng ùng vang lên, cánh cửa khổng lồ bằng đồng xanh được chậm rãi kéo ra.

- Nhậm thống lĩnh, thúc cùng tướng sĩ ba quân hộ tống công chúa vào thành, bảo đảm an toàn của công chúa.

Lâm Phong thản nhiên nói, Nhậm Khinh Cuồng lập tức hiểu ý, gật đầu nói:

- Được!

Nói xong, Nhậm Khinh Cuồng trực tiếp đạp bước trên hư không trở về chiến mã, lớn tiếng hô lên:

- Hộ tống công chúa vào thành!

Đại quân rầm rộ chậm rãi đi vào trong Hoàng thành, một màn này làm cho mọi người không biết nói gì. Hay cho cái lý do hộ tống công chúa vào thành, đây là cố ý để đại quân này bước vào Hoàng thành.

Nhưng công chúa cũng không nói gì, Lâm Phong lại khống chế trên cổng thành, ai dám nói gì.

Bước chân chiến mã dồn dập không ngừng truyền ra, đại quân vào thành. Đợi đến khi đại quân vào hết trong thành, Lâm Phong liền đưa mắt ra dấu với Mộng Tình, sau đó, hai người sải bước đạp vào hư không, nhảy lên lưng chiến mã, cũng hướng về Hoàng thành mà đi.

Tại cửa Hoàng thành, hai cái thi thể bị vô số mũi tên ghim trên tường thành vẫn kinh tâm động phách, rung động lòng người.

Lâm Phong với thân ảnh thanh tú, dùng lửa nóng bừng bừng mà thay đổi càn khôn, quả nhiên đủ quyết đoán, giết Mông Xung, giết Thống lĩnh Mông Cô Phong, đều không chút nhíu mày, nói giết liền giết.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để quyết đoán là phải có thực lực cường hãn.

Lâm Phong có thể dễ dàng phế bỏ một Linh Vũ cảnh tầng tám như thống lĩnh Mông Cô Phong, thực lực chắn chắn phải cường đại, mọi người dường như thấy được một thiên tài yêu nghiệt ra đời.

Nếu như người này không chết, tất sẽ trở thành một nhân vật giống như Bát đại công tử. Hơn nữa, có thể còn mạnh hơn, yêu nghiệt hơn so với những người đứng phía sau trong Bát đại công tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi