TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Giờ phút này, từ trong lòng đám người đột nhiên xuất hiện một ý hưng phấn mạnh liệt, vốn tưởng rằng cuộc chiến đấu không còn có gì phải thấp thỏm lo âu nữa, vậy mà lại có thể diễn ra kết cục rung động đến như thế, điều này không thể nghi ngờ càng làm sôi trào nhiệt huyết trong lòng bọn ho. Bọn họ dường như đã thấy được câu chuyện, người thanh niên bị coi là con kiến đã vùng lên trong một câu chuyện cổ, dường như bọn họ đang được chứng kiến một huyền thoại đang được viết ra.

Có lẽ, chắc sẽ rất lâu năm sau này, thời điểm Lâm Phong tay cầm kiếm uống máu đứng trên đỉnh phong đại hội Tuyết Vực sẽ còn sống mãi trong lòng bọn họ. Bọn họ có thể kiêu ngạo nói với con cháu mình, bọn họ, đã bằng chính cặp mắt của mình chứng kiến Lâm Phong quật khởi, một ngôi sao mới đang từ từ mọc lên, chiếu rọi bầu trời Tuyết Vực.

- Lâm Phong, nước Tuyết Nguyệt.

Nhìn bóng dáng ngạo nghễ đứng ở trên giữa chiến đài, bóng dáng của Lâm Phong khắc sâu trong ký ức của bọn họ, bọn họ khắc sâu nhớ kỹ người thanh niên đã từng làm cho bọn họ rung động, không thể quên được Lâm Phong, người sáng tạo ra kỳ tích này, kỳ tích này chính thức thuộc về hắn.

Ánh mắt từ từ quay lại, đám người nhìn về phía Đoàn Vô Đạo, Đoàn Vô Đạo vẫn bình tĩnh đứng nhìn hết thảy, nhưng bên dưới cái dung nhan rất bình tĩnh kia, trong lòng cũng đã có một chút không bình tĩnh. hắn từng cho rằng, đối thủ lớn nhất của mình là Đế Lăng, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Phong có thể chiến thắng Đế Lăng. Điều này cũng có nghĩa là, cuộc chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn còn một trận chiến đấu nữa mới có thể trèo lên đỉnh phong.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, người cuối cùng đứng trước mặt hắn lại chính là Lâm Phong, cùng với hắn, đều đến từ Tuyết Nguyệt.

Đứng ở trên hư không Tuyết Vô Thường nhìn Đoàn Vô Đạo và Lâm Phong, hiếm thấy, nhưng trên mặt ông ta lại nở một nụ cười. Thật quá khó khăn để có được hai thiên tài đến từ một nước phụ thuộc là nước Tuyết Nguyệt, cùng đứng ở trên võ đài trong một trận quyết chiến cuối cùng để tranh đoạt vinh quang cao nhất của Tuyết Vực. Kể từ ngày tướng sĩ sáng tạo lịch sử, từ trước, chưa từng có nước phụ thuộc nào có người bước vào ghế top 3, vậy mà hôm này ghế thứ nhất và thứ hai đều thuộc về những người xuất xứ từ nước phụ thuộc.

- Lâm Phong, ngươi cần nghỉ ngơi trong bao lâu?

Tuyết Vô Thường cất tiếng hỏi, Lâm Phong vừa mới trải qua một trận chiến đấu, tiêu hao khá lớn, chỉ cần Lâm Phong nguyện ý, thì có thể nghỉ ngơi tùy ý, thời gian do Lâm Phong định đoạt. Cuộc chiến đấu cuối cùng trọng yếu dữ dội, không thể đại khái qua loa được, mặc dù Lâm Phong có yêu cầu năm ngày, ba ngày ông ta cũng nhất định đáp ứng.

Đám người đều nhìn Lâm Phong, trận quyết chiến cuối cùng này, khi nào?

- Không cần nghỉ ngơi, chiến đi.

Trong miệng của Lâm Phong thốt ra một giọng nói khiến cho đôi mắt của đám người run lên, không cần nghỉ ngơi, Lâm Phong, hắn không cần nghỉ ngơi, có thể lập tức chiến đấu.

Chẳng lẽ Lâm Phong sau một trận chiến với Đế Lăng lại không có một chút mỏi mệt, ngay cả nghỉ ngơi cũng không cần, có thể lập tức chiến đấu.

- Lâm Phong, vẫn nên nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy chiến, không vội.

Tuyết Vô Thường không đồng ý lên tiếng khuyên Lâm Phong, Đoàn Vô Đạo có thể chiến thắng Đế Lăng, thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, tám cánh cửa Phong Ấn Chi Môn, phong ấn thân thể, phong ấn tu vi, phong ấn Vũ hồn, chỉ cần hơi không cẩn thận là vạn kiếp không còn phục hồi được.

- Yên tâm đi, trận chiến đấu vừa rồi, tiêu hao cũng không lớn.

Lâm Phong ngẩng đầu cười với Tuyểt Vô Thường lại làm cho đôi mắt của đám người bị kìm hãm, tất cả đều lộ ra một thần sắc cổ quái.

Trận chiến đấu vừa rồi Lâm Phong đánh bại Đế Lăng, hiện tại hắn lại nói là tiêu hao không lớn, điều này làm cho Đế Lăng còn mặt mũi nào mà tồn tại.

Đôi mắt Đế Lăng vẫn mở ra tại đó, hắn không đi khôi phục thương thế của mình mà đang đứng nhìn hai người Lâm Phong và Đoàn Vô Đạo. hắn muốn tận mắt nhìn xem một trận chiến giữa Lâm Phong và Đoàn Vô Đạo, hắn muốn nhìn xem là loại cục diện nào, đây là chấp niệm trong lòng của hắn, hai người không chiến hắn cũng không thể bỏ qua được, nhất định là hắn phải nhìn được kết cục.

Đoàn Vô Đạo đánh bại hắn, Lâm Phong cũng đánh bại hắn, Đoàn Vô Đạo và Lâm Phong, ai có thể thắng?

- Được rồi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục kiên trì, vậy thì tiếp tục chiến đấu đi.

Tuyết Vô Thường gật gật đầu không tiếp tục khuyên can nữa. Bước chân của Đoàn Vô Đạo cũng đã chậm rãi bước ra, nhìn Lâm Phong.

- Ta có biết ngươi, ta nghe nói, ngươi muốn cưới hoàng muội của ta làm vợ?

Đoàn Vô Đạo cất tiếng nói, thân là một thái tử của nước Tuyết Nguyệt, tuy rằng hắn một lòng tu luyện, rất ít quan tâm đến việc bên ngoài, nhưng một ít việc lớn thì hắn cũng biết, tỷ như Lâm Phong tiêu diệt thế lực của hắn là Tuyết Nguyệt Thánh Viện, tỷ như nhị đệ của hắn bắt Lâm Phong phải khiêu chiến với chính mình, mới để Lâm Phong cưới hoàng muội.

Mặc dù có biết những việc này nhưng Đoàn Vô Đạo cũng vẫn không ra mặt, vì cái gì? Vì chính để có thể hôm nay đứng trên vị trí cao nhất trên chiến đài của đại hôi Tuyết Vực, cười nhạo muôn dân, những chuyện khác hắn đều có thể ném qua một bên không để ý tới, hắn vẫn vì cái ngày này, hắn đã chuẩn bị lâu lắm rồi, bởi vậy mà một thái tử vô đạo, hống hách, Đoàn Vô Đạo mới có thể hiện thân rất ít ở Tuyết Nguyệt, thậm chí gần như là mai danh ẩn tích.

Đám người nghe được lời nói của Đoàn Vô Đạo thì lại càng sửng sốt, giữa Lâm Phong và Đoàn Vô Đạo lại vẫn có liên quan đến loại chuyện này, Lâm Phong muốn lấy hoàng muội của Đoàn Vô Đạo làm vợ.

- Quả thật ta rất bất ngờ, cuối cùng người đứng ở trước mặt ta đây không ngờ lại chính là ngươi, Lâm Phong, tuy rằng cuối cùng nước Tuyết Nguyệt có thể có một ta, một ngươi, vậy đã là một loại vinh quang rồi, nhưng cuối cùng, người thanh niên thứ nhất nhất định là thuộc về ta, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Ngươi không cần nghe lời nhị đệ của ta, ta cho ngươi cưới hoàng muội của ta, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng nhau xông vào cửu tiêu đại lục.

Trong lời nói của Đoàn Vô Đạo có bừng bừng dã tâm, hắn luôn luôn không coi ai ra gì, nhưng mà đối với Lâm Phong, hắn cũng đã nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Người có thể đánh bại Đế Lăng, hơn nữa lại trẻ tuổi như vậy, có tư cách cùng với hắn cùng nhau trở thành thiên kiêu.

- Ta không cần ngươi đồng ý, đồng thời ta không cần Đoàn Vô Nhai cho phép, hiện giờ đứng ở trên võ đài đại hội Tuyết Vực này, ta tranh đoạt vinh quang, tranh đoạt vị trí thứ nhất, tương lai ta cưới Đoàn Hân Diệp, không có ai được nói những lời thừa, mọi người đều chỉ có thể hâm mộ, đều chỉ có thể chúc phúc, vinh quang của ta cũng đồng thời là vinh quang của Hân Diệp.

Lâm Phong thản nhiên cất tiếng nói, nếu hiện giờ hắn đã có thực lực đứng ở chỗ này tranh giành, hắn liền nhất định sẽ tranh giành. Hắn biết rõ, đoạt được vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực sẽ là tột bực binh quang, không chỉ có cho riêng một mình hắn, còn có phụ thân hắn, mẫu thân hắn, đều muốn được đắm chìm trong giữa vinh quang này. Đã được hâm mộ, đã được kính trọng, người yêu của hắn, huynh đệ của hắn, cũng đều sắp được ánh sáng vinh quang bao phủ, vinh quang này là do hắn, Lâm Phong có trách nhiệm đảm đương.

Chuyện của hắn và Đoàn Hân Diệp ồn ào huyên nào làm cho cái tên thiên kim của Hân Diệp bị hao tổn, nếu như hắn có thể đem được vinh quang tối cao từ đại hội Tuyết Vực về, ai còn dám có nửa câu rảnh rỗi để nói nữa.

Cho nên, vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực hôm nay nhất định phải thuộc về hắn, nhất định phải thuộc về hắn, về Lâm Phong, nhất định đấy, nhất định.

- Cô gái gọi là Đoàn Hân Diệp kia nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Thanh Thiền thì thào một tiếng nho nhỏ, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhưng dường như lại có vài ý ấm áp ở trong đó.

- Ngươi đã từ Tuyết Nguyệt mà đến, ngươi cũng nên biết tính tình của ta.

Đôi mắt Đoàn Vô Đạo càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng lạnh lùng, chăm chú nhìn Lâm Phong.

- Thái tử Đoàn Vô Đạo, trời sinh tính vô đạo, thuận theo thì sống chống lại thì chết. Nhưng điều tiên quyết là, ngươi trước hết hãy chiến thắng ta rồi nói mạnh miệng cũng không muộn, chớ để giống như hắn, cuối cùng chỉ là đánh vào mặt của mình.

Lâm Phong thản nhiên mở miệng nói, câu nói của hắn đương nhiên là ám chỉ Đế Lăng, Đế Lăng cũng đã từng tuyên bố sẽ chiến thắng hắn, nhưng cuối cùng như thế nào mọi người đã rõ như ban ngày.

- Nếu như thế vậy thì đánh đi.

Đoàn Vô Đạo hét lớn, khí vương đạo trên người cuồn cuộn bùng ra, hơi thở kinh khủng áp bách về hướng Lâm Phong, đồng thời thân thể của hắn cũng tràn tới tiếp cận với Lâm Phong, cả một cuộc đời nhân sinh tang thương, một tầng ánh sáng vương giả màu vàng bùng ra những tia sáng chói mắt

- Bá đạo vương quyền.

Hai nắm đấm oanh giết xuất ra, đầy trời vô tận quyền ảnh toàn bộ oanh giêt tới hướng Lâm Phong.

Lâm Phong đứng ở đó vẫn bình tĩnh như cũ, kiếm giả, tĩnh, động, tĩnh lấy kiếm đả thương người, động thì tan biến hết thảy.

- Giết.

Một kiếm khiêu khích, lực lượng ý chí kiếm đạo tầng năm bùng ra, huyết sắc quang hoa rực rỡ chói mắt, đâm rách bá đạo vương quyền hống hách đáng sợ kia, oanh giết về hướng Đoàn Vô Đạo.

- Phong cho ta.

Một luồng ý chí phong ấn bùng ra từ trên người Đoàn Vô Đạo, hơi thở phong ấn mãnh liệt như vậy, huyết sắc kiếm quang đáng sợ kia dường như bị luồng lực lượng vô hình này ngăn cản, uy lực dần dần bị suy yếu.

Lâm Phong luyện kiếm, hắn có được ý chí kiếm đạo, Đế Lăng có Thương Thiên huyết mạch, có được Thương Thiên Vũ hồn, lĩnh ngộ được Thương Thiên ý chí, lực lượng Thương Thiên đều do hắn sừ dụng, đều phục vụ cho hắn.

Mà Đoàn Vô Đạo thì nắm trong tay tám cánh Phong Ấn Chi Môn, lĩnh ngộ phong ấn ý chí, ở giữa từng cái lật tay đều là lực lượng phong ấn.

Trên mặt Lâm Phong không biểu lộ cảm xúc gì, kiếm uống máu điên cuồng xoay tròn, dường như hóa thành một đạo lốc xoáy bén nhọn đâm tới hướng tiền phương, kiếm còn chưa tới, kiếm quang xơ xác, tiêu điều đã tới trước rồi.

- Diệt cho ta.

Vương quyền bá đạo đánh ra, kiếm quang lại mai một, ống tay áo Đoàn Vô Đạo vung lên, lực lượng phong ấn khủng bố áp bách vào kiếm trong tay Lâm Phong, Lâm Phong chỉ cảm thấy kiếm uống máu dường bị một luồng lực lượng vô hình cách trở.

Nhưng mà kiếm của Lâm Phong không lùi bước, tiếng vang xì xì chưa từng có từ trước tới nay truyền ra, mũi kiếm tê liệt trong không gian, điên cuồng gào thét giận dữ làm tan biến hết thảy, lực lượng phong ấn tuy mạnh mẽ nhưng vẫn đều bị phá vỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi