TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Thái tử nước Ma Việt, Ma Yết, cũng chính là Vân Phi Dương, hắn trên chiến trường ngoại trừ bại trận ở thành Đoạn Nhận thì chưa bao giờ thất bại, ngoài lý do hắn dùng binh lợi hại, còn có một cái nguyên nhân, đó là tên Ma Phong này, một người phi thường lợi hại. Hắn luôn luôn cho rằng Ma Phong là trợ thủ của mình, hắn không có mặt, Ma Phong chính là chủ tướng. Nhưng Vân Phi Dương hiển nhiên không ngờ, Ma Phong ẩn núp bên cạnh hắn đã năm năm rồi.

Một kế này, ba vị tướng quân Liễu Thương Lan tử, quân đội của Liễu Thương Lan cũng chết rất nhiều. Nhưng cái này cũng không gây trở ngại nước Tuyết Nguyệt, bởi vì quân đội của Liễu Thương Lan sớm đã không thuộc khống chế của Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt hận không thể kết liễu bọn Liễu Thương Lan, diệt trừ thành Đoạn Nhận cái đinh trong mắt. Một kế này đồng dạng còn hại chết mấy chục vạn đại quân của nước Liệp Vân, hại chết vô số đại quân nước Ma Việt, phương có lợi duy nhất, chỉ có Tuyết Nguyệt.

Ngày khác, nếu Tuyết Nguyệt phái một chi quân đến, Ma Việt cùng nước Liệp Vân cũng không có quân đội ngăn cản. Một chiêu này, sao lại chỉ là một mũi tên trúng hai đích, rất độc ác.

Đôi mắt của Lâm Phong cũng nhìn chằm chằm Ma Phong. Kỳ thật giờ phút này, ở trong lòng hắn đã mơ hồ có suy đoán của mình rồi. Nếu thật sự là như thế, tâm cơ của hắn đó đáng sợ khiến người ta hít thở không thông.

- Nói!

Vân Phi Dương nhảy tới, một chưởng trực tiếp vỗ vào đầu vai Ma Phong, tiếng vang răng rắc truyền ra. Xương vai Ma Phong vỡ vụn từng khúc, nhưng Ma Phong ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, vẫn như trước mỉm cười nhìn chằm chằm Vân Phi Dương.

- Thái tử điện hạ, không thể không thừa nhận, người là thiên tài, bất kể là cơ trí hay là trên võ đạo đều như thế. Nếu là trong loạn thế, người sẽ trở thành anh hùng. Nhưng mà so với hắn người vẫn là kém một chút. Mặc dù ở thời thái bình thịnh thế, hắn cũng có thể trở thành kiêu hùng một đời, lòng của người không đủ độc, tâm kế của người không đủ độc.

Ma Phong chậm rãi nói, đôi mắt nhắm lại:

- Điện hạ, động thủ đi. Nếu đã làm ta sớm đã không để ý đến sinh tử.

Sắc mặt Vân Phi Dương xanh mét, toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở băng hàn, một cỗ sát ý mãnh liệt tản ra trên người hắn. Bàn tay giơ lên, hắn chuẩn bị động thủ đánh chết Ma Phong.

- Đợi một chút!

Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng, bàn tay Vân Phi Dương dừng lại trên hư không, quay đầu lại nhìn Lâm Phong.

- Tính mạng mấy chục vạn người, dùng một cái mạng chó của ngươi đến chống đỡ, nực cười, chết? Ngươi nghĩ có phần dễ dàng quá rồi.

Lâm Phong lạnh lùng nói, sắc mặt Ma Phong biến hóa, giơ tay lên muốn tự sát, đã thấy thân ảnh Lâm Phong chợt lóe, ngay lập tức hiện ra trước người hắn. Một cỗ chưởng lực tàn sát bừa bãi đánh trên người hắn, phá hủy tu vi hắn, mà cái bàn tay đang giơ lên kia bị một đạo kiếm quang trực tiếp đâm thủng, vô lực rủ xuống.

- Ngươi muốn chết cũng không được.

Lâm Phong băng hàn nói, lập tức kéo thân thể Ma Phong, bước chân nhảy lên, sau khi phế bỏ tu vi của hắn thì đưa hắn sống sờ sờ treo ngược trên đài hành hình.

- Kế tiếp, chúng quân thành Đoạn Nhận, mỗi người sẽ bắn ngươi một mũi tên, hơn nữa sẽ không cho ngươi chết, thẳng đến khi ngươi nhìn thấy máu tươi mình chảy hết mà chết.

Lâm Phong lạnh lẽo âm u nói khiến thân thể Ma Phong run rẩy không ngừng. Treo ngược hắn, dùng tên không ngừng bắn vào trên người hắn, thẳng đến khi hắn nhìn thấy máu tươi của mình chảy khô mà chết, Lâm Phong so với Vân Phi Dương còn độc ác hơn.

Treo ngược thân thể ở đó, cuối cùng hắn cũng run rẩy, hắn dường như có thể đoán được, kế tiếp hắn phải đối mặt với hình phạt tàn khốc cỡ nào.

Vân Phi Dương không nói gì thêm, ánh mắt chậm rãi đảo qua, rơi trên người những tướng lĩnh Ma Việt, sát ý lóe ra.

- Ta chưa có nói với các ngươi, duy trì thế cục, không được động tới một cọng cỏ ở thành Đoạn Nhận?

Vân Phi Dương rét lạnh phun ra một câu, khiến thân thể những người đó run lên. Giờ phút này bọn họ đã xem hiểu được xảy ra chuyện gì. Ma Phong là phản đồ, hắn lợi dụng bọn họ, lợi dụng toàn bộ đội quân Ma Việt. Lúc này đây, bọn họ có thể cảm giác được, thái tử điện hạ của bọn họ thực sự nổi giận.

- Ta chưa có nói với các ngươi, Liễu tướng quân là tướng quân ta kính trọng nhất, cho dù là đối thủ, các ngươi cũng phải cho ông ấy sự tôn kính đầy đủ, không được tổn thương ông ấy.

Vân Phi Dương lại hỏi. Những tướng lĩnh nước Ma Việt bước chân chậm rãi lui về phía sau. Sát ý, trên người thái tử điện hạ lúc này, bọn họ cảm nhận được sát ý mãnh liệt.

Bọn họ tưởng rằng, Vân Phi Dương xuất hiện có thể cứu vớt bọn họ. Nhưng lúc này, Vân Phi Dương cũng đang khởi binh vấn tội.

- Các ngươi đem lời của ta quăng đến chỗ nào, liên hợp cùng với nước Liệp Vân, cùng quân đội thành Đoạn Nhận chém giết đến máu chảy thành sông. Các ngươi đem quân lệnh của ta vứt đến xó nào, chẳng những giết chết Liễu tướng quân, ngay cả thi thể của ông ấy cũng dám ngược đãi. Các ngươi nói, dựa theo quân lệnh, có nên chết hay không.

- Điện hạ, chúng thần cũng là bị Ma Phong mê hoặc, cầu điện hạ thứ tội.

Có người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, Thái tử nước Ma Việt, Ma Yết, quân lệnh như núi, không người nào dám vi phạm mới giúp hắn tạo nên uy danh bách chiến bách thắng, người vi phạm quân lệnh, phải giết!

Vân Phi Dương ngẩng đầu thở dài:

- Các ngươi đều là những tướng lĩnh tự tay ta bồi dưỡng ra. Nhưng hiện giờ, các ngươi không thể không chết.

Dứt lời, bước chân Vân Phi Dương hung hăng đạp lên mặt đất, một cỗ lực lượng đáng sợ ầm ầm đánh lên trên người những tướng lĩnh kia, máu tươi tuôn ra mãnh liệt. Một hàng tướng lĩnh Ma Việt, một đám kêu rên, rồi ngã xuống, chết.

Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương tự mình xuống tay giết những tướng lĩnh Ma Việt, ánh mắt đảo qua, nhìn Liễu Phỉ, nói:

- Liễu Phỉ, muội đem phong thư kia đọc cho chúng quân nghe đi.

Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong một cái, lập tức gật đầu, dùng hết lực lượng, đem phong thư đọc cho tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Liễu Phỉ vừa đọc xong, bất kể là quân sĩ nước Ma Việt hay là quân sĩ thành Đoạn Nhận, toàn bộ đều sợ ngây người. Hóa ra thái tử Ma Việt cùng tướng quân thành Đoạn Nhận sớm đã là bạn vong niên, mà sau lưng lại có người đang khống chế tất cả, chủ nhân phía sau màn lại chính là Tuyết Nguyệt.

Những tướng sĩ thành Đoạn Nhận gần như muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Tuyết Nguyệt, không ngờ là Tuyết Nguyệt muốn tướng quân chết, muốn bọn họ chết. Buồn cười, quá buồn cười rồi.

- Có thể giúp ta chiếu cố bọn họ không.

Lâm Phong nói với Vân Phi Dương. Hiện giờ ở Tuyết Nguyệt, chúng quân đã mất đất dung thân. Lâm Phong hắn lại muốn đem quân đội của nước Tuyết Nguyệt, gửi gắm cho Ma Việt. Quả thực làm cho người ta cảm giác được sự châm chọc.

- Không.

Vân Phi Dương lắc đầu, cũng nhìn Lâm Phong nói:

- Bọn họ là đội quân của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm đối với bọn họ. Tuyết Nguyệt nợ ngươi, nợ ba vị tướng quân đây, nợ chi đội quân này. Ngươi cần phải dẫn bọn họ đi đòi lại.

- Ta hiện tại muốn chạy về Tuyết Nguyệt, có lẽ mục đích cuối cùng của bọn chúng không phải chi quân đội này, mà là ta.

Lâm Phong lắc đầu thở dài, đòi lại, làm sao đòi lại, hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ.

- Côn Bằng!

Vân Phi Dương hét lớn một tiếng cao vút, mặt đất dường như cũng run rẩy lên, mặt đất phía xa như đang rạn nứt, một bóng dáng ngủ say dường như thức tỉnh. Một đôi cánh chim dài đến ngạn vạn thước, cánh chim chậm rãi kéo dài, mở ra trong hư không, muốn đem cả thiên địa che khuất.

Hít thở không thông, lúc này, mọi người đều gần như muốn hít thở không thông, ánh mắt dọc theo cánh chim nhìn lên trên, dường như phải nhìn đến trên trời mới có thể nhìn thấy chỗ cao nhất của cánh chim.

- Đây là, yêu thú?

Ánh mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm mảnh đất nơi xa kia, rất xa, nhưng mà bởi vì vật đang nhúc nhích kia quá lớn, dường như mấy vạn thước đất đai đang ngọ nguậy, vì thể có vẻ cực kỳ rõ ràng.

- Ầm!

Tâm đám người hung hăng run rẩy, bước chân lay động, một cỗ lốc xoáy vô cùng cuồng bá chém đến khiến mọi người đảo điên, rất nhiều người trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất. Cuối cùng, một cái đầu đáng sợ ngẩng cao nâng lên, dường như là đôi mắt từ thời thượng cổ hồng hoang, đôi mắt lãnh liệt như vậy.

Yêu thú thượng cổ hồng hoang, Côn Bằng, chiều cao vạn mét, một đôi cánh chim mở ra dài đến mấy ngàn mét, che khuất cả thiên địa, như một tòa thành mênh mông.

- Yêu thú vật tổ, Côn Bằng!

Chúng quân nước Ma Việt ánh mắt mở hết cỡ. Côn Bằng là yêu thú vật tổ của nước Ma Việt. Trong nước Ma Việt vẫn lưu truyền truyền thuyết Côn Bằng, thậm chí có lời đồn đại nói, Ma Việt bọn hắn có một yêu thú Côn Bằng viễn cổ, không ngờ tới, chuyện đó quả nhiên là thật, không phải lời đồn.

Lâm Phong cũng rung động, hắn chưa từng gặp qua yêu thú khổng lồ như thế.

- Đây là yêu thú vật tổ của nước Ma Việt ta, chỉ có thời điểm quốc gia hủy diệt mới có thể dùng. Từ sau khi ta trở về từ đại hội Tuyết Vực mới nhận biết Côn Bằng thủy tổ. Lâm Phong, hôm nay ta giúp ngươi một lần, vì Liễu tướng quân, vì máu tươi mấy chục vạn tướng sĩ, cũng vì ngươi.

Vân Phi Dương ánh mắt trang nghiêm, chậm rãi nói. Lâm Phong cũng trầm mặc một lát, ngay sau đó gật đầu, Tuyết Nguyệt vô tình như thế, hắn tất nhiên cũng không có cái gì cố kỵ.

- Côn Bằng thủy tổ, ủy khuất người rồi.

Vân Phi Dương xoay người, hướng Côn Bằng khẽ khom người. Cánh chim Côn Bằng chấn động, chiến mã trỗi lên, chỉ là trong nháy mắt, Côn Bằng liền đi tới trên không đám người, đem ánh sáng che hết, như thể là một bóng râm vô cùng vô cùng lớn.

Thân thể chậm rãi hạ xuống, thân Côn Bằng này đủ để chứa mấy vạn thiết kỵ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi