TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Ha ha ha ha…

Lý Thương cười càng lúc càng lớn, dường như không có bờ bến gì. Mà nương theo tiếng cuồng tiếu của hắn, một luồng uy áp đáng sợ phóng thích ra từ trên người hắn. Uy áp này hùng mạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông, nếu Lâm Phong ở đây thì chắc chắn sẽ hoảng sợ mà phát hiện, Ly Thương nếu muốn giết hắn thì quá dễ dàng, chỉ riêng uy áp này thôi đã có thể khiến hắn tim đập chân run rồi.

- Ầm… ầm ầm!

Tiếng cười chấn động cả trời đất, dòng khí không gian cuồn cuộn cuồng loạn, mặt đất ầm ầm nứt ra thành những kẽ nứt dài. Ly Thương chậm rãi bay lên trời, quanh thân thể là cơn lốc đáng sợ, chiếc áo bào đen kia phất phơ trong cơn lốc điên cuồng kia.

- Két… két…

Mặt đất trong sa mạc kia nứt ra thành một kẽ nứt vô cùng sâu. Khí tức của ngọn lửa mãnh liệt nhào ra từ trong đó, màu đỏ của ngọn lửa kia dường như muốn nhuộm hết cả trời đất.

Đây là hỏa diễm dung nham!

Ngọn lửa dung nham khủng bố kia điên cuồng bốc lên, dường như toàn bộ sa mạc đã biến mất, bị ngọn lửa kia thay thế. Hơn nữa đám lửa dung nham kia còn không ngừng dâng lên trên cao, cực kỳ đáng sợ.

Ly Thương cuối cũng cũng ngừng cười, nhìn hỏa diễm đáng sợ đang từ từ dâng lên kia, khuôn mặt lại rất bình tĩnh.

- Ly Thương!

Một âm thanh rất trầm vang lên từ trong hỏa diễm, kèm theo đó là một tiếng ông, ngọn lửa dung nham đó thậm chí còn mở ra đôi mắt. Nếu cẩn thận nhìn dung nham kia thì sẽ phát hiện ngọn lửa dung nham kia rõ ràng là một con Hỏa Diễm Yêu Lang vô cùng khổng lồ, một con yêu lang hóa ra từ ngọn lửa của dung nham.

- Hỏa Vương, ngươi đi ra rồi!

Ly Thương nhìn Hỏa Diễm Yêu Lang khủng bố kia như là nhìn thấy lão bằng hữu vậy, khẽ hô.

- Ngươi cười lớn như vậy, ta còn không ra ngoài ư! Có chuyện gì khiến ngươi cười vui vẻ đến thế.

Hỏa Vương nói, tiếng nói này dường như vang vọng vô số lần trong không gian.

- Không phải là ngươi thấy rồi ư? Mà ngươi chắc chắn là biết nơi đây còn có cửa ra nữa.

Ly Thương nói.

- Ta đúng là thấy, nhưng cửa ra này ngươi không đi được, có gì phải vui chứ.

Hỏa Vương thản nhiên nói, hắn thai nghén ở nơi này vô số năm, đương nhiên biết nơi đây có đường thông ra bên ngoài.

- Chí ít thì ta có thể khiến hắn mang theo ít đồ ra ngoài, không phải sao!

Ly Thương nhìn lên không trung, thở dài một hơi, sau đó một cỗ âm phong rất mạnh nổi lên, dường như có tiếng quỷ khóc sói tru vậy.

Ầm!

Ly Thương vung chưởng đánh thẳng vào hư không, tiếng ầm ầm vang lên, dấy lên một trận gió mạnh.

- Ầm… ầm…ầm…

Ly Thương bắt đầu di chuyển thân thể, điên cuồng công kích không gian nơi đây, dường như một đánh cho cửa ra kia phải ra ngoài.

- Cái thế giới bị phong ấn chết tiệt này, cái thế giới bị nguyền rủa chết tiệt này, Ly Thương ta nhất định phải đi ra ngoài.

Một tiếng thét ầm ầm vang lên, khắp trời đất dường như đang run rẩy.

- Thực lực hùng mạnh quả nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì, biết càng nhiều thứ thì lại càng điên cuồng. Nếu ngươi và đại đa số người đều giống nhau, còn không biết đây sẽ là thế giới như nào. Nhưng hiện giờ ngươi đã phát hiện ra tính cực hạn của thế giới này, tuy nhiên ta nói cho ngươi biết đây không phải là thế giới bị phong ấn, cũng không phải thế giới bị nguyền rủa, đây chỉ là một mảng thế giới hoàn chỉnh!

Hỏa lang thở dài một tiếng, nói với giọng nói đầy mờ ảo. Nó sống lâu hơn Ly Thương rất nhiều, trời đất thai nghén ra tính mạng cho nó, khiến nó có được linh tính, dần dần cho nó chỉ số thông minh. Thứ nó biết cũng ngày càng nhiều, nó hiểu rõ thế giới này có cuối cùng, không thể đi ra ngoài được, mà người ở bên ngoài lại có thể đi đến đây, cho nên Ly Thương dù nằm mơ cũng muốn đi ra ngoài.

- Vậy còn ngươi, giờ ngươi đang nghĩ gì?

Ly Thương hỏi Hỏa Vương.

- Hiện giờ ta chỉ muốn công Thiên Nhai Hải Các, khiến con dân của ta chiếm lĩnh toàn bộ thế giới này. Trước khi chinh phục được thế giới này, ta sẽ không nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.

Hỏa Vương chậm rãi nói.

- Chúc ngươi sớm ngày thành công.

Ly Thương cười lạnh một tiếng rồi hóa thành một đạo lưu quang bay vút đi. Hỏa Vương nhìn bóng dáng đó biến mất, thở dài một tiếng, ngọn lửa dung nham nhanh chóng chìm xuống dưới, sa mạc cũng nhanh chóng xuất hiện trở lại.



Lâm Phong và Mộng Tình bước ra khỏi không gian kia, trực tiếp xuất hiện bên trong cổ thụ. Bước ra ngoài, không khí tươi mới phả vào mặt khiến hắn cảm giác như đã cách mấy đời.

Hai người liếc nhau rồi cùng mỉm cười. Đó cũng có thể coi là một chuyến đi kỳ diệu, không ngờ bọn họ lại tới một mảng thế giới khác.

Hắn xoay người nhìn ảo cảnh trong cổ thụ kia.

Đột nhiên một luồng khí sắc bén phóng ra từ người Lâm Phong, bàn tay hắn vung lên, tiếng răng rắc truyền đến. Cổ thụ bị chặt đổ rầm xuống, đè xuống cửa vào không gian kia. Lâm Phong vung tay liên tục, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, cổ thụ đỏ xuống kia đã hoàn toàn chặn cửa vào.

- Tiểu Phong, sao vậy?

Một giọng nói vang lên, Nguyệt Mộng Hà dẫn theo bốn thiếu nữ đi tới nơi này, hơi nghi hoặc nhìn Lâm Phong, không hiểu vì sao hắn lại chặn cửa vào lại như vậy.

- Mẫu thân, từ nay về sau không nên đến không gian kia nữa.

Lâm Phong nhìn Nguyệt Mộng Hà với ánh mắt rất ngưng trọng. Hắn có một loại cảm giác khá kỳ diệu là không thể bước vào mảng không gian kia thêm một bước nào nữa. Đó là một không gian cực kỳ tà dị, cũng rất nguy hiểm, hơn nữa giờ Hỏa yêu lang chiếm cứ khắp sa mạc, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Mộng Hà trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:

- Ừ, mẫu thân không đi nữa.

Lâm Phong mỉm cười rồi cùng Nguyệt Mộng Hà đi ra ngoài, hỏi:

- Mẫu thân, mấy ngày nay Tuyết Nguyệt có xảy ra chuyện lớn gì không ạ?

- Không có chuyện lớn gì, chỉ là phía đế quốc Long Sơn kia có phái người đến Tuyết Nguyệt, hẳn là vì chuyện đại hội Tuyết Vực đây mà.

Nguyệt Mộng Hà khẽ chau mày, nói:

- Mà đế quốc Long Sơn hình như còn mang theo vài người của nước Thiên Phong. Nước Thiên Phong cũng giống Tuyết Nguyệt chúng ta, là nước phụ thuộc của đế quốc Long Sơn kia.

- Đại hội Tuyết Vực ư!

Lâm Phong thì thào một tiếng. Lần thiên tài tụ hội trong nước Tuyết Nguyệt trước vì bất công nên đã ngừng lại nửa đường, không biết lần này đế quốc sẽ lựa chọn người như thế nào.

- Tiểu Phong, con muốn tham gia đại hội Tuyết Vực sao?

Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong, hỏi.

- Được biết thêm về đệ tử thiên tài của mười ba nước Tuyết Vực, cũng tới giao phong, sao con lại không nghĩ tới chứ.

Trong ánh mắt Lâm Phong lóe lên một vệt sắc bén, hắn sẽ không vĩnh viễn ở lại Tuyết Nguyệt nhỏ bé này, tất nhiên sẽ bước ra bên ngoài. Đại hội Tuyết Vực này cứ coi là bước đầu tiên để hắn bước vào Tuyết Vực đi.

Nguyệt Mộng Hà trầm mặc, kỳ thật trong lòng nàng khá mâu thuẫn. Nàng hy vọng Lâm Phong bước ra khỏi Tuyết Nguyệt, tỏa sáng ở Tuyết Vực kia, đi đến vùng trời đất rộng lớn hơn. Chỉ cần Lâm Phong được đế quốc coi trọng thì khi đó bên phía Tuyết Nguyệt này muốn đối phó hắn cũng là không dễ. Thậm chí nàng còn hy vọng rằng một ngày nào đó Lâm Phong có thể đạp phá Tuyết Nguyệt, báo mối thù năm đó. Dù sao một mình nàng mà muốn báo thù là vô vọng, hơn nữa nàng và Lâm Hải còn không thể đường đường chính chính xuất hiện, chỉ có thể núp ở trong Tương Tư Lâm này.

Nhưng Lâm Phong là đứa con độc nhất của nàng, khiến Lâm Phong đi chinh chiến Tuyết Vực, muốn Lâm Phong đi đối phó người kia thì thật quá khó khăn. Nguyệt Mộng Hà không muốn Lâm Phong phải gánh vác tránh nhiệm quá lớn, nàng sợ áp lực này sẽ ép cho Lâm Phong tới hít thở không thông, bị địch nhân đáng sợ hủy diệt.

Nhiều khi Nguyệt Mộng Hà cũng giống như Lâm Hải, hy vọng Lâm Phong bình yên sống cả đời, ít nhất như thế là sẽ an toàn.

Nhưng Lâm Phong đã bước lên hành trình cường giả của riêng hắn, muốn dừng lại e là không thể nữa.

Lâm Phong chỉ có ngẩng đầu bước tới phía trước, từng bước đạp tới đỉnh cao võ đạo.

- Tiểu Phong, cho dù con đường của con thế nào, con nhất định phải nhớ kỹ, an toàn của con quan trọng hơn tất cả. Cứ cho là vì ta và phụ thân của con đi, con phải sống thật tốt.

Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong, dặn bảo.

- Mẫu thân xin hãy yên tâm, con không dễ chết như vậy đâu.

Lâm Phong vừa cười vừa nói, khiến Nguyệt Mộng Hà lườm hắn một cái.

Đi đến căn phòng nhỏ trước cổ thụ, Lâm Hải vẫn đắm chìm trong điêu khắc, vô dục vô cầu, dường như quên đi tất cả.

Lâm Phong dừng bước lại, không tới quấy rầy Lâm Hải. Hắn cũng biết giờ trên người phụ thân có phong ấn, giờ ông dường như đang không ngừng ngưng luyện tinh thần lực của mình, muốn dùng ý chí tinh thần để tấn công phong ấn trong cơ thể.

Vết thương trong lòng Lâm Hải, ông không nói, Lâm Hải cũng có thể thấu hiểu!

Bị gia tộc đuổi đi, không có năng lực bảo vệ con mình, ở hoàng thành này lại phải dựa vào thê tử che chở, không thể báo thù mà còn phải khom người trốn trui trốn lủi. Trên bờ vai Lâm Hải có quá nhiều thứ, dù ông luôn mỉm cười nhưng lại là cười che đi những vết thương chân chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi