TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy?

Đệ Tam Sứ không giải thích được, hai người còn lại trong Thiên Phong Thất Sứ cũng không hiểu được, ngay cả những cưởng giả nước Thiên Phong đi theo tới đây cũng không hiểu.

Lâm Phong, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhục thân lợi hại, nhưng tu vi Đệ Tam Sứ lại là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, sử dụng Vạn Tượng lực chà đạp hết thảy, coi như là người Huyền Vũ cảnh tầng bảy, thậm chí là tầng tám, nếu chỉ đơn thuần dùng nhục thể đối kháng cũng không thể chịu được, sẽ bị lực lượng vạn tượng này phá hủy.

Nhưng Lâm Phong lại mạnh mẽ chặn được, bất động như núi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, lực lượng nhục thể của hắn mạnh bao nhiêu?

Thân thể được ba ngàn sáu trăm Phật Ma Lực rèn luyện, lại ngộ ra Phật Ma Thân, Kim Thân Bất Diệt lần nữa làm cho thân thể càng thêm cô đọng, càng thêm cường đại. Ngay chính hắn cũng không biết nhục thể của mình mạnh bao nhiêu.

Hắn chỉ biết là, lực lượng của Đệ Tam Sứ còn chưa đủ, chút tu vi đó còn quá yếu.

- Ngươi chỉ có chút thực lực này sao?

Lâm Phong bình tĩnh nhìn Đệ Tam Sứ, làm cho hắn khựng người, chút thực lực này?

- Ta là phế vật, vậy thì ngươi là cái gì?

Lâm Phong lại hỏi tiếp một câu, Đệ Tam Sứ không cách nào trả lời, hắn đã dùng toàn bộ lực lượng, ngưng tụ ra Vạn tượng lực trấn áp hết thảy mà vẫn không thể lay động được Lâm Phong, trận chiến này, còn chiến thế nào?

Lâm Phong là phế vật, vậy thì hắn là gì? Lâm Phong để mặc hắn đánh vào mà hắn không làm được gì, chẳng phải hắn còn kém hơn cả phế vật.

- Tham gia đại hội Tuyết Vực là một loại vinh quang, hơn nữa, có thể có được Thần cung ban thưởng, có lẽ làm cho tu vi tinh tiến, trở nên càng thêm cường đại.

Lâm Phong chậm rãi nói, làm cho Đệ Tam Sứ ngây ngốc, Lâm Phong nói lời này là có ý gì?

- Đáng tiếc, ngươi không thể hưởng thụ loại vinh quang này rồi, ngươi muốn tăng lên tu vi cũng là si tâm vọng tưởng. Hiện tại, ta liền tước đoạt tính mạng của ngươi.

Lâm Phong chậm rãi nói, Đệ Tam Sứ kịch liệt run rẩy, Lâm Phong muốn tước đoạt tính mạng của hắn, muốn giết y!

Một bàn tay thịt ấn lên đầu vai, Đệ Tam Sứ muốn tránh ra, lại phát hiện chưởng lực trên tay đặc biệt mạnh, hắn căn bản không cách nào tránh thoát.

Lửa nóng cháy từ trong nhục chưởng trào ra, lan tràn lên toàn thân thể Đệ Tam Sứ. Trong khoảnh khắc, dưới vẻ mặt cực kỳ khủng hoảng của Đệ Tam Sứ, hắn bị ngọn lửa bao trùm.

- Tước đoạt tánh mạng của ngươi, hỏa diễm chính là trừng phạt ngươi, cái tội vô tri cũng lạnh lùng.

Lâm Phong chậm rãi buông tay ra, tiếng kêu thảm thiết của Đệ Tam Sứ vang lên, hắn liều mạng giãy dụa, muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng không ăn thua. Ngọn lửa này giống như dính lên người hắn, vẫn thiêu đốt thân thể hắn, làm cho hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Cho đến khi bị ngọn lửa đốt thành hư vô, biến mất tăm trong trời đất này.

Giết!

Mọi người đều kinh hãi, giết, Lâm Phong dùng hỏa diễm giết chết Đệ Tam Sứ. Trận chiến đầu tiên này, đã có một vị thiên tài tử vong. Một trận này, quá phấn khích.

Rầm!

Một luồng khí tức đáng sợ ập về phía Lâm Phong, Lâm Phong khẽ đảo mắt, nhìn về đám người dưới chiến đài, nhìn về một người trung niên nước Thiên Phong.

- Ngươi dám giết hắn!

- Ngu ngốc!

Lâm Phong nói nhỏ một câu, sau đó liền xoay người, không để ý tới kẻ này, trở lại vị trí cũ trên hang đá Giao long.

Người nước Thiên Phong một mực muốn hắn chết, trước khi hắn chưa dịch dung, thiếu chút nữa đã bị cường giả nước Thiên Phong mai phục giét chết. Sau khi dịch dung, bọn chúng vẫn như âm hồn bất tán mà muốn mạng hắn. Còn nói nếu gặp được hắn trên đại hội Tuyết Vực thì liền giết hắn. Hơn nữa, Đệ Tam Sứ đúng là làm như thế.

Nhưng hiện tại, cái tên trung niên này lại lại nói ra lời nực cười như thế.

Ngu ngốc!?

Cường giả Vạn Tượng tôn nước Thiên Phong trợn mắt đứng đó, hận không thể băm Lâm Phong ra ngàn mảnh.

- Tốt lắm, trận chiến thứ hai, chuẩn bị đi!

GIờ phút này, Tuyết Vô Thường lại mở miệng, lão nhìn về phía Đường U U.

Đường U U bước lên chiến đài, không chút do dự. Nàng chỉ tay về một hướng, nơi đó là Đệ Nhị Sứ nước Thiên Phong, là người xếp hạng thứ bốn mươi ba.

- Chọn ngươi đi!

Đường U U nhàn nhạt nói một tiếng, làm cho Đệ Nhị Sứ khựng người, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trả thù, Đường U U là muốn giúp Lâm Phong, cố ý chọn hắn, muốn giết hắn.

Không giống với Lâm Phong, dù mọi người có chút ngạc nhiên khi Đường U U đoạt được chìa ngọc thứ hai, nhưng Đường U U có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong, đừng nói là Đệ Nhị Sứ, ngay cả Đệ Nhất Sứ Nhiếp Vân, e rằng cũng không phải là đối thủ của nàng.

Tên trung niên còn chưa ngồi xuống cũng ngây người, Đệ Nhị Sứ, xong rồi!

Chuyện gì thế này?

Thiên Phong Thất Sứ bọn họ, lập tức chỉ còn một người là Nhiếp Vân? Đường U U đã quen biết với Lâm Phong, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho Đệ Nhị Sứ.

- Lớn lối!?

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra chút tươi cười, thấy bộ dáng ngây ngốc của tên trung niên kia, bỗng nhiên hắn phát hiện Đường U U cũng có một mặt đáng yêu như thế.

- Nếu sợ, ngươi có thể buông bỏ, nhưng mà vinh quang cùng ban thưởng của ngươi đều bị tước đoạt.

Tuyết Vô Thường thấy Đệ Nhị Sứ không nhúc nhích, nhàn nhạt nói một tiếng, làm cho sắc mặt hắn cứng đờ.

Nếu ngay cả chiến cũng không dám, vậy nào còn gì là vinh hạnh, chỉ còn có sĩ nhục mà thôi.

Nhưng Đường U U hiển nhiên là muốn lấy mạng hắn, hắn đáp ứng chiến chính là đối mặt với tử vong.

Trong lòng kịch liệt giãy dụa, chỉ sau chốc lát, Đệ Nhị Sứ rốt cục mở miệng:

- Ta bỏ cuộc!

Lời vừa ra, Đệ Nhị Sứ liền cảm thấy lực lượng toàn thân đều biến mất, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tham gia đại hội Tuyết Vực là vinh quang cỡ nào, tương lai trở lại nước Thiên Phong, khi trở về nước Thiên Phong, hắn có thể kiêu ngạo kể cho người khác. Nhưng hôm nay, hắn bỏ cuộc, chẳng lẽ hắn có thể nói cho người khác sao, nói hắn ở trận quyết chiến cuối cùng trên đại hội Tuyết Vực, vì sợ hãi mà không dám chiến?

Ánh sáng vinh quang tại đại hội Tuyết Vực đã không có duyên với hắn.

- Bỏ cuộc thì cút đi!

Tuyết Vô Thường lộ vẻ khinh miệt, có thể tới một bước này là khó khăn cỡ nào, nhưng người này là vì khiếp nhược trong lòng mà bỏ cuộc.

Nghe được vậy, sắc mặt Đệ Nhị Sứ càng thêm khó coi hơn, miệt thị, hắn cảm giác, ánh mắt mọi người nhìn mình đã không giống lúc trước, cảm giác nhục nhã là mãnh liệt như vậy.

Nhấc chân, thân hình Đệ Nhị Sứ lóe lên, hắn không còn mặt mũi ở lại nơi này.

Lâm Phong nhìn Đệ Nhị Sứ khuất nhục rời đi, sắc mặt bình tĩnh, có lẽ lúc bọn họ lớn lối cuồng ngạo cũng sẽ không nghĩ tới tình huống hôm nay sao?

Đường U U lại trở về, ngồi bên cạnh Lâm Phong.

Trận đấu đầu tiên, có một người chết.

Trận thứ hai, có một người trốn.

Kết cục này, quả thật làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Cuộc chiến thứ ba, Đế Lăng xuất chiến, Đế Lăng tùy ý lựa chọn một hắn đối thủ, chỉ một quyền đánh bay đối phương.

Mười mấy trận chiến kế tiếp, cũng giống nhau, tám đại thiên tài, trong một vòng chiến đấu này, căn bản không thể nhìn ra thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, rất dễ dàng liền giải quyết được đối thủ của mình.

Lâm Phong tương đối chú ý tới Nguyệt Thiên Mệnh cùng Vu Thanh, cả hai đều thắng.

Hai người bọn họ, tu vi đều tiến một bước, bước chân vào Huyền Vũ cảnh tầng bảy. So với thời điểm vừa bước vào đế quốc Long Sơn thì cao hơn một cảnh giới. Điều này làm cho Nguyệt Thanh Sơn cùng Đằng Vu Yêu rất vui mừng, trên mặt tràn đầy ý cười. ánh mắt hai người thậm chí còn va chạm với nhau, so đấu giữa hậu bối lại giống như là chiến đấu giữa hai người bọn họ vậy.

Nguyệt Thanh Sơn vẫn luôn tin tưởng Nguyệt Thiên Mệnh cường đại hơn Vu Thanh. Hơn nữa, đứa cháu trai này của lão sẽ rất nhanh vượt lên, chỉ cần mấy năm ngắn ngủi là được rồi.

Nhưng Đằng Vu Yêu cũng tin chắc, Vu Thanh hiện tại đã có thể đánh một trận với Nguyệt Thiên Mệnh rồi, thậm chí đã vượt qua Nguyệt Thiên Mệnh.

Nhưng những chuyện này, Lâm Phong cũng không quan tâm, hắn chỉ biết là, Vu Thanh, Nguyệt Thiên Mệnh đều sẽ thua trong tay hắn.

Người bắt được chìa ngọc thứ hai mưới tám bước lên chiến đài, đối thủ mà hắn lựa chọn là Vân Phi Dương.

Lâm Phong nhìn về Vân Phi Dương, cường giả đứng thứ hai mươi tám cũng là kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy. Hai vòng trước, dù có rất nhiều thiên tài ngã xuống, nhưng cũng chân chính lọc ra tinh anh. Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nếu đặt tại nước Tuyết Nguyệt, chính là tiền bối cao cao tại thượng rồi. Nhưng ở nơi này thì mới xếp thứ hai mươi tám, hơn nữa, toàn bộ những người này đều là thanh niên.

Vân Phi Dương, thực lực hôm nay của hắn mới chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hơn nữa là đột phá sau khi đi ra Thiên Ma vực ở vòng một. Hẳn là gặp được cơ duyên gì đó, trước kia tu vi của hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm.

Không biết Vân Phi Dương có thể mang tới vui mừng hay không.

Lúc này Vân Phi Dương lấy bình rượu ra uống một ngụm, sau đó liền thản nhiên bước lên chiến đài.

Vân Phi Dương dường như không chút sợ hãi nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi