TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Thật kiêu ngạo!

Mọi người đều nhìn chằm chằm Đại Bằng công tử.

Tòa tháp tu luyện này với Thiên Nhất học viện bọn họ mà nói có ý nghĩ tượng trưng, mọi người đều mong được bước chân vào tòa tháp này để tu luyện, nhất là các tầng cao của tháp, nơi đó đại diện cho vinh dự của Thiên Nhất học viện.

Mà Đại Bằng công tử chỉ là một người ngoài, người của Thiên Nhất học viện, đến Thiên Nhất học viện này lại không đứng ở nơi khác mà giẫm lên đỉnh của tháp tu luyện, ý nghĩa của chuyện này không cần nói cũng biết.

Sở Triển Bằng hắn muốn dẫm tất cả mọi người của Thiên Nhất học viện dưới chân, coi thường, sỉ nhục người của Thiên Nhất học viện. Thứ vinh quang các ngươi khát khao lại bị ta giẫm lên, Sở Triển Bằng hắn là một trong Bát đại công tử.

Chi tiết nho nhỏ này đều khiến mọi người phẫn nộ nhìn Sở Triển Bằng, nhưng đối mặt với một Bát đại công tử, phẫn nộ thì có thể làm gì, ai có thể đối phó được hắn.

Lạc Tuyết thì đứng ở giữa không trung, chân dẫm lên những bông hoa tuyết, tao nhã mà hùng mạnh, cũng giống như Sở Triển Bằng, nhìn xuống mọi người của Thiên Nhất học viện.

Mà đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện kia thì xếp thành một hàng, lạnh lùng nhìn người của Thiên Nhất học viện, ra vẻ cao cao tại thượng.

- Nghe nói Thiên Nhất học viện các ngươi xuất hiện hai vị thiên tài, còn có hai người bước vào cảnh giới Huyền Vũ.

Lúc này, Sở Triển Bằng đứng trên đỉnh tháp tu luyện chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.

- Thiên Nhất học viện ở bên ngoài cũng càng ngày càng càn rỡ rồi! Hôm nay ta và Lạc Tuyết dẫn đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện tới đây muốn lãnh giáo một phen, xem chúng thiên tài của Thiên Nhất học viện có thực lực hùng hậu thế nào.

Sở Triển Bằng đầy kiêu ngạo liếc mọi người, thiên tài?

Hai năm trước, Sở Triển Bằng hắn chính là một trong Bát đại công tử, là cường giả Huyền Vũ cảnh. Hai năm nay hắn cũng không có sống vô ích, dựa vào thiên phú của mình, nay Đại Bằng công tử hắn đã có tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng ba. Thiên Nhất học viện kia, chỉ là Cùng Bích Lạc và Độc Tí vừa mới bước vào Huyền Vũ, có gì mà phải kiêu ngạo.

Còn Lâm Phong nữa, Sở Triển Bằng hắn đương nhiên không quên Lâm Phong, thực tế thì hắn đi tới Thiên Nhất học viện này có một nửa mục đích là vì Lâm Phong.

Hắn nhìn thoáng qua đám người Tuyết Nguyệt thánh viện đứng trên mặt đất kia, lập tức thân thể khẽ run, đôi cánh đại bàng xẹt qua hư không, giây lát đã hạ xuống mặt đất, lại một lần nữa bay vọt lên như một tia chớp, nháy mắt đã lần nữa trở về đỉnh của tháp tu luyện, mà bên cạnh hắn còn xuất hiện một cô gái xinh đẹp.

Nếu Lâm Phong ở đây thì tất sẽ nhận ra được thiếu nữ này, Lâm Thiên.

Lâm Thiên lúc này cũng đứng trên đỉnh của tháp tu luyện nhìn xuống mọi người, một cảm giác hư vinh từ tận đấy lòng dâng trào, niềm kiêu ngạo bị Lâm Phong cướp đi kia lại lần nữa xuất hiện.

Mặc dù thiên phú của cô ta không bằng Lâm Phong thì sao chứ, dù Lâm Phong có mạnh hơn cô ta nhiều thì như thế nào, chỉ cần người đàn ông của cô ta mạnh là có thể giẫm Lâm Phong dưới chân rồi.

- Yên tâm, Thiên Thiên, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Sở Triển Bằng lạnh nhạt nói, có cơ hội nhất định phải giết Lâm Phong.

Nhớ ngày đó khi hắn bước vào Vân Hải tông đòi người kia, khi đó Lâm Phong chỉ là một con kiến mà lại dám không đếm xỉa gì tới hắn, bất kính với hắn, sớm đã đáng chết. Nay tu vi Lâm Phong đã không hề kém, thậm chí còn được tâng bốc lên là thiên tài, được nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai coi trọng, nhưng Sở Triển Bằng hắn sẽ dùng Lâm Phong để tế điện cho niềm kiêu hãnh của Đại Bằng công tử.

- Tại sao không ai đáp lời, Thiên Nhất học viện không có người sao?

Sở Triển Bằng trào phúng hô lên.

Đám người Thiên Nhất học viện bên dưới đều ngẩn ra đó, muốn mở miệng nhưng không biết phải phản bác thế nào cho đúng.

Sở Triển Bằng trong Bát đại công tử kia quả thật không phải người mà bọn họ có thể đối kháng được, nếu bọn họ mà chống đối, lỡ như chọc giận đối phương thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

Nhưng cũng tại lúc này, từ xa, từng bóng người vụt đến với tốc độ cực nhanh, còn có người trực tiếp giẫm lên hư không. Những người này đều là giáo viên của Thiên Nhất học viện, cường giả Huyền Vũ cảnh, bình thường rất ít khi xuất hiện, nhưng lúc này Tuyết Nguyệt thánh viện đến với thanh thế lớn như vậy, bọn họ sao có thể không chường mặt ra ngoài.

Sở Triển Bằng và Lạc Tuyết công tử đều thấy đám người đạp bước trên hư không kia, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động, dường như không thèm để ý.

- Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử dẫn người đến Thiên Nhất học viện ta là có ý gì?

Lúc này, cường giả Thiên Nhất học viện bước ra, nói với Sở Triển Bằng và Lạc Tuyết công tử trên đỉnh tháp tu luyện.

- Sở mỗ nghe nói Thiên Nhất học viện nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay cùng đệ tử thánh viện tới là muốn lĩnh giáo sự uy nghiêm và thực lực của Thiên Nhất học viện một phen, hy vọng các vị có thể khiến đệ tử Thiên Nhất học viện ra chỉ giáo.

Sở Triển Bằng như cười như không nói, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay hắn chính là tới khiêu chiến, tới nhục nhã Thiên Nhất học viện.

- Tuyết Nguyệt thánh viện và Thiên Nhất học viện thân là hai đại học viện của Hoàng thành, trao đổi một phen cung là bình thường, như vậy chắc Thiên Nhất học viện sẽ không từ chối.

Lạc Tuyết công tử cũng mở miệng nói với ngữ khí có phần rét lạnh.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh của Thiên Nhất học viện kia cau mày lại, tên Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử này thành danh đã lâu, nay không biết đã mạnh thế nào, hai người bọn họ có khi là đủ để quét sạch đám đệ tử Thiên Nhất học viện.

- Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử muốn được chỉ giáo như thế nào?

- Nếu là hai đại học viện luận bàn thì đương nhiên là lựa chọn một số lượng người bằng nhau để chiến đấu. Nếu Thiên Nhất học viện muốn quần chiến thì Tuyết Nguyệt thánh viện ta cũng không để ý.

Sở Triển Bằng đáp lại.

Cường giả Huyền Vũ cảnh của Thiên Nhất học viện đều ngưng mắt lại, tuy tình hình Thiên Nhất học viện không tệ, nhưng Tuyết Nguyệt thánh viện vốn chưa từng trải qua quá trình phát triển mà là trực tiếp lựa chọn nhân tài ưu tú nhất từ các đại tông môn ra, nếu luận thực lực của đệ tử thì Thiên Nhất học viện chắc chắn là yếu hơn Tuyết Nguyệt thánh viện, nếu chọn số lượng người bằng nhau đấu từng cặp một, tất sẽ thua, quần chiến cũng không có khả năng thắng.

- Nếu Thiên Nhất học viện sợ thua quá khó nhìn thì có thể đơn giản hơn nữa, trực tiếp chọn ra thiên tài mạnh nhất của học viện các ngươi cùng ta và Lạc Tuyết chiến một trận.

Sở Triển Bằng chế nhạo.

Đám người Thiên Nhất học viện thầm mắng trong lòng, Sở Triển Bằng và Lạc Tuyết công tử đều thuộc Bát đại công tử, ai có thể chiến với bọn họ được, Cùng Bích Lạc cũng không được, loại chiến đấu này chắc chắn là thua.

Dường như Thiên Nhất học viện đã không có bất cứ cơ hội thắng nào.

- Tốt, như vậy đi, Thiên Nhất học viện ta sẽ lựa chọn một đến hai người chiến với các ngươi một trận.

Vị cường giả Huyền Vũ cảnh của Thiên Nhất học viện kia mở miệng. Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra, không ngờ ông ta lại chọn phương thức chiến đấu này.

Sở Triển Bằng cũng sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ châm chọc, Thiên Nhất học viện đây chẳng phải là tìm chết sao.

- Nhưng không phải lúc này.

Vị cường giả kia bổ sung:

- Ta nghĩ không lâu nữa hoàng thành sẽ có một sự kiện lớn, đến lúc đó ngươi và Lạc Tuyết công tử tất nhiên cũng sẽ tới. Khi đó người mà Thiên Nhất học viện ta sẽ tới đó, cùng các ngươi chiến ở nơi đó.

Sở Triển Bằng không ngờ đối phương lại chơi chiêu này, đúng là sự kiện thiên tài của hoàng thành sắp đến, hắn và Lạc Tuyết công tử thân là một trong Bát đại công tử, đương nhiên là sẽ đi.

Lúc này sự kiện này là sự kiện của thiên tài, Thiên Nhất học viện cũng sẽ lựa chọn người đi đến, đối phương nhưng lại chọn thời gian là lúc đó.

- Đây là điều kiện duy nhất của ta, nếu không Thiên Nhất học viện sẽ từ chối xuất chiến.

Cường giả Thiên Nhất học viện lại nói tiếp.

Sở Triển Bằng trầm mặc một lát, cùng Lạc Tuyết công tử nhìn nhau rồi đều cười gật đầu, có thể thể hiện sự hùng mạnh của mình trong ngày đó dường như không tồi.

- Được, ta đồng ý!

Sở Triển Bằng gật đầu nói.

- Hy vọng Thiên Nhất học viện các ngươi đừng chọn hai tên rác rưởi cho ta ra sức hành là được. Khi đó Thiên Nhất cũng trở thành trò cười cho hoàng thành này.

Sở Triển Bằng trào phúng một câu rồi lập tức vung ống tay áo lên, kình phong cuồng bá nổi lên, đôi cánh đại bàng giang ra, hắn trực tiếp bay lên trời, hướng về phương xa.

- Đi!

Lạc Tuyết công tử đạm mạc nói một tiếng rồi bước lên bông tuyết như đang tản bộ trên không trung, tiêu sái vô cùng.

Nhìn hai người kia rời đi, những người của Tuyết Nguyệt thánh viện khác cũng nhanh chóng rời đi. Nhưng hành vi của bọn chúng ngày hôm nay không thể nghi ngờ là một loại hành vi miệt thị Thiên Nhất học viện, quét mặt mũi của Thiên Nhất học viện, dù bọn họ có bỏ đi, nhưng thanh danh của Thiên Nhất học viện vẫn bị hao tổn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi