TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Thành cổ Thiên Lạc đột ngột bình tĩnh lại, nhưng sự yên tĩnh này lại làm cho người ta có cảm giác áp lực nhè nhẹ. Tất cả mọi người đều rõ ràng, sau yên tĩnh chính là một màn gió tanh mưa máu.

Nay, tất cả mọi người đều đang ngó chừng những cường giả thần bí nằm trong quan tài gỗ. Tất cả đều âm thầm quan sát động thái của bọn họ. Nếu bọn họ không muốn tuân theo ước định, chắc chắn sẽ bị mọi người công kích. Tuy rằng thế lực này rất mạnh, thế nhưng hiện nay có rất nhiều lực lượng hùng mạnh đang đóng quân bên trong thành cổ Thiên Lạc, cho nên bọn họ cũng không dám có dị động.

Hai đêm sau, sự yên lặng này đã đạt tới cực hạn, toàn bộ thành cổ to như vậy mà không có mấy bóng người đi lại trên đường cái nữa.

Đã có rất nhiều người đứng lẳng lặng chờ đợi ở cửa thành cổ Thiên Lạc. Trong đám người này, có một người khoác áo trường bào màu đen, cả người bao bọc bên trong, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng bị che khuất.Người mặc hắc bào này hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ say. Nhưng chỉ có tự bản thân hắn biết rõ, giờ phút này phạm vi vài dặm chung quanh, từng ngọn cây cọng cỏ, tất cả đều như nằm trong lòng bàn tay hắn.

Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất khiến cảm quan hùng mạnh vô cùng. Không gian cửa thành này dường như trở thành thế giới riêng của hắn.

Người mặc hắc bào này đúng là Lâm Phong. Giờ phút này, hắn dường như cố ý giả trang thành bộ dạng này.

Trong đầu Lâm Phong, rất nhiều bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện, hướng tới cửa thành mà đi. Số lượng càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí có cường giả khẽ giậm chân, cước bộ rất nhỏ, hơi thở như có như không, giống như không tồn tại vậy, rất khó phát hiện ra sự hiện hữu của bọn hắn. Nhưng hết thảy đều không thoát khỏi cảm giác của Lâm Phong, đến một người hắn biết một người.

Lúc này, không gian xa xa, một bóng người mặc trường bào tuyết trắng hiện ra trong đầu Lâm Phong. Lâm Phong hơi chút cau mày, ẩn ẩn hiện lên hình dạng một thanh kiếm, dường như có sát khí lạnh thấu xương.

- Rốt cuộc cũng tới.

Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một đường cong lạnh lẽo, thầm nghĩ một tiếng trong lòng. Hai mắt hắn chậm rãi mở ra, vô cùng sắc bén.

Gần đây tâm tình của Băng Hà Đằng rất tệ, thân là đại trưởng lão của Băng Tuyết sơn trang, dẫn dắt người của Băng Tuyết sơn trang tới thành cổ Thiên Lạc định giết chết Lâm Phong. Nhưng kết quả thì sao, ngoại trừ hắn ra, người của Băng Tuyết sơn trang bị giết sạch rồi. Sau đó, Cửu Thiên Thương Long đỉnh xuất hiện, tất cả mọi người bắt đầu tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh kể cả hắn. Hắn thậm chí không có thông báo tông môn mà muốn tự mình đoạt lấy.

Trên đường truy lùng Mạc Thương Lan, Băng Hà Đằng đã vài lần thiếu chút nữa là đắc thủ. Nhưng mà lần nào cũng thất bại, mãi tới khi đám cường giả thần bí kia xuất hiện, Mạc Thương Lan cũng giao Cửu Thiên Thương Long đỉnh cho bọn họ Băng Hà Đằng mới dần dần bình tĩnh lại. Thế nhưng ghê tởm hơn là hiện tại ngay cả tông môn hắn cũng không thể trở về được, chỉ có thể tiếp tục tìm cơ hội cướp lấy Cửu Thiên Thương Long đỉnh. Cho nên hắn không thể không tới nơi này.

Quả nhiên, đúng như Băng Hà Đằng đã dự đoán, nơi này tập trung không ít người, hơn nữa ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có không ít.

Bình thường, cường giả Huyền Vũ cảnh đều là đám người cao cao tại thượng, nhưng hiện tại nhất nhất hiện thân, tất cả đều là vì Cửu Thiên Thương Long đỉnh.

- Một đám ăn hại mà cũng muốn đoạt đỉnh.

Băng Hà Đằng trong lòng cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khinh thường. Những người không có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba căn bản không có tư cách tham dự đoạt đỉnh ngày mai được. Đây là sự kiện của các cường giả, cho dù là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một tầng hai, cũng chỉ có thể nhìn xem mà thôi, không có tư cách tham dự. Nếu không đó chỉ là con đường chết.

Trên đại lục, mỗi lần trọng bảo xuất hiện đều là gió tanh mưa máu cả, tử thương vô số. Nhưng mỗi một lần đều có người tự đi tìm chết.

Lúc này, một đạo khí tức lạnh lùng quét qua người hắn. Nhưng mà chỉ lóe qua một cái đã biến mất làm cho ánh mắt của Băng Hà Đằng hơi ngưng tụ.

- Ai?

Khẽ quát một tiếng, Băng Hà Đằng lập tức nhìn thấy một bóng đen đang nhanh chóng chạy ra khỏi cửa thành hướng tới xa xa.

- Hử?

Băng Hà Đằng nhướng mày, lực cảm ứng hùng mạnh lập tức đập ra, ngay sau đó ánh mắt hắn run lên.

Lâm Phong, là tên Lâm Phong khốn khiếp kia.

- Chỉ có một người, thực muốn chết.

Băng Hà Đằng cất bước, lập tức đuổi theo Lâm Phong. Hắn cũng không lo lắng bị Lâm Phong lừa, bởi vì với tu vi của mình, cho dù Mộng Tình và Hỏa lão ở đây thì thế nào. Hắn tuy rằng không thể đánh lại, nhưng toàn thân trở ra là không có vấn đề gì.

- Đứng lại cho ta.

Băng Hà Đằng quát lạnh một tiếng, thân thể lăng không đánh tới Lâm Phong với tốc độ vô cùng nhanh.

Nhưng mà tốc độ chạy trốn của Lâm Phong là vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đi được vài dặm rồi. Hắn giống như một cơn gió thoảng qua sơn đạo hoang vu, cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ là Linh Vũ cảnh tầng ba cùng Huyền Vũ cảnh tầng ba, chênh lệch là vô cùng lớn. Chỉ một lát sau Lâm Phong đã bị đuổi tới, một cỗ khí tức băng hàn đảo qua người hắn làm cho hai chân của hắn đều khẽ run lên, cứng ngắc vô cùng. Chẳng qua đôi mắt dưới lớp trường bào của hắn vẫn lạnh băng vô cùng.

Băng Hà Đằng, quả nhiên hắn ta đã tới.

Oanh!

Một đạo chưởng lực hàn băng từ trong lòng bàn tay Băng Hà Đằng đánh kích tới. Một đạo khí tức băng hàn bắt đầu lan truyền trong không gian, nở rộ trong đêm đen.

Nhưng thân thể Lâm Phong giống như có mắt sau lưng vậy, phiêu động như một cơn gió. Hắn khó khăn né tránh được cỗ hàn ý kia, chẳng qua sống lưng vẫn không khỏi phát lạnh mà thôi.

Lâm Phong thân thể đáp xuống, mà Băng Hà Đằng thì đứng thẳng trên hư không, lạnh băng nhìn Lâm Phong.

Lúc này, Lâm Phong đã cởi trường bào màu đen của của mình ra, ngẩng đầu nhìn Băng Hà Đằng. Khóe miệng của hắn mang theo một nụ cười lạnh lẽ băng hàn.

- Băng Hà Đằng, hôm nay là ngày tàn của ngươi!

Lâm Phong vừa nói xong, hai bóng người bay thẳng lên hư không, một trước một sau, trong nháy mắt đã ngăn Băng Hà Đằng ở giữa không trung. Hai bóng người này tất nhiên là Hỏa lão cùng Xích lão.

Đúng lúc này, bên cạnh Lâm Phong cũng xuất hiện một bóng người nữa, là Mộng Tình.

Trước tiên đi vào cửa thành thành cổ Thiên Lạc, mục đích của hắn chính là bắt được một trong hai người Mạc Thương Lan cùng Băng Hà Đằng.

- Ngày tàn sao? Thật tự tin.

Băng Hà bước chân một bước, chưởng lực chân nguyên băng lãnh oanh kích thẳng tới Xích lão. Thế nhưng Xích lão cũng không phải là quả hồng mềm.

Đám người Lâm Phong cười lạnh, lập tức nhìn thấy Xích lão giơ tay lên. Một bàn tay thật lớn xuất hiện giữa không trung, nhưng sau đó hiện ra màu sắc đỏ sậm, bàn tay màu đỏ, tràn ngập sát khí mãnh liệt.

Rầm!

Khí tức cuồng bạo lập tức nở rộ giữa không trung. Trong khoảnh khắc chạm tới thủ chưởng của Xích lão, từng tiếng oa oa truyền ra, miệng Băng Hà Đằng liên tiếp phun ra máu.

Mượn lực phản chấn, Băng Hà Đằng điên cuồng lui về phía sau, sắc mặt kịch biến. Huyền Vũ cảnh tầng bốn, lần trước Xích lão không có xuất hiện qua, hắn đã chọn phá vây mà chạy trốn thành công. Nhưng đối phương không ngờ lại là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn, Lâm Phong nhận thức cường giả này từ lúc nào vậy.

- Giết hắn đi.

Lâm Phong trong miệng phun ra một thanh âm lạnh lẽ làm cho Băng Hà Đằng không tự chủ được mà run lên một chút. Ngay lập tức bóng người Xích lão lóe ra, lần nữa đập tới hắn. Lực lượng khủng bố lăng không áp chế, Băng Hà Đằng không dám tiếp.

Thân thể lóe ra, hắn muốn tránh né nhưng ngay lúc này, một khí tức hừng hực nóng cháy nở rộ ngay sau lưng hắn ta.

- Băng Thiên Tuyết Địa!

Băng Hà Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, công pháp phát huy tới tận cùng. Trên bầu trời, đã có những bông tuyết bay lả tả.

Rầm rầm!

Một đạo chưởng lực lặng yên không tiếng động đánh thẳng lên người Băng Hà Đằng. Là Mộng Tình, nàng không sợ hàn băng, trong nháy mắt đột phá cỗ hàn ý kia, trực tiếp đánh Băng Hà Đằng một chưởng.

- Chết!

Hỏa lão thừa dịp mà vào. Một đạo ánh sáng hỏa diễm hướng thẳng tới Băng Hà Đằng mà chém xuống. Băng Hà Đằng né tránh, cắn răng đánh ra một quyền, ánh sáng hỏa diễm cùng chường lực chạm nhau làm cho Băng Hà Đằng thét lớn một tiếng, thân thể lập tức hạ xuống đất.

Còn không đợi Băng Hà Đằng kịp điều chỉnh, chưởng ấn màu đỏ rực từ trên trời giáng xuống.

Ầm ầm…

Không gian rung lên mãnh liệt, Băng Hà Đằng bị một chưởng trực tiếp đánh trúng nội phủ. Hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu, tim của hắn đột nhiên đau nhức.

Ngay lúc này, ở vị trí trái tim của hắn đã xuất hiện một thanh kiếm đâm sau vào từ phía sau xuyên thẳng ra trước.

Ngẩng đầu, Băng Hà Đằng nhìn về phía Lâm Phong, lộ ra vài phần cảm giác mộng ảo.

Phải chết sao, hắn đường đường là đại trưởng lão của Băng Tuyết sơn trang, vô luận thực lực hay thế lực đều mạnh mẽ vô cùng. Thế nhưng giờ phút này lại bị Lâm Phong một kiếm giết chết.

- Người muốn giết ta, chết!

Lâm Phong trong miệng phun ra một thanh âm rét lạnh, trường kiếm quấy một cái, nhất thời lục phủ ngũ tạng của Băng Hà Đằng bị đánh tan nát. Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, cứ thế mà ngã xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi