TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Hắc Mộc làm tù trưởng bộ lạc, hắn sẽ không lương thiện như Nặc Na, để bọn họ rời đi.

Hơn nữa Hắc Mộc nhìn xa hơn Nặc Na nhiều, con sói sa mạc của nhị thiếu gia kia, rất có khả năng không phải coi trọng Nặc Na, mà là thê tử của Lâm Phong, nếu nói vậy, khi Lâm Phong đi rồi, sói sa mạc nhất định sẽ tiêu diệt bộ lạc của bọn họ, loại tình huống này Hắc Mộc hiển nhiên không muốn thấy, tính mệnh mấy nghìn người đều nằm trong tay hai người Lâm Phong, hắn tự nhiên sẽ không để Lâm Phong rời đi.

Tuy rằng đứng ở góc độ của Hắc Mộc, Lâm Phong cũng hiểu được, nhưng hắn vẫn không thấy thoải mái, dù sao hắn cũng là Lâm Phong, không phải Hắc Mộc, hắn và Hắc Mộc không thân không quen, tại sao lại phải đứng ở vị trí của Hắc Mộc để nghĩ thay hắn? Lâm Phong còn chưa rộng lượng đến mức này, bị người ta giám thị lại còn phải nghĩ thay người ta, nếu Hắc Mộc thực muốn lưu lại, có thể nói thẳng ra, mà không phải dùng loại thủ đoạn này.

Huống chi, Lâm Phong không có ý định rời đi.

- Ta ra xem một chút. Lâm Phong cười nói với Mộng Tình, Mộng Tình hơi gật đầu, nàng đương nhiên cũng cảm giác được có người nhìn trộm, đây luôn là chuyện khiến người ta rất không thoải mái, ai muốn bản thân lúc ngủ nghỉ hay tu luyện bị người khác nhìn chằm chằm chứ.

Lâm Phong ra khỏi phòng, thân hình lóe lên, đi ra khỏi bộ lạc Hắc Mộc, dường như muốn rời khỏi bộ lạc Hắc Mộc.

Quả nhiên, Lâm Phong còn chưa đi được mấy bước, tức thì có hai người lóe lên chắn trước mặt hắn, không nói một lời.

- Các ngươi đây có ý gì?

Lâm Phong nhàn nhạt nói với hai người một tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.

- Xin khách nhân trở về.

Một người áo đen trong đó giọng nói lạnh lẽo ngắt ngứ, vẻ mặt không hề có chút biểu cảm mở miệng nói.

- Ta muốn ra ngoài đi dạo. Lâm Phong lắc lắc đầu.

- Khách nhân vẫn nên trở về thôi, xung quanh bộ lạc Hắc Mộc thỉnh thoảng có yêu thú xuất hiện, không quá an toàn.

Giọng nói của đối phương vẫn không hề có tình cảm.

- Việc này không cần các ngươi lo lắng.

Lâm Phong cười, trực tiếp bước tới, khiến ánh mắt hai người ngưng trọng, tiến liên một bước, quát:

- Nếu đã như vậy, khách nhân xin đừng trách chúng ta.

- Ta vì sao phải trách các ngươi.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, đột ngột, một cỗ uy áp khủng bố mà lạnh lùng từ người hắn tràn ra, rơi trên thân hai người đối phương, hai người chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Cút!

Lâm Phong đạp lên mặt đất, uy áp cuồn cuộn rít gào chấn động linh hồn đối phương, đồng thời chưởng lực nhẹ nhàng hạ xuống ngực đối phương, đánh đối phương bay ra ngoài.

- Chỉ bằng các ngươi, cũng có tư cách cản ta.

Lâm Phong lạnh lùng nói, hai người giãy dụa đứng lên, nhìn Lâm Phong một cái rồi lập tức xoay người chạy vội đi.

- Hừ!

Mũi Lâm Phong truyền ra tiếng hừ lạnh, quay người, trở về trong phòng, nhìn Mộng Tình nói:

- Mộng Tình, chúng ta bây giờ đi ra ngoài một đêm, hay là ở lại đây?

- Chúng ta ra ngoài đi, ở đó thanh tĩnh hơn.

Mộng Tình cười một tiếng, Lâm Phong gật đầu, tiến tới nắm tay Mộng Tình, Mộng Tình hiện giờ sớm đã không còn cự tuyệt Lâm Phong, tùy ý Lâm Phong dắt ra khỏi phòng, lại bước chân một cái, thân thể hai người lăng không, vọt ra xa trong đêm tối, rất nhanh liền biến mất khỏi nơi này.

Sau khi hai người Lâm Phong rời đi không lâu, Hắc Mộc dẫn theo người trong bộ lạc cầm đuốc chạy tới, nhìn thấy gian phòng trống không, sắc mặt Hắc Mộc không khỏi cứng lại.

- Đồ khốn, bọn họ trốn đi đâu rồi?

Hắc Mộc giận dữ quát một tiếng, trong đôi mắt mang theo mấy phần sát khí.

- Phụ thân, Lâm Phong vốn không liên quan gì đến bộ lạc Hắc Mộc chúng ta, đi thì đi chứ sao.

Nặc Na ở một bên mở miệng nói.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Hắc Mộc mắng:

- Ngươi thì hiểu cái gì, bọn họ đi rồi, bộ lạc Hắc Mộc chúng ta đừng mong có ai còn sống, ngươi gả đi thì cũng thôi, còn liên lụy đến mấy nghìn người bộ lạc Hắc Mộc chúng ta, mấy người anh của ngươi đều phải chết.

Sắc mặt Nặc Na trắng bệch, khóe miệng giật giật, nói:

- Phụ thân, nếu người không phái người giám thị Lâm Phong, bọn họ làm sao lại đi, bọn họ nếu muốn đi thì lúc đó đã không cùng con về đây.

Bốp!

Một tiếng vang thanh thúy truyền ra, Hắc Mộc tát thẳng vào mặt Nặc Na, ánh mắt lạnh lùng.

- Tiện nhân, trông chừng nó cẩn thận cho ta, nhốt lại trong phòng, ngày mai nhị thiếu gia sói sa mạc đến rồi sẽ trực tiếp dẫn tới, kính cẩn dâng lên.

Hắc Mộc lạnh lùng nói, theo đó để lại một vài người rồi quay người bỏ đi. Sắc mặt Nặc Na tái nhợt, trong mắt ngân ngấn nước, bộ lạc, nam nhi là quý, nữ tử luôn bị đối xử tệ bạc, bộ lạc Hắc Mộc bọn họ cũng như thế, vì cả bộ lạc, người phụ thân Hắc Mộc của nàng không hề do dự hy sinh nàng, thậm chí còn trói nàng lại tặng cho người khác.

Lâm Phong sau khi rời khỏi tự nhiên sẽ không biết những gì xảy ra ở bộ lạc Hắc Mộc, hắn và Mộng Tình đi đến một tiểu sơn mạch, ngồi xếp bằng trên đỉnh sơn mạch, ban đêm ẩm ướt khiến không gian mang theo một chút mát mẻ.

Thân thể Mộng Tình hơi hơi nghiêng đi, gối đầu lên vai Lâm Phong, nói:

- Lâm Phong, ngươi có cảm giác được mảnh không gian này, dường như có chút không bình thường.

- Hử?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, ngạc nhiên nhìn Mộng Tình một cái, nói:

- Nàng cũng cảm thấy!

Mộng Tình cười nói:

- Lâm Phong, ngươi đừng quên, công pháp ta tu luyện là Thiếu Âm công pháp, hoàn toàn ngược lại với hỏa diễm, cảm giác đối với hỏa diễm tự nhiên vô cùng nhạy cảm.

Lâm Phong gật đầu, nước với lửa, chính là hai loại nguyên tố hoàn toàn trái ngược, Mộng Tình tu luyện thiếu âm công pháp, cảm ứng được hỏa chi nguyên tố không có gì là kỳ lạ.

- Ta cũng cảm giác được, lòng đất dưới chân chúng ta, dường như có một cỗ năng lượng hỏa diễm đáng sợ, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Thái Dương công pháp Đại Nhật Phần Thiên kinh mà Lâm Phong hắn tu luyện, tuy rằng hiện giờ cấp bậc Đại Nhật Phần Thiên kinh còn chưa đủ đạt tới Thái Dương, chỉ là Thiếu Dương chi cảnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được dưới lòng đất, có một cỗ lực lượng khủng bố tồn tại, cỗ lực lượng này, rất đáng sợ.

- Không biết phụ thân và mẫu thân lúc bước chân tới mảnh đất này có cảm nhận được không!

Lâm Phong nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn về phương xa.

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi chút đi, ngày mai còn phải về bộ lạc Hắc Mộc nữa!

Mộng Tình dựa vào người Lâm Phong, cười nói.

- Mộng Tình, sao nàng biết ta sẽ về bộ lạc Hắc Mộc?

- Tâm tư của ngươi, sao ta mà không hiểu, chúng ta rời đi thế này, Nặc Na khẳng định sẽ gặp nạn, nếu không sau này ngươi dẫn cô ấy theo bên mình?

Mộng Tình mềm mỏng nói, khiến ánh mắt Lâm Phong cứng lại, nói:

- Nàng không ngại ta dẫn người con gái khác bên mình?

- Ta không ngại, thực đấy, Lâm Phong, nếu ngươi gặp được người con gái nào ngươi thích, thì cứ dẫn theo bên mình, ta thực không ngại đâu, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là được rồi.

Mộng Tình nói, rúc người vào lòng Lâm Phong, trong đôi mắt nàng, lại thoáng hiện một tia thương cảm khó nói thành lời, thực có thể hoàn toàn không để ý sao?

- Nàng đang nói dối.

Lâm Phong nhìn về phương xa, thấp giọng nói, khiến thân thể Mộng Tình hơi run rẩy.

- Ta sẽ gắng hết sức để bản thân không để ý, chỉ cần ngươi có thể vui vẻ, trong lòng ngươi có ta.

Mộng Tình dịu dàng nói, trong lời nói đầy dịu ngọt, nàng yêu Lâm Phong, đã đến mức vô phương cứu chữa rồi, nàng rất sợ, sợ sẽ mất hắn, cho dù phong hoa tuyệt đại, cho dù nghiêng nước nghiêng thành, nàng vẫn không tránh được thương cảm trong lòng.

Lâm Phong ôm chặt lấy thân thể Mộng Tình, ôm chặt vào lòng mình, trong ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng, Mộng Tình, là người đàn bà đầu tiên của hắn, lúc hắn tịch mịch đều ở bên hắn, yên lặng bảo vệ hắn, không cầu mong gì, cho dù nàng lạnh lùng, hay cười vui, Lâm Phong đều vô cùng sung sướng, để đổi lấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nàng, hắn có thể sát phạt thiên hạ, hắn có lý do gì lại đánh mất vị trí của Mộng Tình trong lòng mình chứ.

- Cho dù Lâm Phong ta có bao nhiêu người đàn bà, Mộng Tình, địa vị của nàng trong lòng ta, không gì có thể thay thế, không một ai có thể thay thế nàng, nàng vĩnh viễn sẽ chiếm phần quan trọng nhất.

Ánh mắt Lâm Phong vẫn nhìn về nơi xa xăm, nhưng lúc hắn nói khóe miệng lại lộ ra một chút vui vẻ, hắn không nói sẽ chỉ có một người đàn bà là Mộng Tình, vì trong hoàng thất, cũng có một người con gái hắn không thể nào ruồng bỏ đang đợi hắn, yên lặng vẽ tranh cho hắn, đánh đàn cho hắn, dốc hết tuổi xuân cho hắn.

Có lúc hắn nghĩ, hắn dựa vào cái gì, lại đáng để hồng nhan say mê đến thế, hắn có thể làm, chỉ là tận hết năng lực, cho dù không vì mình, vì hồng nhan, vì người thân, hắn cũng phải leo lên võ đạo, đứng trên đỉnh cao.

Mộng Tình nghe được Lâm Phong nói, khóe mắt lấp lánh nước, hắn nói, trong tim hắn, nàng vĩnh viễn chiếm một phần quan trọng nhất, vậy là đủ rồi, đối với nàng mà nói, vậy đã đủ rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi