TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Yên tĩnh, không gian trong Vương phủ hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Phong, bóng người khinh cuồng kia, cái giọng nói coi trời bằng vui kia vẫn còn quanh quẩn trong màng nhĩ mọi người.

Quả nhiên, Lâm Phong đúng như lời đồn, trong mắt không người, không để ý hết thảy.

Mấy người trên khán đài đã trở nên cực kỳ khó coi, đây là Lâm Phong đang khiêu chiến bọn họ, sỉ nhục bọn họ.

Nhưng không người nào dám đáp lại, chiến sinh tử, kẻ nào dám!

Ngay từ một năm trước, nghe nói thực lực Lâm Phong đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng bảy tầng tám rồi, vô cùng khinh cuồng, cho tới bây giờ, mỗi một cái liếc mắt của Lâm Phong cũng có thể dọa lùi người ta, một chút khí thế có thể hù doạ Văn Nhân Nham. Người này rất đáng sợ, bọn họ đều không dám đánh một trận với Lâm Phong.

Bởi vì lúc trước Lâm Phong đã dám giết chết Đoàn Hàn ngay trước mặt Thiên Lang Vương, đã vậy thì Lâm Phong cũng dám giết bọn họ. Điều bọn họ có thể làm là dùng thế mà áp chế Lâm Phong.

- Lâm Phong, ngươi cũng đã biết, ngươi đang nói chuyện với ai chứ!?

Thần sắc Đoàn Liệt băng hàn, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Phong lại dám lớn lối như thế.

- Không cần ngươi dạy ta, ta nói rồi, không phục thì có thể đánh, hoặc là, cùng tiến lên cũng được.

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, làm cho trong lòng Đoàn Liệt nổi lên lãnh ý ngập trời.

Không có ai có thể hù được Lâm Phong, nơi này không có kẻ nào có thể chế trụ được hắn, dường như chỉ có thể mặc hắn càn rỡ. Thoạt nhìn, điều này có chút buồn cười.

Đoàn Liệt là người của hoàng thất. Nơi này có đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, có quý tộc hào môn tôn quý, có Nguyệt gia, cũng có đệ tử Vũ gia, từng thế lực kinh khủng như vậy, vốn là không có kẻ nào dám trêu chọc.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải Lâm Phong, tên thanh niên vô cùng khinh cuồng này, chính là kẻ điên không hành động theo lẽ thường, ai cũng không sợ, dám coi rẻ mọi người. Nhưng một kẻ điên này đứng đó lại có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ thanh niên ưu tú nào đứng trên khán đài. Hơn nữa, hắn còn được Nhị hoàng tử điện hạ coi trọng, cho nên bọn họ không biết làm thế nào.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Đoàn Liệt âm trầm nhìn Lâm Phong, hỏi.

- Ta muốn làm gì?

Lâm Phong cười, nhìn về Văn Nhân Nham nói:

- Văn Nhân Nham, ngày xưa ngươi cao cao tại thượng, chỉ vì một câu nói mà muốn diệt ta, giết huynh đệ của ta, vô cùng cuồng vọng. Sau này, trên đài Sinh Tử, một tên được coi là đệ tử thiên tài Vân Hải tông muốn đưa ta vào chỗ chết, đáng tiếc lại bị một kẻ bình thường vô danh như ta đánh bại, sau đó ngươi phản bội tông môn, cực kỳ vô liêm sỉ.

- Nhưng hiện tại, ngươi còn dám đứng ở chỗ này mà bốc phét, tự mình khen mình là đệ nhất thiên tài Vân Hải tông, thiên phú cùng phẩm tính đều vô song, lòng ngươi đã không có liêm sỉ, hôm nay ta bước lên nơi này, ngươi nói Lâm Phong ta muốn làm gì?

Lời của Lâm Phong làm cho Văn Nhân Nham run rẩy, nhìn sát ý trong mắt Lâm Phong, trong lòng hắn lạnh lẽo.

Lâm Phong muốn giết hắn!

Không sai, nhất định là Lâm Phong muốn giết hắn. Lúc trước ở trong Vân Hải tông, hắn đã kết nên thù hận không chết không thôi với Lâm Phong, Lâm Phong cũng muốn lấy tính mạng hắn.

Có thể nói, chỉ cần có cơ hội, hai người bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho đối phương. Chỉ là Văn Nhân Nham lại không dám nghĩ, dưới tình huống này mà Lâm Phong dám giết hắn, giết con rể của Đoàn Liệt, giết thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Chẳng lẽ Lâm Phong không sợ sao?

Văn Nhân Nham căn bản không hiểu Lâm Phong, trong từ điển của Lâm Phong không có hai chữ “sợ hãi” này.

Lúc này, người đứng dưới khán đài sao còn không hiểu được sự thật thế nào, mới vừa rồi Văn Nhân Nham được chém gió là trên trời dưới đất cũng hiếm có, nhưng hắn lại sợ Lâm Phong, ở trước mặt Lâm Phong, ngay cả đánh rắm hắn cũng không dám.

Thiên tài chó má gì chứ, thiên tài ưu tú nhất Vân Hải tông, thiên phú hay nhân phẩm đều hoàn mỹ... Những điều này đều là chó má, uổng cho bọn họ còn tưởng rằng Văn Nhân Nham có thể so sánh với Lâm Phong.

Bởi vì những lời giới thiệu về Văn Nhân Nham lúc nãy của Đoàn Liệt thực sự là quá rực rỡ sáng chói rồi, làm cho mọi người dưới đài đều cảm giác hắn rất lợi hại, là thiên tài chân chính.

Nhưng sau khi Lâm Phong bước lên chiến đài, hai người so sánh một cái liền hoàn toàn lộ ra chênh lệch. Ở trước mặt Lâm Phong, Văn Nhân Nham lộ vẻ quá hèn hạ. Lúc này bọn họ chỉ thấy Lâm Phong khinh cuồng vô tận, so với khiếp nhược vô bờ như Văn Nhân Nham, nếu nói đệ tử có thiên phú mạnh nhất của Vân Hải tông, ngay cả nhìn thẳng Lâm Phong, hắn cũng không có dũng khí.

Ở trước mặt Lâm Phong, Văn Nhân Nham quá nhỏ bé.

Hôm nay là ngày đại hôn của Văn Nhân Nham, nhưng bởi vì Lâm Phong xuất hiện, nơi này lại trở thành võ đài của Lâm Phong, Lâm Phong mới là nhân vật chính duy nhất.

Đảo mắt, Lâm Phong nhìn về phía Đoàn Ngọc, từ trong miệng hắn phun ra một chữ lạnh băng:

- Cút!!!

Sắc mặt Đoàn Ngọc tái nhợt, thân thể mạnh mẽ co quắp, Lâm Phong nhìn cô ta, muốn cô ta cút... Hôm này là ngày trọng yếu nhất trong nhân sinh của cô ta, vốn cô ta phải được chúng tinh phủng nguyệt, nhưng Lâm Phong lại ở chỗ này mà nhục mà nam nhân của cô ta, là nam nhân mà cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, giờ còn chỉ về phía cô ta, mắng cô ta phải cút.

Hết lần này tới lần khác, người đàn ông của cô ta lại chỉ có thể trầm mặc.

Đoàn Ngọc cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt chuyển biến không ngừng, lạnh lùng nói:

- Lâm Phong, ngươi không nên quá phận.

- Ta bảo ngươi cút!

Lâm Phong bước tới một bước, sát ý cuồn cuộn như thủy triều, hóa thành cơn lốc ngập trời, ập lên người Đoàn Ngọc.

Bịch, bịch, bịch...

Đoàn Ngọc không ngừng lui về sau. Dưới luồng sát ý này, cô ta không thể không lui, dường như, nếu không lui thì Lâm Phong sẽ lập tức giết cô ta.

- Lâm Phong, ngươi thật càn rỡ.

Đoàn Liệt gầm lên một tiếng, tiếng gào vừa ra, hắn đạp chân lên hư không, sát khí ngập trời bao trùm toàn thân Lâm Phong, hắn đã không thể nhịn nổi.

Nhìn bóng người từ trên hư không lao tới, khóe miệng Lâm Phong lộ ra một tia cười lạnh, một luồng kiếm ý vô hình tàn sát bốn phía trong không gian.

Lâm Phong giẫm mạnh lên mặt đất, thân thể hắn nhất thời bốc lên hư không, bàn tay phải giơ lên rồi chém xuống, tia sáng chớp động mà lóe ra.

Kiếm, Lâm Phong dùng bàn tay mà phóng ra kiếm quang, kiếm quang chói mắt.

- Xoẹt, xoẹt...

Một giọng nói nhỏ vang lên, kiếm quang phá vỡ hết thảy, chỉ trong nháy mắt, một tiếng hét thảm từ trong miệng Đoàn Liệt truyền ra. Thân hình hắn không ngừng rút lui về sau, hai tay ôm chặt một cánh tay. Ở nơi đó, một vết máu thật sâu không ngừng rỉ ra máu tươi.

Lâm Phong lăng không, tùy ý chém ra một kiếm, thiếu chút nữa đã có thể chém đứt một cánh tay của Đoàn Liệt, thậm chí có thể giết chết hắn.

- Thật là mạnh!

Mọi người đều kịch liệt run rẩy, thực lực của Lâm Phong quá mạnh mẽ, hắn khinh cuồng cùng kiêu ngạo vang trời, là bởi vì hắn có thiên phú, có thực lực hùng mạnh.

Vậy mà Đoàn Liệt lại không chịu nổi một kích của Lâm Phong, mới vừa rồi, nếu Đoàn Liệt không tránh né nhanh, e rằng hắn đã ngỏm ngay tại chỗ.

- Lần sau, nhất định chém không tha!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, thân hình lại hạ xuống đất. Mọi người lại run lẩy bẩy, nhất định chém không tha, thì ra Lâm Phong còn cố ý nương tay, mà không phải Đoàn Liệt tránh né kịp thời.

Lâm Phong nói động thủ liền động thủ, hắn thực sự có gan giết người, trong lúc nhất thời không còn kẻ nào dám đứng ra nữa, trừ phi có cường giả Huyền Vũ cảnh ở đây, nếu không ai có thể trấn nhiếp được Lâm Phong.

Đáng tiếc, mặc dù Đoàn Liệt là vương gia, có huyết mạch hoàng thất, nhưng chỉ là chi thứ, thực lực lại không bằng Đoàn Thiên Lang, địa vị cũng không bằng Đoàn Thiên Lang. Dù thế hắn có thế lực bên ngoài thành cực kỳ khổng lồ, nhưng lại không có được một cường giả Huyền Vũ cảnh nào.

Nếu có cường giả Huyền Vũ cảnh thì cũng sẽ không theo Đoàn Liệt hắn, mà sẽ theo một vương gia hoàng thất khác lợi hại hơn.

Đường đường là vương phủ, vậy mà chỉ có thể nhìn một người thanh niên càn quấy, nực cười cực kỳ, nhưng đó là thật sự xảy ra trước mắt.

Lâm Phong không để ý tới suy nghĩ trong lòng mọi người, nhìn Văn Nhân Nham, sát ý trên người hắn cuộn trào không dứt, lạnh lùng nói:

- Hôm nay, ta đại biểu Vân Hải tông tru diệt đồ đệ phản nghịch, Văn Nhân Nham!

- Văn Nhân Nham, hôm nay hắn phải chết!

Lời của Lâm Phong vừa ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, Lâm Phong thật sự muốn giết chết Văn Nhân Nham.

Văn Nhân Nham hẳn phải chết!?

Da thịt trên mặt Văn Nhân Nham đã trở nên co quắp, nhưng sau đó hắn lạnh lùng nói:

- Đại biểu Vân Hải tông tru diệt phản nghịch, nực cười, ngươi có tư cách gì mà đại biểu cho Vân Hải tông.

- Ta có tư cách gì?!

Lâm Phong cười cười, hắn giơ tay lên, trên ngón trỏ là một cái thạch giới, rất là chói mắt.

Thấy cái thạch giới kia, Văn Nhân Nham run rẩy.

- Lúc Nam Cung tông chủ rời đi đã phó thác thạch giới của chưởng môn cho ta, Lâm Phong ta đã sớm là tông chủ tiếp theo của Vân Hải tông. Mặc dù hôm nay Vân Hải tông điêu linh, nhưng chỉ cần có Lâm Phong ta, Vân Hải tông vẫn tồn tại, tông chủ Vân Hải tông vẫn tồn tại, chính là ta, Lâm Phong!

Giọng nói chậm rãi vang lên, Lâm Phong nhìn Văn Nhân Nham nói:

- Văn Nhân Nham, ngươi nói Lâm Phong ta có tư cách tru diệt kẻ bất nghĩa phản nghịch, phản bội sư tôn, vứt bỏ tông môn như ngươi hay không?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Lâm Phong lại là tông chủ Vân Hải tông. Nực cười, Đoàn Liệt cùng Văn Nhân Nham đều cứ nói Văn Nhân Nham là tông chủ định trước của Vân Hải tông, vậy mà Lâm Phong mới là người thật sự được tông chủ coi trọng, được định sẳn vị trí tông chủ, cho đến hôm nay mới rõ ràng trước mắt mọi người.

Vân Hải tông còn chưa bị diệt, bởi vì tông chủ vẫn còn đó.

Khó trách Lâm Phong lại có thù sâu như biển với Đoàn Thiên Lang.

- Khó trách...

Văn Nhân Nham run rẩy, khó trách trên dưới tông môn đều ra sức bảo vệ Lâm Phong, thì ra là như vậy, bọn họ coi Lâm Phong là hi vọng, bọn họ đã truyền vị trí tông chủ cho Lâm Phong rồi.

Văn Nhân Nham hắn, thiên tài tông môn gì chứ, nực cười vô cùng.

- Được rồi, nói nhảm đã quá nhiều rồi! Hiện tại, Lâm Phong ta lấy danh tông chủ Vân Hải tông, tru diệt phản nghịch.

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, giơ tay lên, trên người Lâm Phong đã tràn ngập sát ý bén nhọn.

- Ngươi dám?

- Dừng tay!!!

Đoàn Liệt cùng Đoàn Ngọc đồng thời hô lên, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn.

Nhưng kẻ chấn động nhất không thể nghi ngờ chính là Văn Nhân Nham, Lâm Phong thật sự muốn giết hắn rồi, không kẻ nào dám ngăn cản, cũng không có ai vì hắn mà ngăn cản.

Cảm nhận được sát ý băng lãnh thấu xương kia, tim hắn trở nên rét lạnh từng cơn, thân thể kịch liệt run rẩy.

- Giết!!!

Sát ý cuồn cuộn tràn ngập cả không trung, không ai có thể dao động quyết tâm của Lâm Phong, không người nào có thể cản hắn giết Văn Nhân Nham.

Từng chùm kiếm ảnh chói lọi từ trên không chém xuống, ánh sáng chói mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn một kiếm kia, một kiếm xuất hiện từ trong hư vô đang chém về phía Văn Nhân Nham.

Bóng kiếm vụt tắt, không gian vẫn yên tĩnh không chút tiếng động, vô cùng trầm mặc.

Từ trên trán Văn Nhân Nham chuyển qua mi tâm, lỗ mũi, trong chậm rãi, một vết máu không ngừng tràn ra từ trên xuống dưới.

Hai tròng mắt Văn Nhân Nham trợn to, rốt cuộc cũng mất đi thần thái, sau đó thân hình liền chậm rãi gục về phía sau.

Chết, Văn Nhân Nham đã bị Lâm Phong chém giết tại chỗ!

Hết thảy, như mộng như ảo!

Đám cưới của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc, Đoàn Liệt muốn làm oanh oanh liệt liệt, dẫn người ngoài thành đến đây cúng bái tham quan, nhưng thứ mọi người nhìn thấy không phải là hôn lễ thịnh soạn, mà con rể của hắn, Văn Nhân Nham tử vong.

Mọi người chứng kiến, là Lâm Phong khinh cuồng tuyệt thế, không kẻ nào có thể ngăn cản!

Ngay trước mặt mọi người, ngày đại hôn của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc, Lâm Phong giết chết Văn Nhân Nham, vả vào mặt cả nhà Đoàn Liệt, vả vào mắt nhóm người trên khán đài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi