TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Vì để chứng minh, chứng minh chính mình xuất chúng, chứng minh sai lầm của Nguyệt Thanh Sơn, chứng minh cho mẫu thân Nguyệt Mộng Hà, chứng minh…

Nguyệt Thanh Sơn không nói gì, Lâm Phong có gì sai?

Không có, theo góc độ của Lâm Phong mà nói, lần này hắn làm hắn cũng không có tính sai, chỉ là ông ta, là Nguyệt Thanh Sơn sai lầm thôi, Nguyệt Thanh Sơn đã đem Nguyệt Thiên Mệnh đi áp bách Lâm Phong, ông ta thậm chí còn giật dây cho Nguyệt Thiên Mệnh đối phó với Lâm Phong, khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh và Lâm Phong đi vào con đường đối địch, nguyên bản, Lâm Phong và Nguyệt Thiên Mệnh, hai người bọn họ vốn là huynh đệ.

Lâm Phong và Nguyệt Thiên Mệnh, hai người thiên phú mạnh mẽ như thế, bọn họ vốn nên hài hòa ở chung bên nhau, bọn họ có thể trên phương diện võ đạo hỗ trợ lẫn nhau, chỉ điểm đối phương, xúc tiến cho nhau, giúp nhau trưởng thành, nhưng bây giờ đây diễn biến đến cục diện này, Lâm Phong đang dẫm lên Nguyệt Thiên Mệnh.

Đôi mắt khép hờ, nội tâm Nguyệt Thanh Sơn vô số lần thở dài, ông ta thật sự sai lầm rồi, lỗi lầm này lại chồng lên lỗi lầm khác.

- Ngươi giết ta đi.

Nguyệt Thiên Mệnh nằm trên mặt đất nhìn Lâm Phong thản nhiên nói, dường như có một chút tuyệt vọng, không ngờ lại là Lâm Phong, hắn, đúng là Lâm Phong mà hắn vẫn muốn đánh bại, Lâm Phong hiện giờ vượt đã lên trên đỉnh đầu của hắn, giẫm lên thân thể hắn, giẫm lên tôn nghiêm của hắn.

Lâm Phong cúi đầu thản nhiên nhìn Nguyệt Thiên Mệnh, giết hắn ư?

- Ngươi, xấu tốt gì thì cũng có một chút quan hệ huyết mạch với ta, tuy rằng ta không thừa nhận, ta cũng không thể phủ nhận phụ thân ngươi và mẫu thân ta có chung một dòng máu chảy, cho nên ta tha cho ngươi không phải chết.

Lâm Phong thản nhiên nói lại làm cho sắc mặt Nguyệt Thiên Mệnh xám như tro tàn, Lâm Phong đã tha cho hắn không chết, khiến cho hắn cảm thấy ý khuất nhục vô tận, sống chết của hắn ở trong tay Lâm Phong, chỉ là bởi vì có liên hệ huyết mạch, nên Lâm Phong mới không giết hắn.

Ánh mắt vòng lại, Lâm Phong không nhìn hắn nữa mà nhìn về phía Vu Thanh trên hang đá Giao Long.

- Tên hèn mọn, ngươi tốt nhất đợi đến vòng tiếp theo ta sẽ lấy mạng của ngươi.

Lâm Phong thản nhiên nói, khiến cho ánh mắt Vu Thanh cứng lại ngay ở tại nơi đó, Lâm Phong muốn lấy mạng của hắn.

Hơn nữa, hiện giờ Lâm Phong thật sự có thể lấy mạng của hắn, thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bảy Nguyệt Thiên Mệnh đang bị Lâm Phong giẫm lên, cho dù là hắn có mạnh hơn Nguyệt Thiên Mệnh, nhưng liệu hắn có đối phó được với Lâm Phong hay không?

Cái tên đã từng là hèn mọn kia không ngờ đã có thể khiến hắn sợ hãi, đã có thể uy hiếp tính mạng của hắn rồi.

- Còn ngươi nữa.

Lâm Phong nhìn về phía Nhiếp Vân, người của nước Thiên Phong toàn bộ đều phải chết, một người cũng không thể bỏ qua.

Sắc mặt của Nhiếp Vân cũng đồng dạng cứng đờ, thân là Thiên Phong Đệ Nhất Sứ, hiện giờ chỉ bởi vì một ánh mắt của Lâm Phong mà tâm thần không yên.

Quét hết toàn bộ hang đã Giao Long, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi vòng về phía những người đang đứng dưới đàn, ngoại trừ người của nước Thiên Phong, còn có người của Vũ gia, người của Vạn Thú môn

Ánh mắt của Lâm Phong lần lượt đảo qua trên người bọn họ.

- Ta biết rằng các người đều muốn giết ta, hơn nữa các ngươi cũng thay đổi hành động bởi vì các ngươi trong những người khác. Thậm chí ta thay đổi khuôn mặt, im hơi lặng tiếng cho đến tận bây giờ, nhưng hiện giờ ta vẫn còn sống, thậm chí ta đã bỏ đi khuôn mặt ngụy trang của ta không hề sợ hãi, hiện tại ta cũng nói cho các ngươi biết, ta sống chính là ngày tận thế của các ngươi, ta không chết thì các ngươi nhất định phải chết.

Lời nói lãnh đạm của Lâm Phong khiến cho đôi mắt toàn bộ đám người đều run lên, giữa bọn họ và Lâm Phong có một lớp giấy, bọn họ rất rõ ràng quan hệ giữa hai bên, trong đó bọn họ muốn giết Lâm Phong mà Lâm Phong cũng muốn giết bọn họ, Lâm Phong đường đường chính chính nói cho bon họ biết, Lâm Phong không chết chính là bọn họ chết, Lâm Phong đã hoàn toàn đâm thủng tờ giấy mỏng manh kia.

- Ta đây lại mong ước ngươi chết ngay tại đây, ngay tại trên chiến đài của đại hội lần này,

Cường giả trung niên của nước Thiên Phong lạnh lùng đáp lại nói:

- Đương nhiên, nếu ngươi không chết ta cũng sẽ đích thân giết ngươi.

- Qua lần đại hội Tuyết Vực này, ngươi cảm thấy một chút tu vi đáng thương của ngươi, còn có cơ hội giết ta sao?

Lâm Phong thản nhiên lên tiếng châm chọc, tu vi của đối phương là Huyền Vũ cảnh tầng tám, mà hiện giờ Lâm Phong đã gạt bỏ cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy không một chút khó khăn, chỉ cần mạnh mẽ thêm vài phần là có thể đối phó với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám. Hơn nữa, Tuyết Vô Thường đã nói với Lâm Phong, trên cái chìa khóa ngọc thứ nhất kia có kỳ ngộ rất lớn, khiến cho hắn đã rất trân trọng, Lâm Phong không tin, sau khi nắm được kỳ ngộ lần này, hắn còn không có thể đối phó được với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám.

Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng tám kia sắc mặt cứng đờ gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, đúng vậy sau khi đại hội Tuyết Vực lần này rất có thể hắn sẽ khó đối phó được với Lâm Phong rồi.

Tốc độ phát triển của Lâm Phong quả thật quá kinh khủng.

- Ngươi không có cơ hội, bởi vì ngươi nhất định sẽ chết ở trên chiến đài của đại hội Tuyết Vực.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ánh mắt Lâm Phong vừa vòng lại đã nhìn thấy Huyết Sát phía trên hang đá Giao Long, trên người của đối phương sát khí nồng đậm, hắn muốn giết Lâm Phong.

- Đúng, ngươi không có cơ hội còn sống, nhất định thế.

Vũ Mặc cũng lên tiếng, thái độ của hai người này làm cho cả đám người đều ngơ ngẩn cả người, hai người mạnh như thế muốn Lâm Phong chết?

Đám người có cừu oán với Lâm Phong đứng dưới đài đều mỉm cười, đúng vậy, Lâm Phong nhất định sẽ chết ở trên chiến đài của đại hội Tuyết Vực lần này, hắn sẽ không có cơ hội sống sót.

Huyết Sát muốn giết hắn, Vũ Mặc cũng muốn giết hắn, Lâm Phong làm như thể nào mà có thể còn mạng sống.

Lâm Phong chết chắc rồi.

- Các ngươi có thể chờ đến khi chúng ta gặp nhau hay không, hãy còn là vấn đề.

Lâm Phong mỉm cười châm chọc, đừng quên hắn có được chìa khóa ngọc xếp hạng thứ nhất, đối thủ vẫn là do hắn lựa chọn.

- Hừ.

Hai người hừ lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phong chằm chằm, đã thấy bước chân của Lâm Phong bước lên thẳng về vị trí cũ trên hang đá Giao Long, hắn đã hao phí quá nhiều thời gian rồi, Tuyết Vô Thường cũng không thúc giục hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.

Đường U U nhìn thấy Lâm Phong trở về, bước chân của nàng bước ra lập tức đã đáp xuống chiến đài, ánh mắt nàng nhìn Lâm Phong, cất tiếng hỏi:

- Hai người bọn họ, ngươi muốn giết người nào

Ngón tay Đường U U chỉ vào Đệ Nhất Sứ Thiên Phong cùng với Vạn Thú môn Vu Thanh.

Một câu nói kia cùng với ngón tay chỉ ra khiến cho ánh mắt Nhiếp Vân và Vu Thanh cứng ngay tại nơi đó, bọn họ dường như đã quên, còn có Đường U U cùng với Lâm Phong.

- Không có việc gì, ngươi cứ tùy ý giết một người, còn ta vẫn có thể giết một người.

Quân Mạc Tích thản nhiên mỉm cười nhìn xuống cất tiếng nói, lần này thì sắc mặt hai người kia lại càng vô cùng khó coi, Đường U U cùng với Quân Mạc Tích muốn thay Lâm Phong giết bọn chúng.

- Càng ngày càng thú vị, xem ra đại hội Tuyết Vực lần này rất nhanh sẽ tiến vào cao trào rồi.

Đám người vừa cười vừa nói, vừa rồi Huyết Sát và Vũ Mặc cùng nhau cất tiếng uy hiếp Lâm Phong, tuyên bố muốn giết Lâm Phong.

Nhưng hiện tại thì Đường U U và Quân Mạc Tích lại cùng nhau nói, phải giúp Lâm Phong giết người, có phải đây là biểu hiện lập trường của bọn họ là bọn họ sẽ giúp Lâm Phong.

Tin tưởng, chỉ không còn lâu nữa, vòng chiến đấu này chấm dứt, còn lại mười sáu cường giả là lúc các cường giả thực sự va chạm đã bắt đầu rồi.

- Ngươi thấy người nào dễ giết hơn thì ngươi chọn người đó, người nào lợi hại ngươi để dành cho hắn, cũng không nên để cho hắn quá thoải mái.

Khóe miệng Lâm Phong hơi hơi gợi lên một nét cười rất ấm áp, Đường U U và Quân Mạc Tích giúp hắn giết người, tại sao hắn lại phải cự tuyệt.

Khóe miệng Quân Mạc Tích cũng hơi hơi nhếch lên, cái tên Lâm Phong này thực là chỉ biết suy nghĩ vì mỹ nữ, lại đem người khó giết để dành cho hắn.

- Là ngươi đi.

Đường U U chỉ vào Nhiếp Vân nói khiến cho sắc mặt Nhiếp Vân cứng đờ, tuy nhiên bước chân của hắn vẫn nhanh chóng bước ra. Phải đối mặt với Đường U U dù sao thì so với phải đối mặt với Mạc Quân Tích cũng tốt hơn nhhiều, dù sao thỉ Đường U U cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh, nhất định là không thể lợi hại bẳng Mạc Quân Tích vì hắn một trong tám thiên tài mạnh nhất.

Nhìn thấy Nhiếp Vân đi đến bên người, bước chân của Đường U U xoay tròn, thân thể run lên, không có bất kỳ một lời nói nào, nàng trực tiếp động thủ ngay, ở trên người của nàng lộ ra mấy phần sát ý.

- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy đâu.

Nhiếp Vân lạnh lùng quát lên, hắn nhìn Đường U U tiến lại, hơi thở Vũ hồn bùng ra, Nhiếp Vân chuẩn bị trực tiếp sử dụng Vũ hồn chiến đấu, toàn lực ứng phó.

- Thật không?

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, lập tức Nhiếp Vân phát hiện thân thể Đường U U đã biến mất ngay tại chỗ, lập tức một chưởng lực trực tiếp đánh vào ngay mi tâm của hắn, khiến cho đôi mắt của hắn cứng lại ngay tại đó.

- Ây?

Ánh mắt của mọi người đều cương lên, đây là, sao ại thế này?

Một kích, Đường U U vừa rồi còn cách Nhiếp Vân một khoảng cách khá xa, vì sao đột nhiên đã đến bên cạnh Nhiếp Vân, chưởng lực trực tiếp đánh vào trên đầu của Nhiếp Vân.

- Thế này, làm sao có thể?

Nhiếp Vân thốt ra một lời, lập tức thân thể hắn đổ nhào về phía sau, còn thân thể Đường U U thì vẫn xoay tròn phiêu nhiên như tiên bay đến bên cạnh Lâm Phong.

Giết Nhiếp Vân, chỉ cần một kích.

Giờ đây, Thiên Phong Thất Sứ toàn bộ đều đã chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi