TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Chân nguyên hao tận, ma thân tan vỡ, thân thể bị phong?

Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Đạo, khóe miệng nhếch lên cười lạnh:

- Ngươi xác định, lực lượng phong ấn của ngươi, đủ để phong ấn ta?

Sắc mặt Đoàn Vô Đạo cứng lại, nhìn Lâm Phong, rồi cười nói:

- Cần gì phải thể hiện như vậy, những đạo lực lượng phong ấn kia đã vào trong cơ thể ngươi, đừng nói ngươi không còn lực lượng chân nguyên, cho dù còn, hiện giờ cũng không sử dụng được, hiện giờ, ngươi nên nghĩ, làm sao phá được phong ấn trong cơ thể.

- Vậy sao? Vậy ngươi nhìn cho kỹ đây!

Lâm Phong nói dứt lời, một cỗ lực lượng hồn phách đáng sợ tràn ra từ trên người hắn.

- Phá cho ta!

Hét lớn một tiếng, tức thời trên người Lâm Phong, từng dòng khí tức phong ấn xuyên qua cơ thể tràn ra, rồi tiêu tán trong hư vô, Lâm Phong hoạt động thân thể, không có bất cứ chướng ngại gì, lực lượng phong ấn, giải trừ toàn bộ.

- Hả?

Nụ cười trên mặt Đoàn Vô Đạo cứng đờ, phong ấn, vỡ rồi?

Lâm Phong, khu trừ toàn bộ lực lượng phong ấn xâm nhập thân thể?

- Hiện giờ ngươi còn cho rằng như vậy không?

Lâm Phong nhàn nhạt nói, khiến sắc mặt Đoàn Vô Đạo cứng đờ, khó coi, Lâm Phong lại phá được phong ấn trong cơ thể, hắn làm sao làm được?

Ánh mắt mọi người cũng rung động, bọn họ vốn cho rằng, trận chiến này đã không còn gì đáng xem nữa, nhưng, trong lời nói của Lâm Phong lúc này, lại lộ ra tự tin mạnh mẽ như vậy, hơn nữa, dùng lực lượng kỳ lạ, đánh tan rồi đẩy toàn bộ lực lượng phong ấn ra khỏi cơ thể.

- Phá được phong ấn thì sao chứ, ngươi còn gì để đấu với ta.

Đoàn Vô Đạo hơi nheo mắt, trên người lại có một cỗ vương giả chi khí cuồng bá phóng ra, Lâm Phong, còn gì để đấu với hắn.

- Vũ hồn của ngươi đã dùng dùng, nhưng ngươi đừng quên, Vũ hồn của ta vẫn chưa sử dụng.

Lâm Phong dửng dưng nói, dứt lời, một tiếng gầm thét truyền ra, trên người Lâm Phong, vô tận quang hoa màu tím điên cuồng tràn về phía Đoàn Vô Đạo.

Đồng thời, sau lưng Lâm Phong, tám con thương long, lơ lửng ở đó, tám con thương long này, có tám đầu, lại dùng chung một thân thể, đầu thương long, ngẩng lên trời gào thét, dường như muốn cắn nuốt cả đất trời.

- Tám con thương long rồi.

Ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn trong đám người cứng lại, kinh ngạc nhìn Vũ hồn xuất hiện sau lưng Lâm Phong, đã có tám con thương long rồi, chỉ kém một chút, Vũ hồn Cửu Long Thiên Phệ, sẽ hoàn thành tiến hóa cuối cùng, lúc này, trên thân thể thương long lơ lửng kia đã thoát khỏi thân thể Lâm Phong, không còn giống Vũ hồn nữa, mà giống như yêu thú.

- Cửu Long Thiên Phệ Thú!

Ánh mắt mọi người đều hơi cứng lại, trong bọn họ không thiếu những người kiến thức rộng rãi, nhận ra Vũ hồn của Lâm Phong, là một loại yêu thú đáng sợ Cửu Long Thiên Phệ Thú.

Trận chiến này, ai thắng ai bại?

Lâm Phong đứng đó không hề cử động, yêu xà màu tím rít gào trong nháy mắt quấn lấy thân thể Đoàn Vô Đạo, lực lượng trên người Đoàn Vô Đạo đã không còn cường đại như vừa rồi, lực lượng đánh lên mình tử xà chỉ khiến yêu xà không ngừng tan vỡ rồi sống lại, căn bản không thể khiến màu tím hoàn toàn biến mất.

Nhìn tám con thương long bay lên trời cao, ánh mắt Đoàn Vô Đạo cứng lại, Lâm Phong tu vi Huyền Vũ cảnh tầng tám dường như còn chưa phóng thích được Vũ hồn cường đại như vậy, trừ phi, linh hồn chi lực của hắn, cũng vượt xa cảnh giới Huyền Vũ cảnh bát trùng.

- Đúng, lực lượng linh hồn!

Ánh mắt Đoàn Vô Đạo cứng lại, giống như nghĩ ra gì đó, hắn bị Lâm Phong phá vỡ khu trừ phong ấn chi lực, nhất định là gặp phải lực lượng hồn pháp của Lâm Phong đánh vào, chỉ có duy nhất khả năng này, bởi vì lực lượng phong ấn của hắn, bản thân cũng là lực lượng linh hồn hóa thành.

- Gào!

Thương long rít gào, tám con thương long lao về phía Đoàn Vô Đạo, đầu của thương long, toàn bộ há miệng đỏ lòm, muốn nuốt sống Đoàn Vô Đạo.

Đoàn Vô Đạo ném một viên đan dược vào miệng, nhất thời lực lượng của hắn dường như khôi phục rất nhiều, vương giả chi khí khủng bố lại tràn ra, tức giận hét:

- Bá Đạo Vương Quyền!

- Đan dược?

Lâm Phong đứng đó, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, quang mang lóe lên, lấy ra một viên Quy Nguyên đan, trực tiếp đưa vào mồm, trong khoảnh khắc, thiên địa nguyên khí quanh người điên cuồng lên, lực lượng chân nguyên trong cơ thể Lâm Phong, điên cuồng khôi phục.

Ngâm khẽ một tiếng, Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện trong ay, Lâm Phong tay cầm Ẩm Huyết Kiếm, bước chân chầm chậm đi về phía Đoàn Vô Đạo.

Kiếm, cần phải bay lên, mặt đất, một khe nhỏ xuất hiện, chiến đài, nơi Ẩm Huyết Kiếm quét qua là đứt đoạn.

Không gian xung quanh, toàn bộ đều là kiếm khí vô cùng vô tận.

Đoàn Vô Đạo đương nhiên cũng cảm thụ được cỗ kiếm khí đáng sợ đó, từng quyền đánh ra đối kháng với Cửu Long Thiên Phệ Thú, ánh mắt hắn cương ngạnh, khó coi, một cỗ ý chí kiếm đạo đáng sợ, trực tiếp giáng lâm lên thân thể hắn, kiếm khí băng lương, dường như muốn nuốt sống hắn.

Kiếm khí, càng lúc càng mạnh, kiếm khí, càng lúc càng lạnh lẽo.

- A...

Đoàn Vô Đạo tức giận gào lên, bá đạo chi khí trên người dường như muốn lật ngược trời đất, Cửu Long Thiên Phệ Thú bị đánh bay ra, yêu xà màu tím cũng đứt ra từng khúc.

Nhưng Lâm Phong, vẫn chậm rãi đi tới, bước chân chầm chậm, trường kiếm huyết sắc, đi về phía Đoàn Vô Đạo.

Tiếng rít gào giữa không trung dần dần tiêu tán, ánh mắt Đoàn Vô Đạo thấp xuống, Lâm Phong bình thường trước mắt, trong mắt dường như lóe lên một tia không cam lòng.

- Ta thua rồi!

Nói ra ba chữ, dường như dùng hết toàn bộ lực lượng, Đoàn Vô Đạo rất rõ, trận chiến này, hắn thua rồi, thua triệt để, tái chiến, cũng không thể vãn hồi thế thua.

Kiếm đạo chi khí bay lên cũng dần tiêu tán theo ba chữ này, Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Đạo, ánh mắt không hề có chút kích động nào, vẫn bình tĩnh như vậy.

- Thiên tài là gì!

Kiếm vào vỏ, Lâm Phong đứng đó, thấp giọng hỏi Đoàn Vô Đạo, khiến sắc mặt Đoàn Vô Đạo cứng lại, bốn chữ này, chính hắn từng nói với Lâm Phong, hắn muốn nói với Lâm Phong, thiên tài là gì!

Nhìn thân ảnh không hề to lớn của Lâm Phong, hắn trẻ tuổi như thế, thậm chí trên mặt còn có mấy phần non trẻ, nhưng chính thanh niên còn chưa hoàn toàn chín chắn này, thời khắc này, đã đứng trên đỉnh phong thanh niên Tuyết Vực.

Lâm Phong, lần thi đấu Tuyết Vực này, số một!

Lúc thi đấu Tuyết Vực bắt đầu, ai ngờ được, người đứng trên đỉnh thi đấu Tuyết Vực, đoạt được vinh diệu vô thượng này, lại là Lâm Phong Huyền Vũ cảnh tầng năm?

Bọn họ đoán là Đế Lăng, là Đoàn Vô Đạo, thậm chí là Quân Mạc Tích và Huyết Sát, nhưng không có một ai đoán là Lâm Phong, nhưng Lâm Phong dùng sự thực nói cho tất cả mọi người, bọn họ sai cả rồi, chỉ có hắn, mới có thể hưởng thụ vinh diệu cuối cùng, hắn, là thiên tài chói mắt nhất lần thi đấu Tuyết Vực này.

- Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Quân Mạc Tích cười, cười rất chân thành, sự thực chứng minh hắn đã đúng, Lâm Phong, đã làm được rồi, lấy được hạng đầu thi đấu Tuyết Vực lần này, dùng thực lực khủng bố và vô số bài tủ, vững bước tiến tới, từng bước đi đến cuối cùng.

Đường U U cũng cười, lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt nàng lộ ra nụ cười tươi sáng như vậy, tất cả đều như mơ mộng, nàng còn nhớ lần đầu gặp Lâm Phong, Lâm Phong ở tửu lâu, dường như là nhân dịp uống rượu, mà khi đó hắn còn là thanh niên không quá đáng chú ý, hiện giờ đứng ở đỉnh phong thi đấu Tuyết Vực, được vạn người ngưỡng mộ.

- Tiểu tử không tệ.

Thanh Mộng Tâm lộ ra một chút mị hoặc, lại kinh diễm như vậy.

Còn cả Vân Phi Dương, trong tay hắn xuất hiện một bầu rượu, rượu Phần Nguyên, trực tiếp đổ vào miệng, rồi thở một hơi dài, sảng khoái!

Tiêu Nhã, Hàn Man và Phá Quân, ai nấy đều vô cùng kích động, siết chặt tay, bọn họ hiển nhiên cũng không ngờ, Lâm Phong, có thể đi đến bước này, Lâm Phong, thực sự làm được rồi.

Những người này, đều chân thành chúc mừng Lâm Phong, vui mừng cho Lâm Phong.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người có tâm tình ngược lại, ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh vô cùng phức tạp, thậm chí Nguyệt Thanh Sơn còn không ngừng thở dài.

Vũ Lưu Thủy, Đằng Vu Yêu, người của Vũ gia, người của Vạn Thú môn, Huyết Sát, Lăng Tiêu, còn có rất nhiều người trong đám người, còn có một vài thân ảnh đứng trong hư không, sắc mặt họ, đều rất khó coi, vô cùng khó coi.

Bọn họ không ngờ, người đoạt được quán quân thi đấu Tuyết Vực, lại là Lâm Phong.

Vô số người, lại một lần nữa lâm vào im lặng, không một ai mở miệng, bọn họ đều chỉ nhìn thân ảnh trên chiến đài kia, trong mắt lộ ra những tâm tình khác biệt, nhưng tất cả, Lâm Phong đều không biết, ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn về Tuyết Vô Thường, trên mặt, cuối cùng lộ ra một nụ cười, tươi tắn, rực rỡ.

Quán quân thi đấu Tuyết Vực, hắn đã được rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi