TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Vẫn là ở giữa hoàng thành, tuy nhiên đây lại là ở một tòa cung điện khác, nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế bạch đàn, trong tay cầm cây bút son, dường như là đang viết cái gì.

- Điện hạ.

Đúng lúc này ở ngoài cửa có một thân ảnh màu đen đứng ở đó thân ảnh này khẽ khom người xuống, nhưng không bước vào trong cung điện mà đứng chờ ở đó.

Nhị hoàng tử vẫn thanh nhã như vậy, an tĩnh như vậy, nhưng Nam Sơn, một người sắc sảo và mưu trí vẫn giữ một vai bên cạnh nhị hoàng tử. Hắn biết rõ, hiện giờ nhị hoàng tử đã không còn là nhị hoàng tử như trước kia nữa rồi, hắn đã bắt đầu để lộ ra những cái răng nanh sắc bén, mặc dù khi hắn ngẩng đầu lên tươi cười thì vẫn hiền lành như cũ.

- Nam Sơn.

Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu với Nam Sơn, dịu dàng cười nói:

- Có chuyện gì, hãy vào đây nói.

- Vâng, thưa điện hạ.

Nam Sơn cung kính lên tiếng, lập tức giơ chân bước vào, bước chân mềm nhẹ mà chậm rãi đi vào giữa đại điện, dường như có vẻ quá mức chú ý cẩn thận.

- Nam Sơn, có việc gì ngươi cứ trực tiếp nói.

Đoàn Vô Nhai nhìn thấy vẻ trầm mặc của Nam Sơn, cất tiếng nói trước.

- Điện hạ, thái tử Vô Đạo đã trở về, còn có cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc đi cùng, Nhân Hoàng điện hạ, gia tộc Thái Thúc và một nhóm cường giả tự mình đi đón chào.

Nam Sơn chậm rãi mở miệng nói, Đoàn Vô Nhai hơi hơi ngẩng đầu lên một chút, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng sắc sảo, Đoàn Vô Đạo đã trở về.

- Còn việc nữa, hôn sự của Lâm Phong cũng đã được định vào nửa tháng sau.

Nam Sơn bổ sung thêm, nghe được những lời của Nam Sơn, trên khóe miệng Đoàn Vô Nhai lộ ra một nụ cười thản nhiên.

- Nửa tháng sau, bọn họ thật là biết chọn thời gian.

Trong ánh mắt Đoàn Vô Nhai hiện lên một tia sáng rất khác biệt, để làm cho ánh mắt ôn hòa, dường như nó có vài phần tà khí, hắn nói:

- Kế hoạch vẫn như cũ, lập tức tiến hành.

- Vâng, thưa điện hạ.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Đoàn Vô Nhai, Nam Sơn gật gật đầu lập tức bước chân chậm rãi lui về phía sau, hắn không quay đầu lại mà cứ lui như vậy thẳng ra đến bên ngoài đại điện, khi đi ra bên ngoài đại điện, hắn lại một lần nữa hơi hơi khom người đối với Đoàn Vô Nhai sau đó mới xoay người rời đi, so với trước kia ở trước mặt Đoàn Vô Nhai tùy ý, hiện giờ Nam Sơn đã thật sự biến đổi, vì thông minh nên hắn biết rõ rang, khi nào thì nên làm chuyện gì.

Cho đến sau khi Nam Sơn đã rời đi khỏi, trên khóe miệng Đoàn Vô Nhai mới lộ ra một nụ cười tà ác, hơn nữa nụ cười này được duy trì một hồi lâu, sau đó trong miệng của hắn mới chậm rãi thốt ra một giọng nói:

- Thúc phụ, người xem trọng thiên phú của đại ca, nhận hắn làm con mà không phải là ta, ta sẽ có thể cho người hiểu rõ, sự lựa chọn của người là sai lầm.

Đoàn Vô Đạo nhận thúc phụ làm cha, nhưng Đoàn Vô Nhai thì hận ông ấy, không phải là Đoàn Vô Đạo mà là Đoạn Nhân Hoàng, không lựa chọn hắn làm con.

Lựa chọn của Đoạn Nhân Hoàng đã làm thay đổi đường đi trong cuộc đời của Đoàn Vô Đạo, đồng thời cũng làm thay đổi Đoàn Vô Nhai, khiến cho huynh đệ hai người bọn họ nhất định phải đi lên những con đường hoàn toàn bất đồng, một người thì bá đạo vô đạo, một người thì nằm gai nếm mật.

Đoạn Nhân Hoàng, hắn tuy không làm Quân Vương, nhưng hắn nhận Đoàn Vô Đạo làm con, vì vậy Đoàn Vô Đạo làm thái tử, mà không phải là con trai Quân Vương là Đoàn Vô Nhai.

Lâm Phong trở lại Vân Hải tông, sau khi sắp xếp xong đám yêu thú dũng mãnh này, hắn liển triệu tập Hỏa lão và Xích lão cùng nhau đi tới phòng luyện đan của Vân Hải tông.

Lần trước khi tấn công Vũ gia cùng với Vạn Thú môn, Lâm Phong cũng đã báo cho Hỏa lão và Xích lão biết về kế hoạch của hắn, đó là luyện chế năm trăm viên huyền cấp trung phẩm đan dược thăng huyền đan. Thăng huyền đan này có thể trợ giúp người Linh Vũ cảnh nhanh chóng bước chân vào Huyền Vũ, nhất là đối với người Linh Vũ cảnh đỉnh, nếu dùng thăng huyền đan, chỉ cần phá tan cái trọng huyền quan kia thì xác xuất bước vào Huyền Vũ cảnh là cực kỳ lớn.

Đương nhiên, trung phầm đan dược thăng huyền đan này cũng không phải là dễ luyện chế, mặc dù vật liệu cũng là vô cùng quý báu. Sau khi càn quét Vũ gia và Vạn Thú môn, hắn đã lệnh cho Hỏa lão và Xích lão thu thập bộ phận dược liệu để luyện chế thăng huyền đan, nếu ở đây mà không thu thập được thì phải đi phòng đấu giá mà mua, nếu vẫn còn chưa đủ, Lâm Phong hắn sẽ tự mình đi một chuyến vào Cửu Long sơn mạch, bên cạnh việc thu phục bầy yêu thú ra, còn có một mục đích khác nữa, đó là tìm tòi vật liệu để luyện chế thăng huyền đan, một vị chủ dược rất hiếm hoi, đó là huyền chi.

Nếu chỉ có Lâm Phong một người ở trong Cửu Long sơn mạch tìm kiếm mà nói thì chỉ sợ rất khó có thể tìm đến huyền chi, nhưng nếu hắn tìm không thấy, nhưng bên trong những yêu thú mà hắn thu phục được, lại có thể tìm được huyền chi.

Bởi vậy, dược liệu cần thiết để luyện thăng huyền đan đều đã thu thập đầy đủ toàn bộ rồi, đã được phân loại tề chỉnh bày đặt ở bên trong phòng luyện đan, hơn nữa mỗi loại đều có số lượng rât nhiều.

- Hỏa lão Xích lão, các ông đã chuẩn bị xong rồi à.

Lâm Phong gật gật đầu với Hỏa lão và Xích lão, tâm thần vừa động, một ngọn lửa nóng bỏng bùng lên, trong nháy mắt bao phủ kín chiếc Cửu Thiên Thương Long đỉnh ở phía trước mặt bọn họ, dung nhập vào bên trong. Cửu Thiên Thương Long đỉnh đắm chìm trong ngọn lửa ôn dưỡng, nhưng lại mơ hồ như đang truyền ra một âm thanh rồng ngâm, cực kỳ huyền điệu.

- Động thủ.

Theo mệnh lệnh của Lâm Phong, Nhị lão lấy dược thảo ném ngay vào trong giữa Cửu Thiên Thương Long đỉnh, ba người hợp lực bắt đầu luyện chế thăng huyền đan.

Lâm Phong chủ luyện, còn Hỏa Lão và Xích lão thì phối hợp cùng với Lâm Phong luyện đan.

Theo số dược liệu lấy được từ từ ném vào trong giữa Cửu Thiên Thương Long đỉnh, mùi vị thuốc bắt đầu bốc ra tràn ngập khắp phòng luyện đan, nhiệm vụ của Hỏa Lão và Xích lão thật là nhẹ nhàng, bọn họ đều rất nghiêm túc xem chừng thủ pháp luyện đan của Lâm Phong, tuy nhiên sau khi xem xong, bọn họ chỉ cảm thấy là mình đã bị đả kích sâu sắc.

Ngọn lửa của Lâm Phong bọn họ theo không kịp, linh hồn của Lâm Phong cảm ứng năng lực khớp đúng với năng lực khống chế tiết tấu luyện đan, càng làm cho bọn họ ngưỡng mộ, cái tên này thật đúng là một yêu nghiệt.

Hai vị lão nhân nhìn nhau một cái, trong cái nhìn dường như có thể nhìn được đôi mắt tươi cười của đối phương, quyết định trước đây của bọn họ là quá đúng. Lấy tốc độ tiến bộ khủng bố loại này của Lâm Phong, tương lai không biết hắn sẽ mạnh đến cỡ nào, hiện giờ đã trợ giúp một chi quân đoàn tinh nhuệ bước vào Huyền Vũ. Tương lai giúp đỡ bọn họ như thế nào cũng là việc tất nhiên, điều này khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra vô hạn ý tưởng mong chờ, bọn họ chờ mong tương lai của chính mình, đồng dạng cũng là chờ mong tương lai của Lâm Phong.

Nhớ lại ngày xưa, khi tiểu từ này ở thành cổ Thiên Lạc bị người khi dễ, không ai biết lại có thể trưởng thành đến một bước này

Thăng huyền đan luyện chế rất thuận lợi, luyện chế trung phẩm huyền đan tuy rằng trước đây Lâm Phong chưa từng luyện chế qua, nhưng dựa vào lực lượng linh hồn đáng sợ và ngọn lửa, thêm vào đó là trong trí nhớ tôn giả luyện đan thủ pháp, lần đầu tiên luyện chế thăng huyền đan liền thành công, hơn nữa lại không có một viên nào hư hỏng, một lò cả năm trăm viên đan dược, đồng thời tất cả đều thành đan, kết qủa này đối với Hỏa lão và Xích lão phải nói là cực kỳ rung động.

Nhưng sau khi luyện chế đan dược, Lâm Phong rất an tĩnh một mình rời đi, đan dược giao lại cho bọn họ sử lý, kỳ thật Lâm Phong còn muốn luyện chế Lạc Thần đan, nhưng hiện giờ hắn còn không nắm chắc có luyện được Lạc Thần đan hay không.

Sau khi luyện chế xong đan dược, Lâm Phong trở về Tương Tư Lâm một chuyến, đã được biết ngày đại hôn, lại muốn thương lượng một ít chi tiết, sau đó Lâm Phong lại tiếp tục rời đi, hắn đi đến Thiên Nhất học viện.

Đối với học viện đã từng ở qua khá nhiều thời gian, Lâm Phong vẫn còn có cảm tình sâu nặng, nhưng mà Lâm Phong hôm nay không còn là Lâm Phong ngày xưa, hắn cũng biết người giật dây Thiên Nhất học viện này là ai, rất nhiều chuyện, nên cái nhìn của hắn cũng mờ nhạt đi rất nhiều.

- Lâm Phong, là Lâm Phong đến đấy.

Trong Thiên Nhất học viện có người nhận ra Lâm Phong, bọn họ nhìn thấy Lâm Phong trở về không khỏi kêu lên thành tiếng, lập tức có rất nhiều ánh mắt đều nhìn về hướng Lâm Phong, trong các ánh mắt đều lộ ra thấn sắc sùng kính.

Nhưng Lâm Phong thì lại không có một chút thay đổi nào, bước chân hắn đi tới Thiên Nhất học viện, lập tức hắn đi tới rừng đào giữa học viện, một nơi mà hắn đã từng đến rất nhiều lần.

Hoa đào rơi xuống vẫn như trước, nương theo làn điệu chậm rãi du dương đang tấu vang, đi vào đến trước bậc đình Lâm Phong chậm rãi ngồi xuống. Ngồi ở trong giữa rừng đào, tùy ý để hoa đào hai bên rơi xuống rắc lên người hắn, mà hắn thì chỉ có nhắm mắt lại mà hưởng thụ, lẳng lặng lắng nghe Yên Vũ Bình Sinh đang tấu lên khúc nhạc thanh tịnh mà an bình.

Qua một hồi lâu, tiếng đàn mới dần dần chậm lại, đôi mắt Yên Vũ Bình sinh mở ra nhìn Lâm Phong, Lâm Phong đứng dậy khẽ khom người cất tiếng chào:

- Thầy.

Yên Vũ Bình Sinh cười lắc đầu nói:

- Lâm Phong, thực lực của ngươi giờ đã ở phía trên ta rồi, có thể nào còn gọi ta là thầy?

- Một ngày là thầy cả đời là cha, không phải là quan hệ thực lực, thầy, trong sự trưởng thành của đệ tử thầy là một người thầy thực sự, giống như cha của đệ tử, đệ tử sao có thể vì thực lực đã mạnh mẽ mà có thể quên nguồn quên gốc.

Lâm Phong không đồng ý lắc đầu, khiền cho nụ cười của Yên Vũ Bình Sinh càng thêm phần dịu dàng.

- Giáo sư, đệ tử cùng với Hân Diệp tổ chức hôn lễ, hôm nay đến mời thầy, hôm đó ngài nhất định phải đến.

Lâm Phong vui vẻ đệ trình lên Yên Vũ Bình Sinh tấm thiệp mời, lập tức một lần nữa hạ thấp người đối với Yên Vũ Bình Sinh cất tiếng nói:

- Thầy, đệ tử xin cáo từ.

Dứt lời Lâm Phong liền chậm rãi xoay người bước đi.

Mở tấm thiệp mời ra, Yên Vũ Bình Sinh nhìn đó một hàng chữ tinh tế, cùng với lời nói kính trọng của đệ tử Lâm Phong kia, Yên Vũ bình sinh nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong trên mặt lộ ra một thần sắc vui mừng.

Nếu là thực sự có được đệ tử ưu tú đến bực này, cuộc đời còn cầu gì hơn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi