TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lúc mọi người bước vào Đọa Thiên Ma Vực, trên trụ đá mọi người vừa nghĩ một đêm kia chỉ còn lại một mình Tiểu Nhã, lộ vẻ rất trống trải.

Không còn Quân Mạc Tích ở đây, lập tức không có ít người vọt lên trên trụ đỉnh này, dõi mắt nhìn về Đọa Thiên Ma Vực phía dưới.

Trong những người này có hai người khá kỳ quái, bởi vì trên mặt hai người mang mặt nạ đồng, không nhìn rõ diện mạo.

- Phá Quân, sao lại không thấy Phong ca?

Tên nam tử vóc người cao lớn khỏe mạnh hỏi, hai ánh mắt lộ ra nghi hoặc. Mới vừa rồi, trong một trăm bốn mươi bốn vị thiên tài không có Lâm Phong, bọn họ không thể nào nhìn lầm.

Nhưng Lâm Phong quật khởi tại Tuyết Nguyệt, thanh danh hiển hách, quả thật đã đã theo sứ thần đế quốc Long Sơn. Bọn họ vẫn luôn chú ý tới tin tức về Lâm Phong, nhưng hiện tại lại không thấy Lâm Phong.

- Không biết!

Phá Quân cũng khẽ nhíu mày, trong lòng cảm giác không ổn. Nếu nói Lâm Phong chưa tới tham gia đại hội Tuyết Vực, vậy chỉ có một khả năng xảy ra.

- Lấy tính cách của Phong ca, nếu hắn ở đây nhất định sẽ tham gia đại hội Tuyết Vực.

Phá Quân cùng Hàn Man nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ lo lắng.

- Ý ngươi là…

Hàn Man không cách nào nói tiếp, hắn không dám nghĩ.

- Các ngươi muốn tìm Lâm Phong!

Lúc này, một giọng nói êm ái vang lên, Hàn Man cùng Phá Quân quay đầu lại, thấy một đôi mắt trong sáng nhìn bọn họ, là một đứa bé gái!

- Đúng, ngươi biết Phong ca?!

Hàn Man nhìn Tiểu Nhã, nhanh miệng hỏi.

- Ừ! Lâm Phong mà các ngươi nói có gì đặc thù sao?

Tiểu Nhã hỏi.

- Tuổi không tới hai mươi, tướng mạo tuấn lãng, thiên phú dị bẩm, am hiểu kiếm cùng hỏa diễm, thích mặc áo trắng!

Hàn Man vội vàng trả lời.

Nghe được lời này, Tiểu Nhã cười lên, Lâm Phong ca đã đổi mặt rồi, khó trách bọn họ không nhận ra.

- Ca ca tiến vào rồi, các ngươi không biết mà thôi!

Tiểu Nhã cười hì hì nói.

- Ca ca?

Hàn Man cùng Phá Quân kinh ngạc nhìn Tiểu Nhã.

- Ừ!

Tiểu Nhã gật đầu:

- Ta gọi là Tiểu Nhã, các ngươi muốn tìm chính là anh ta!

- Vậy tại sao chúng ta không nhìn thấy Phong ca?

- Xuỵt!

Tiểu Nhã hạ thấp giọng:

- Ca ca đắc tội quá nhiều kẻ thù, dịch dung mà đi vào!

- Khó trách!

Hàn Man cùng Phá Quân liếc nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, dịch dung đi vào, nếu Lâm Phong không có chuyện gì, bọn họ cũng yên tâm.

Tiểu Nhã chỉ là đứa bé gái, hơn nữa ánh mắt rất trong suốt, có lẽ sẽ không lừa gạt bọn họ.

Mà lúc này, trong đám người vang lên tiếng kinh hô. Ba người Hàn Man cả kinh, nhìn lại Đọa Thiên Ma Vực, chốc lát thì trong lòng bọn họ cũng run lên.

Khí tức thần bí bao trùm Đọa Thiên Ma Vực dần dần tản đi, giống như là gạt mây thấy trời, lộ ra bộ dáng thật của Đọa Thiên Ma Vực.

Không gian thiên địa mênh mông, núi nước trùng điệp, rừng rậm cổ miếu phân bố trong Đọa Thiên Ma Vực. Mà một trăm bốn mươi bốn thiên tài trong đó lại xuất hiện tại các điểm khác nhau. Giờ phút này rất nhiều người đều đứng tại chỗ trầm tư, ánh mắt nghi hoặc nhìn bốn phía.

Nhất cử nhất động của bọn họ, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng, ở trên Đọa Thiên Ma Vực có một tầng ánh sáng, không biết có tác dụng gì.

- Các ngươi nhìn chỗ kia, ca ca đang ở đó.

Tiểu Nhã đưa ngón tay chỉ về một nơi trong Đọa Thiên Ma Vực, nhất thời Hàn Man cùng Phá Quân đều nhìn về phía đó. Ở đó có một thân ảnh đang đứng ở bên cạnh một con sông, đưa mắt đánh giá cảnh vật xung quanh.

Lúc này, trong lòng Lâm Phong rất khiếp sợ, trong nháy mắt hắn vào Đọa Thiên Ma Vực, cũng cảm giác được tất cả lực lượng trong cơ thể mình đều bị áp chế, lực lượng chân nguyên, Phật Ma Lực, thậm chí là lực lượng thân thể.

Huyền Vũ cảnh tầng một, giờ phút này, hắn chỉ có cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng một.

Đọa Thiên Ma Vực, trong ma vực, tất cả mọi người đều rơi xuống, không có ngoại lệ, nơi này thật sự quá kinh khủng.

Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn thấy chỉ là núi non sông ngòi, còn có một vài điểm sáng, cẩn thận đếm, hắn thấy được có khoảng một trăm bốn mươi ba điểm sáng.

Bước vào trong Đọa Thiên Ma Vực này có một trăm bốn mươi bốn người, hắn thấy được một trăm bốn mươi ba điểm sáng, điều này có ý nghĩa gì, Lâm Phong tự nhiên rõ ràng. Mỗi một người là một điểm sáng.

- Ồ!?

Ngay vào lúc này, Lâm Phong kinh ngạc, hắn phát hiện, có một điểm sáng biến mất không thấy, tiêu thất trong hư không, hắn tuyệt đối không nhìn lầm.

- Lại có một người!

Trong lòng Lâm Phong thầm hô, còn dư lại một trăm bốn mươi một điểm sáng.

- Hẳn là không phải bị giết, những điểm sáng kia căn bản không gặp nhau, làm sao có thể bị giết!

Lâm Phong âm thầm suy đoán, hơn nữa, coi như là bị giết thì tốc độ này cũng quá nhanh đi, tuyệt đối có thể có.

Xì xào!

Một tiếng động nhẹ vang lên, giống như là tiếng nước vỗ bờ, Lâm Phong khẽ cau mày, đưa mắt nhìn về phía bờ sông.

Rầm!

Một luồng bọt nước kinh khủng trào lên, Lâm Phong chỉ thấy một cái đuôi lớn đâm về phía mình, mang theo lực lượng kinh khủng.

Hai mắt Lâm Phong co rút lại, dẫm chân lên mặt đất mà lui về sau. Dù lực lượng bị áp chế rồi, nhưng lực phản ứng cùng mức độ nhảy cảm thì không thể nào áp chế được.

Rầm.

Trong nháy mắt, một loạt cây cối bị cái đuôi lớn quét đổ sạp, Lâm Phong ngừng lại, đưa mắt nhìn thân ảnh vừa xuất hiện dưới sông.

Yêu thú, là một còn ngụy giao, trên thân có vảy cá, cực kỳ khó coi.

- Đọa Thiên Ma Vực này, ngoài thiên tài còn có yêu thú!

Lâm Phong nhìn yêu thú một lúc, sau đó liền rời đi khỏi nơi này, hắn rõ ràng thấy được một điểm sáng đang nhích về phía này.

Hiện tại, Lâm Phong còn chưa muốn liều mạng cùng người.

Thân hình lóe lên, Lâm Phong bay nhanh trong Đọa Thiên Ma Vực, đưa mắt cẩn thận dò xét ảo cảnh xung quanh cùng với những điểm sáng kia.

Ngay vào lúc này, trước Lâm Phong không xa, lại có một điểm sáng đột nhiên biến mất, không có bất kỳ dấu hiệu nào, hư không tiêu thất.

- Chẳng lẽ là do yêu thú gây nên?

Lâm Phong cau mày, sau đó hắn liền bay về phía điểm sáng mới biến mất kia, hắn muốn nhìn, tại sao điểm sáng này lại đột nhiên biến mất.

Khoảng cách không xa, rất nhanh, Lâm Phong đã tới bên cạnh điểm sáng vừa biến mất kia. Nhìn một màn trước mắt, Lâm Phong run lên.

Trước mắt hắn là một tòa miếu cổ hư vô mở mịt, tòa cổ miếu này như thật như giả, cửa chính đóng kín, mà trước cổ miếu có khắc hai chữ to: Thần Miếu!

- Thần miếu!?

Hai hàng chân mày của nhíu chặt, Đọa Thiên Ma Vực này là địa phương nào, một tòa cổ miếu cũng dám gọi là thần miếu, thật lớn lối.

Điểm sáng vừa biến mất kia, e rằng đã tiến vào trong thần miếu rồi.

Cẩn thận quan sát, Lâm Phong phát hiện tòa thần miếu này mơ hồ lộ ra hình kiếm, giống như là một thanh kiếm sắc, phi thương thần kỳ.

- Trong Đọa Thiên Ma Vực này có rất nhiều thần miếu.

Lâm Phong nghĩ tới những điểm sáng biến mất kia, trong nháy mắt liền hiểu ra, những điểm sáng kia biến mất là vì tiến vào trong thần miếu.

- Thần miếu này rốt cuộc là địa phương nào?

Lâm Phong không lập tức tiến vào, mà chờ đợi ở bên ngoài, hắn muốn nhìn xem, khi nào thì người trong thần miếu đi ra.

Không để Lâm Phong đợi quá lâu, cửa thần miếu mở ra, bên trong có một bóng người bước ra, làm cho Lâm Phong kinh ngạc chính là, người này là người quen, Vũ Kiếm Vũ gia.

Khi mọi người bước vào Đọa Thiên Ma Vực, một lực lượng thần kỳ tách toàn bộ bọn họ ra, vì vậy hai huynh đệ Vũ Kiếm cùng Vũ Cầm cũng không ở cùng nhau, bọn họ cũng không thể biết đối phương ở nơi nào.

Vũ Kiếm cũng nhìn thấy Lâm Phong, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh hắn liền nheo mắt, lạnh lùng cười lên.

- Thật là đúng dịp!

Vũ Kiếm chậm rãi bước về phía Lâm Phong, trong tay hắn là một thanh kiếm, hai đầu lông mày lạnh lùng nhếch lên, vẫn mang theo nụ cười lạnh lùng.

Lâm Phong nhíu mày nhìn Vũ Kiếm, hắn cũng không lùi về sau, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Tiến vào trong Đọa Thiên Ma Vực, tất cả đều có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, hơn nữa tất cả lực lượng đều bị áp chế, mọi người đều chung một khởi điểm.

- Phế vật như ngươi đã sớm không nên tồn tại, hiện tại, ta tiễn ngươi một đoạn đường.

Vũ Kiếm đôt nhiên vọt tới, sát ý phóng lên, một kiếm mờ ảo đâm ra, vô cùng tinh chuẩn, Lâm Phong chỉ cảm thấy một tia hàn quang chớp động, liền đâm về phía tim hắn.

- Kiếm kỹ!

Lâm Phong kinh hãi, rốt cuộc hắn biết trong thần miếu có cái gì rồi, có thể là công pháp cùng võ kỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi