TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Ngươi dám?

Đoàn Thiên Lang giận quát một tiếng, muốn bước ra, trên người đồng thời cũng phóng thích ra sát ý mênh mông. Lâm Phong thế nhưng muốn giết Đoàn Hàn, muốn giết con trai y, Đoàn Thiên Lang hắn sao có thể để yên.

- Lui xuống!

Một tiếng quát nhẹ truyền đến, khí thế đóng băng thiên địa mãnh liệt vô cùng, Mộng Tình bước ra, lập tức chắn trước người Đoàn Thiên Lang.

Đoàn Thiên Lang là cường giả Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong muốn giết Đoàn Hàn, Đoàn Thiên Lang sao có thể không ngăn cản, Mộng Tình cũng sẽ ra tay, căn bản không cần Lâm Phong nói, đây là một loại ăn ý.

- Răng rắc!

Hàn khí đóng băng thiên địa lại xuất hiện, Đoàn Thiên Lang sắc mặt cứng đờ, khó coi vô cùng, một cỗ kiếm ý mênh mông, từ trên người của y tản ra.

Đoàn Thiên Lang có được huyết mạch lực lượng, huyết mạch vũ hồn, nhưng huyết mạch lực lượng quá loãng, không đủ mạnh, bởi vậy, y sinh ra vũ hồn thứ hai, Kiếm Vũ Hồn, con y, Đoàn Hàn, cũng có được Kiếm Vũ Hồn.

Vũ hồn song sinh!

Một thanh trường kiếm chỉ thẳng trời cao, Đoàn Thiên Lang giận quát một tiếng, Kiếm Vũ Hồncùng với kiếm trong tay y dường như dung hợp làm một, đồng thời chém xuống.

Cũng cùng lúc này, Lâm Phong chậm rãi hướng Đoàn Hàn bước tới, đi lại nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước của hắn, cũng đủ làm cho Đoàn Hàn tim đập dồn dập, cước bộ không ngừng lui về phía sau.

- Ngày xưa, ngươi đến Vân Hải tông thì hăng hái như thế, nay, sao lại giống như chó nhà có tang vậy, sợ hãi không dám chiến.

Lâm Phong nói một câu trào phúng, cũng không vội giết Đoàn Hàn, hắn tin tưởng thực lực Mộng Tình, hắn muốn cấp cho Đoàn Thiên Lang một trải nghiệm không bao giờ phai nhạt, làm cho y trơ mắt nhìn Đoàn Hàn chết ở trước mặt mà không có năng lực đi cứu.

Lâm Phong muốn cho Đoàn Thiên Lang hiểu được, không ai mãi mãi hèn yếu. Ngày xưa, Đoàn Thiên Lang y có thể bá đạo vô cùng, tùy ý giết hại bất cứ ai, hôm nay, Lâm Phong hắn, sẽ khiến cho y buộc phải trơ mắt nhìn con trai bị giết, nhìn Lâm Phong hắn bá đạo đối phó con của y như thế nào.

Nhìn Lâm Phong chậm rãi đi tới, xa xa mọi người tâm lý cũng phập phồng bất ổn.

Lâm Phong muốn giết Đoàn Hàn, con của Thiên Lang Vương, con cháu hoàng thất Đoàn gia, mà Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, nhưng lại không ngăn cản, mà dường như còn ủng hộ Lâm Phong.

- Trảm!

Nhìn Lâm Phong ngày càng đến gần Đoàn Hàn, Đoàn Thiên Lang giận quát một tiếng, trường kiếm lăng không chém xuống, vô tận kiếm khí xé rách băng phong thế giới, tiếng vang răng rắc không ngừng truyền ra.

- Băng lăng!

Mộng Tình khẽ quát một tiếng, bàn tay run lên, một băng tinh hình thoi ngay lập tức hiện lên, đem kiếm của Đoàn Thiên Lang phong ở bên trong, thậm chí ngay cả tay của Đoàn Thiên Lang, đều bị đóng băng.

Lâm Phong, khoảng cách Đoàn Hàn càng gần, sát khí mênh mông bao phủ lên Đoàn Hàn. Dưới cỗ sát ý này, Đoàn Hàn ngay cả dũng khí phản kháng đều không có, sát khí trên người Lâm Phong, cũng đủ để làm cho gã run sợ kinh hoảng.

- Ngươi bây giờ có phải đang cảm thấy sợ hãi hay không? Lúc ngươi đứng trên đỉnh núi lạnh lùng nhìn Vân Hải tông ta bị các ngươi chém giết có phải rất thống khoái hay không? Cha con các ngươi chôn giết tính mạng vài chục vạn tướng sĩ có phải cảm thấy rất thành tựu hay không?

Lâm Phong trong lời nói mang theo vài phần tà ác, làm cho tâm của Đoàn Hàn rét lạnh không ngừng.

- Rống!

Đoàn Thiên Lang nổi giận gầm lên một tiếng, quyết định bỏ lại trường kiếm, thân hình hướng về phía Đoàn Hàn đi tới.

- Băng tâm!

Mộng Tình khẽ quát một tiếng, Đoàn Thiên Lang cả người kịch liệt run lên, cảm giác trái tim bị đóng băng, trong miệng của y, lập tức có một búng máu tươi chảy ra, theo khóe miệng rơi xuống.

Nhưng Đoàn Thiên Lang xem như không thấy, trong mắt của y chỉ còn Đoàn Hàn, con y, không thể chết được.

- Đến đây đi!

Lâm Phong khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng, cước bộ run lên, thân ảnh của hắn đột ngột biến mất, vô ảnh vô tung.

- Giết!

Một tiếng quát nhẹ từ trong hư vô truyền ra, trong tầm mắt mọi người, chùm sáng chói mắt chữ thập, tại trong hư không nở rộ, đột ngột xuất hiện, rực rỡ, chói mắt.

- Xuy…

Máu tươi hóa thành một đạo huyết kiếm, từ cổ Đoàn Hàn phun ra, mơ hồ hóa thành hình chữ thập, chữ thập bằng máu.

Đoàn Thiên Lang cước bộ ngừng lại, miệng há hốc đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người lộ ra lạnh lẽo vô tận, giống như rơi vào trong hầm băng, ngơ ngác nhìn về phía trước, con trai y Đoàn Hàn, đầu hơi ngẩng lên, trên cổ, có một đạo ấn ký thập tự, từ nơi đó, máu tươi tuôn ra.

- Đoàn Hàn!

Một tiếng kêu khàn khàn từ trong miệng Đoàn Thiên Lang phát ra, thân thể run lên, y đem thi thể Đoàn Hàn ôm lấy. Nhưng mà y chỉ thấy môi Đoàn Hàn mấp máy, muốn mở miệng nói, nhưng yết hầu bị cắt phá làm cho gã không thể nói ra được một câu nào.

Chỉ một lát, liền gục xuống trong ngực của y.

- Khụ khụ!

Đoàn Thiên Lang ho khan ra một chút máu tươi, sắc mặt trắng bệch, đã chết, con y bị Lâm Phong giết ở ngay trước mặt y, ngay tại lúc y tự tay chạm đến, Lâm Phong động thủ.

Thân như ảo ảnh, vô ảnh vô hình, Thập Tự Ảnh Sát!

- Đau đớn? Đoàn Thiên Lang, khi ngươi đồ diệt Vân Hải tông, giết cả nhà người ta, lúc ngươi hại chết vài chục vạn tướng sĩ, khi đó ngươi hăng hái, có từng nghĩ tới, thân nhân của bọn họ, cũng đau như vậy không?

Lâm Phong đưa lưng về phía Đoàn Thiên Lang, nói nhỏ một tiếng.

- Lâm Phong!!!

Đoàn Thiên Lang nổi giận gầm lên một tiếng, trên người tỏa ra sát ý điên cuồng.

- Ngươi không cần rống, ta hiểu nỗi hận của ngươi, hận không thể đem ta băm vằm, bởi vì ta hận ngươi, so với ngươi hận ta, chỉ nhiều chứ không ít hơn.

Lâm Phong thanh âm bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Hôm nay, là thù riêng của ta và ngươi. Về sau, nếu ngươi có cơ hội, cứ việc giết ta, nếu có một ngày ta có thể giết ngươi, ta cũng sẽ không lưu tình.

Lâm Phong nói xong, xoay người, thân thể run lên, trở lại chỗ cũ, đối với Đoàn Vô Nhai nói:

- Điện hạ, ta cáo từ trước.

Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu, nói:

- Lâm Phong, ta chờ ngươi ở ven hồ Tương Tư Lâm.

Lâm Phong trầm ngâm, lập tức gật đầu nói:

- Được.

Dứt lời, Lâm Phong phất phất tay, đám người Xích Huyết Thiên Kiếm mặc dù mang theo mặt nạ bằng đồng, nhưng giờ phút này đôi mắt bọn họ vẫn lộ ra một cỗ phấn chấn nhiệt huyết.

Bọn họ, rất nhiều người đều đã từng là người Vân Hải tông, Đoàn Thiên Lang cùng Đoàn Hàn tru diệt Vân Hải tông, khắc dấu ấn nô lệ trên mặt bọn họ, thù này, không đội chung trời.

Nhìn thấy Lâm Phong giết Đoàn Hàn, tức chết Đoàn Thiên Lang, bọn họ làm sao có thể không hưng phấn.

Lạnh lùng liếc nhìn Đoàn Thiên Lang một cái, bọn họ xoay người, đi theo Lâm Phong, lập tức chiến mã chạy chồm lên mà đi.

Đoàn Thiên Lang cũng không vì phẫn nộ mà đánh mất lý trí, y đã bị Mộng Tình gây thương tích, Mộng Tình còn ở đây, y muốn giết Lâm Phong, căn bản không có khả năng, mạnh mẽ lấy tính mạng Lâm Phong, Mộng Tình sẽ khiến y phải chịu trọng thương nặng hơn.

Khi nào bên cạnh Lâm Phong lại nhiều ra một nữ tử che mặt hùng mạnh như thế.

- Lâm Phong, Đoàn Thiên Lang ta không giết ngươi, thề không làm người!

Đoàn Thiên Lang ôm thi thể càng ngày càng lạnh lẽo của Đoàn Hàn, gào to một tiếng, thanh âm vô cùng ác độc.

Một cỗ gió lạnh thổi lướt qua, tất cả mọi người đều cảm nhận được hàn ý nhè nhẹ, nhìn bóng lưng đang dần dần biến mất kia, bọn họ đều biết, Tuyết Nguyệt quốc, một tài năng tuyệt thế đang dần trưởng thành.

Liệt hỏa phần thành, giết vài chục vạn quân địch, cưỡi ngựa vượt ngàn dặm, nghĩ cách cứu công chúa trở về, giết thống lĩnh, xông vào Hoàng thành, cứu Thần Tiễn tướng quân từ trong tay Thiên Lang Vương, phong hầu bái tướng, một đạo hàn quang diệt Đoàn Hàn. Tên của Lâm Phong chắc chắn sẽ chấn động cả nước Tuyết Nguyệt.

Ở ngoài Hoàng thành, một chi quân đoàn đang hội tụ, đột nhiên cửa thành mở rộng ra, một hàng thiết kỵ lao ra, nhất thời ánh mắt của mọi người đều hướng bên này nhìn lại.

Lâm Phong nhìn đại quân trước mặt, ánh mắt không khỏi hơi bất ngờ, lộ ra vài phần nghi hoặc, cưỡi ngựa vượt lên trước.

Cũng cùng lúc này, ba đạo thân ảnh tiến lên đón chào, ba người này, rõ ràng đúng là thống lĩnh trung quân Nhậm Khinh Cuồng, thống lĩnh tả quân Phong Vũ Hàn, thống lĩnh hữu quân Lôi Kình Thiên.

- Liễu thúc và đại quân còn lại đâu?

Lâm Phong đi đến trước mặt ba người, mở miệng hỏi, giờ phút này quân đoàn ở ngoài Hoàng thành, toàn bộ mặc màu đỏ áo giáp, chân đạp Xích Huyết thiết kỵ, toàn bộ đều là Xích Huyết quân đoàn, còn lại những quân đoàn khác, đều không thấy.

Không có người trả lời, lúc này, mọi người đều nhìn Lâm Phong, lập tức, một thanh âm đồng loạt truyền ra, chỉ thấy Xích Huyết quân đoàn, toàn bộ tướng sĩ xoay người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất.

- Xích Huyết quân đoàn, bái kiến thống lĩnh!

To rõ thanh âm chấn động thiên địa, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở trên tường thành cùng xa xa bên ngoài, mà Lâm Phong, cũng sửng sốt.

- Tất cả đứng lên, các ngươi làm cái gì vậy.

Lâm Phong vội mở miệng nói.

- Lâm Phong!

Nhậm Khinh Cuồng thúc ngựa đi đến gần Lâm Phong, nhìn Lâm Phong, mở miệng nói:

- Lâm Phong, tướng quân giải tán đại quân.

- Giải tán đại quân?

Lâm Phong thân thể khẽ run lên, Liễu Thương Lan muốn làm gì đây.

- Nhưng mà trừ một số ít người, đa số mọi người đều không muốn rời đi, muốn đi theo tướng quân như trước, nhưng mà tướng quân chỉ dẫn theo những người còn lại quay về thành Đoạn Nhận, để chúng ta ở lại chờ ngươi.

- Chờ ta?

- Đúng, chờ ngươi.

Nhậm Khinh Cuồng ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi nói:

- Lâm Phong, tướng quân nói, chúng ta đội quân lực thủ vệ Đoạn Nhận thành này, nếu Ma Việt đại quân xâm nhập lần nữa, kết cuộc sẽ bị tàn sát tất cả, không thể chống đỡ, cho nên, tướng quân đem toàn bộ tinh nhuệ của Xích Huyết quân đoàn, cùng với ba người chúng ta đều lưu lại.

- Lâm Phong, nay ngươi được phong làm Xích Huyết hầu, đất phong ở thành Dương Châu, có thể có tư quân của mình, tướng quân cho chúng ta từ nay về sau đi theo ở bên cạnh ngươi, không cần nguyện trung thành với Tuyết Nguyệt nữa, mà trở thành tư quân của ngươi, đi tới đất phong thành Dương Châu. Về sau, Xích Huyết quân đoàn sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, bao gồm ba người chúng ta nữa.

Lời nói của Nhậm Khinh Cuồng làm cho Lâm Phong trong lòng run lên, Liễu Thương Lan, đem tinh nhuệ của Xích Huyết quân đoàn, cùng với ba vị thống lĩnh, toàn bộ để lại cho hắn, làm Lâm Phong hắn tư quân.

Dù sao, nay hắn đã là chư hầu một phương, thành Dương Châu, có thể cho phép cất chứa tư quân.

Liễu Thương Lan, đã tuyệt vọng đối với Tuyết Nguyệt, nhưng ông vẫn muốn đi canh giữ mảnh đất mà mười mấy năm qua ông đã thủ hộ.

Những người đứng sau Lâm Phong, đôi mắt dưới mặt nạ đồng lóe lên, một đội quân tinh nhuệ như thế, về sau sẽ đi theo Lâm Phong, là tư quân của Lâm Phong.

Như vậy, Vân Hải tông...

- Vù...

Lâm Phong ngửa đầu nhìn trời, lập tức hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người Nhậm Khinh Cuồng, ánh mắt săc bén, kiên nghị, nói:

- Ta, đồng ý!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi