TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Cuộc chiến thứ ba, Đế Lăng chọn lựa cường giả xếp hạng thứ mười hai nam tử Ngân Kiếm, Đế Lăng thắng.

Tiếp sau Đoàn Vô Đạo chọn lựa Thanh Mộng Tâm, Thanh Mộng Tâm chủ động bỏ cuộc

Thẳng đến lúc Quân Mạc Tích xuất chiến, lúc này ánh mắt của hắn lại một lần nữa rơi vào trên người Vũ Mặc, bên trong khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười thản nhiên.

Nụ cười của Quân Mạc Tích khiến cho sắc mặt buồn bực của Vũ Mặc cứng ngắc ngay tại đó trông thật khó coi, Quân Mạc Tích lại khiêu chiến hắn.

- Lần này, chiến thắng nhất định sẽ là ta.

Đôi tròng mắt Vũ Mặc lạnh như băng đi ra, trận chiến bảy ngày trước hắn vẫn còn như canh cánh trong lòng hắn, Vũ Mặc không ngờ thua trong tay Quân Mạc Tích của đế quốc Long Sơn, sĩ diện này hôm nay phải đòi lại.

Ầm!

Một cỗ lốc xoáy đáng sợ cuốn qua, không có bất kỳ một động tác dư thừa nào, không có bất kỳ một lời nói nào, sau khi Quân Mạc Tích lựa chọn hắn, thân thể của Vũ Mặc liền trực tiếp xông ra ngoài hóa thành một dòng lốc xoáy đáng sợ cuốn tới hướng Quân Mạc Tích, cực kỳ linh hoạt, sắc bén.

- Thiên địa chính khí!

Trong miệng Quân Mạc Tích phun ra một bóng người, một tầng hơi thở sắc hoàng kim khủng bố từ trên người của hắn phóng lên cao, cuồn cuộn chấn động, một thân Hạo Nhiên Chính Khí giống như xông lên tận trời.

Cuồn cuộn chính khí.

- Giết!

Vũ Mặc giận dữ quát lên, một chưởng khủng bố bay thẳng đến người của Quân Mạc Tích, nhưng ngay cả đến đôi mắt Quân Mạc Tích cũng không mảy may chớp động mà vẫn nhìn Vũ Mặc chằm chằm, Hạo Nhiên Chính Khí đáng sợ như một cỗ vô hình, bất luận cái gì tà ma đều không thể xuyên thấu.

Một chưởng lực lượng sung mãn hống hách của Vũ Mặc chỉ có làm cho vẻ Hạo Nhiên Chính Khí càng thêm mạnh mẽ, điên cuồng xông thẳng lên phía trời cao.

- Ừ?

Sắc mặt của Vũ Mặc cứng đờ, làm sao có thể, thậm chí chỉ có cổ Hạo Nhiên Chính Khí này mà hắn cũng phá không xong, có được cảnh giới tu vi tầng tám đỉnh cao Huyền Vũ cảnh, làm sao hắn lại có thể chật vật như thế.

Đồng tử hóa thành màu trắng đen, đồ án bát quái như ẩn như hiện ở trong tay của Vũ Mặc, cũng xuất hiện một ít bát quái đồ án dường như Hạo Nhiên Chính Khí cuốn động giảo sát trên ngươi Quân Mạc Tích

Ầm ầm! Cỗ Hạo Nhiên Chính Khí càng lên càng cao, khiến cho toàn thân Quân Mạc Tích đều đắm chìm trong giữa Hạo Nhiên Chính Khí thánh khiết, giảo sát đồ án bát quái vẫn như trước không làm sao nhúc nhích rung động được Hạo Nhiên Chính Khí.

- Quân Mạc Tích so với bảy ngày trước đáng sợ hơn rồi.

Trong lòng đám người đều hơi hơi rung động, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh của Quân Mạc Tích, một thân Hạo Nhiên Chính Khí cuồn cuộn cao lớn như núi.

- Ngươi cho là ngươi bước chân vào giữa giới vực, thực lực trở nên mạnh mẽ là có thể chiến thắng ta sao?

Trong miệng Quân Mạc Tích thốt ra một giọng nói, thân thể của Vũ Mặc hơi hơi cứng đờ ra, lúc này đôi tròng mắt Quân Mạc Tích rực rỡ sáng ngời, dường như lần đầu tiên phóng xuất ra ánh mắt sáng rọi chói mắt như thế.

- Đừng quên ta bước vào đấy là đứng thứ năm giới vực mặc, dù trước khi bước vào giới vực ngươi đã không bằng ta, hiện tại ngươi vẫn không bằng ta.

Tiếng nói Quân Mạc Tích vừa dứt, bước chân bước ra, lập tức Hạo Nhiên Chính Khí thổi quét thiên địa, giữa đất trời dường như chỉ còn lại một mảnh cuồn cuộn này, một mảnh chính khí này.

- Ừ!

Ánh mắt của mọi người gắt gao đọng lại, hơi thở thật là đáng sợ, Quân Mạc Tích, hơi thở của hắn lại có thể khủng bố như thế, vẻ Hạo Nhiên Chính Khí vàng óng ánh kia đã muốn nuốt hết cả thiên địa rồi, nó hóa thành một luồng lốc xoáy, từ trong hư không tập kích cuốn xuống.

Hạo Nhiên Chính Khí, một thân Hạo Nhiên Chính Khí này hùng mạnh đến thế này, đám người thậm chí cảm giác ở trước mặt cỗ Hạo Nhiên Chính Khí này bọn họ thật nhỏ bé hèn mọn.

Không chỉ có đám người có loại cảm giác này. Vũ Mặc đồng dạng cũng sinh ra một loại cảm giác như thế. dường như lực lượng của hắn đều đã bị trấn áp rồi, Hạo Nhiên Chính Khí trấn áp tất cả các lực lượng tà ma.

Tự tin, sự tự tin của Vũ Mặc đang dần dần tiêu tan, nhìn Quân Mạc Tích đắm chìm trong Hạo Nhiên Chính Khí, hắn tự nhiên lại sinh ra một cảm giác xấu hổ.

- Ngươi mà cũng gọi là thiên tài sao?

Một giọng nói châm chọc chói tai truyền vào trong tai Vũ Mặc khiến cho ảnh mắt của hắn đỏ hồng lên, nhưng mà đúng lúc này Hạo Nhiên Chính Khí đáng sợ dường như ở trong một khoảnh khắc bùng ra, toàn bộ tràn tới cuốn phăng Vũ Mặc ra ngoài.

Ầm!

Lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bùng nổ, cổ Hạo Nhiên Chính Khí trực tiếp oanh vào trên người Vũ Mặc, sóng gió đáng sợ tập kích cuốn qua đánh bay thân thế của Vũ Mặc ra ngoài, một trận chiến này, Quân Mạc Tích thắng.

- Quân Mạc Tích thắng?

Đối mắt đám người đều cứng đờ dường như còn chưa tỉnh táo lại, đây là có chuyện gì? Hai người chiến đấu chỉ có một lát, Quân Mạc Tích lợi dụng cỗ Hạo Nhiên Chính Khí đáng sợ kia trấn áp Vũ Mặc, đánh bay Vũ Mặc ra ngoài, chênh lêch lực lượng của hai người chẳng lẽ lại có thể lớn đến như vậy?

Giống như câu nói kia của Quân Mạc Tích, bọn họ thầm nhủ trong lòng, Vũ Mặc này có thật là một trong bát đại thiên tài của tứ đại đế quốc không?

Là vì hắn quá yếu, hay là vì Quân Mạc Tích quá mạnh?

Ngay cả với chính mình Vũ Mặc cũng chưa thể lấy lại được tinh thẩn, hắn kêu lên một tiếng trầm đục, mặc dù là giờ phút này hắn vẫn cảm thấy như có một cỗ lực lượng mênh mông áp bách trên người của hắn, hóa thánh một vẻ lo lắng, không thể nào bỏ đi được.

- Người kế tiếp đi.

Quân Mạc Tích bình tĩnh xoay người trở về vị trí của mình, để lại ảnh mắt đang ngây dại của Vũ Mặc.

- Không được, chiến đấu còn chưa kết thúc, ta còn muốn chiến đấu.

Sắc mặt Vũ Mặc đột nhiên trở nên tàn ác quá mức, hắn nhìn Quân Mạc Tích chằm chằm.

- Đủ rồi.

Một tiếng gầm cuồn cuộn đến rung động ở trong giữa đầu của Vũ Mặc, Vũ Mặc ngẩng đầu lên nhìn cặp đồng tử lạnh lùng giữa hư không, trong lòng của hắn khẽ run lên.

- Ta đã sớm khuyên ngươi, theo đường võ đạo tâm phải vững như lưỡi dao sắc, lao không thể phá hủy.

Người nọ cất tiếng dạy dỗ, Vũ Mặc im lặng gật đầu lập tức lui ra.

Quân Mạc Tích cũng có được một trận thắng thứ nhất.

Trận thứ sáu, Huyết Sát chọn lựa Vân Phi Dương, ra ngoài mọi dự đoán Vân Phi Dương trực tiếp nhận thua.

Cuộc chiến thứ bảy, nguyên bản là đến phiên Vũ Mặc, nhưng Quân Mạc Tích đã lựa chọn hắn, bởi vậy vòng này không có, Thất Tình Kiếm Lăng Tiêu đánh với Khô Yêu Đồng Khô Mộc, hai người đều là thiên tài liệt kê trong bát đại thiên tài.

Lúc này đây Thất Tình Kiếm Lăng Tiêu và Khô Yêu Đồng Khô Mộc hai người đều không hề giữ lại một chút nào, bảy lưỡi kiếm của Lăng Tiêu đều đã được rút ra khỏi vỏ, trong kiếm đạo ẩn chứa ý chí, đó là tình ý chí.

Khô Mộc có được đôi con ngươi yêu, đôi măt mở ra lập tức thiên địa đều dường như trở nên cô quạnh, nhưng cuối cùng thì kiếm của Lăng Tiêu càng đánh càng sắc bén, Lăng Tiêu chiến thắng Khô Mộc giành được một trận thắng.

Mười lăm người, bởi vì là số lẻ, bởi vậy thời điểm đến lượt Lục Dục Cầm Vũ Tiêu Tiêu, tất cả mọi người đều đã chiến đấu được một trận rồi, trận chiến đấu đầu tiên của nàng cũng là chọn người xếp hạng thứ mười bồn và nàng đã đánh bại đối phương.

Đợt thứ hai, Lâm Phong lại một lần nữa chiếm cứ quyền chủ động, lúc này hắn lựa chọn nữ tử Băng Phách, ý chí kiếm đạo xuất ra, Băng Phách vỡ vụn không thể đóng băng được nữa, Lâm Phong lại thắng một trận.

Đường U U thì lựa chọn người dùng Ngân Kiếm, cũng đồng dạng thắng giành được chiến thắng thứ hai.

Vòng này thì Đế Lăng đã khiến cho Thanh Mộng Tâm nhận thua, Đoàn Vô Đạo lựa chọn Khô Mộc chiến đấu, đám người vốn tưởng rằng chính là một hồi ác chiến, nhưng thực lực của Đoàn Vô Đạo quá mức bá đạo, không nhìn đến khí cô quạnh của đối phương, không nhìn đến vòng tuối năm tháng già cả của đối phương, một quyền oanh diệt hết thảy, đánh bại Khô Mộc

Quân Mạc Tích lúc này chiến thắng Lục Dục Cầm Vũ Tiêu Tiêu, Huyết Sát lựa chọn Lăng Tiêu tiến hành trận chiến thứ hai, Huyết Sát thì ngập trời khí huyết, còn Lăng Tiêu thì linh hoạt kiếm khi sắc bén giết chóc quyện thành một khối, qua một hồi ác chiến, người chiến thắng là Huyết Sát.

Huyết Sát đã duy trì chiến tích, chiến thắng thứ hai.

Kế tiếp Vũ Mặc lựa chọn, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người Vân Phi Dương, vòng này cũng chỉ còn lại có Vân Phi Dương là chưa chiến đấu.

- Đáng tiếc, không thể hành hạ ngươi một hồi.

Ánh mắt Vũ Mặc nhìn Vân Phi Dương, hiện giờ không chỉ có Lâm Phong khiến cho hắn khó chịu, Quân Mạc Tích cũng làm cho hắn xấu mặt, hiện tại hắn phải làm cho Vân Phi Dương nhục nhã một phen, đáng tiếc Vân Phi Dương cũng lại giống như một vòng trước, trực tiếp nhận thua, cự tuyệt chiến đấu.

- Ngươi còn đứng ở nơi đó làm gi?

Bước chân Vân Phi Dương thẳng bước đi ra, ánh mắt nhìn Vũ Mặc thản nhiên nói, khiến cho đôi mắt của Vũ Mặc cứng đờ.

- Vân Phi Dương, ứng chiến?

Vân Phi Dương khi đối mặt với Huyết Sát nhận thua, đối mặt với Khô Mộc cũng nhận thua, mà thời điểm đối mặt với hắn lại ứng chiến, đây là ý gì?

Dường như cuối cùng cũng hiểu được điều gì, vẻ mặt Vũ Mặc âm trầm đi ra, nhục nhã, hắn muốn làm nhục Vân Phi Dương, nhưng ngược lại hắn lại cảm thấy mình nhục nhã, Vân Phi Dương lại không chịu nhận thua.

- Không ngờ, ngươi lại không nhận thua?

Vũ Mặc âm trầm nói, đã thấy Vân Phi Dương không để ý đến hắn, trực tiếp sải bước ra, lập tức tiếng vang ầm ầm truyền ra, thiên địa có thế, một cỗ xu thế vô biên áp bách về phía hắn khiến cho sắc mặt Vũ Mặc cứng đờ, Vân Phi Dương chẳng những không nhận thua mà ngược lại còn trực tiếp tiếp chiến.

- Muốn chết!

Lúc này đây, Vũ Mặc hoàn toàn phẫn nộ rồi, bát quái đồ án trong nháy mắt bùng ra, không có một chút do dự nào, bát quái đồ án này như máu, trong nháy mắt đã bao phủ Vân Phi Dương vào trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi