TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Lâm Phong, bảo các tướng sĩ thành Đoạn Nhận lên chiến mã hết đi, ta để Côn Bằng thủy tổ mang theo các ngươi đi đến Tuyết Nguyệt.

Vân Phi Dương hướng Lâm Phong nói.

Lâm Phong gật đầu, ánh mắt nhìn hướng các tướng thành Đoạn Nhận, nói:

- Tam quân, người nào nguyện cùng ta đi tới hoàng thành, đòi lại công đạo cho tướng quân, liền bước lên thân Côn Bằng, người nào không muốn, tự động rời khỏi.

- Đi, đương nhiên muốn đi, thù của tướng quân sao có thể không báo.

Các tướng sĩ thành Đoạn Nhận tình cảm tinh thần trào dâng, từng người bước lên chiến mã, hoặc chạy trên mặt đất, toàn bộ đều chạy tới cự thú Côn Bằng đang đứng trên mặt đất, cũng trực tiếp sải bước lên thân Côn Bằng, tất cả toàn thân đều mang theo sát ý lạnh lùng đến thấu xương.

- Lâm Phong thiếu gia, thi thể ba vị tướng quân nên xử lý thế nào.

Có người tới trước mặt Lâm Phong hỏi, lại thấy Lâm Phong nhảy lên, đi tới tướng thi thể Liễu Thương Lan và hai vị tướng quân, nhìn thân thể Liễu Phỉ ngồi xổm tại đó ôm thân thể của phục thân, Lâm Phong trầm mặc hồi lâu.

- Ba vị thúc thúc muội dự định làm sao?

Lâm Phong hỏi Liễu Phỉ, nàng thân là nữ nhi của Liễu thúc, tự nhiên có quyền quyết định tất cả.

- Phụ thân cùng hai vị thúc thúc vì thành Đoạn Nhận kính dâng cả đời, ta chuẩn bị đem ba người tới thành Đoạn Nhận, hỏa táng ở Đoạn Nhận thiên nhai, để cho bọn họ vẫn có thể thủ hộ con đường này.

Trong mắt Liễu Phỉ lộ ra sự bi thương nồng đậm, thành Đoạn Nhận và Đoạn Nhận thiên nhai là kết cục tốt nhất của phụ thân rồi.

Lâm Phong đương nhiên sẽ không phản đối ý của Liễu Phỉ, gật đầu nói:

- Ta lưu những người này ở bên cạnh muội, chờ ta xong xuôi việc Tuyết Nguyệt, trở về thành Đoạn Nhận bái tế ba vị thúc thúc.

- Ừ, Lâm Phong, huynh không cần phải để ý đến ta, đi đi thôi.

Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong cố ra vẻ tươi cười, trong mắt vẫn mang theo nước mắt, làm Lâm Phong thở dài một tiếng. Cô bé ngày xưa có chút táo bạo nhiệt huyết hiện giờ trưởng thành, nhưng trong đôi mắt lại chỉ còn lại bi thương.

Nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Phong xoa xoa đầu Liễu Phi Phu, khiến thân thể nàng khẽ run lên.

Lâm Phong không dám trì hoãn lâu, lệnh cho vài người Huyền Vũ cảnh lưu lại, đem thi thể ba vị tướng quân đưa đến Đoạn Nhận thiên nhai, chính mình bước lên lưng Cùng Kỳ trực tiếp đáp xuống lưng yêu thú Côn Bằng.

Âm mưu này dường như là hướng về phía Lâm Phong hắn mà đến. Hơn nữa ngay sau đó lại là ngày đại hôn của hắn, Lâm Phong hắn nhất định phải chạy trở về, thậm chí giờ phút này ở trong lòng hắn có loại cảm giác bất an, dương như sắp có chuyện gì đó phát sinh, cảm giác rất khó lường.

Côn Bằng mở ra cánh chim mênh mông, lập tức lóe lên, thân thể vô cùng to lớn chậm rãi bay lên không, bay vào trong tầng mây cao mấy vạn thước.

Cánh chim mở ra lập tức không gian nhấc lên một trận cuồng phong vô cùng kịch liệt, bầu trời tuyền đến tiếng rít vang của yêu thú Côn Bằng thượng cổ, mang theo mấy vạn tướng sĩ bay tới phương hướng Tuyết Nguyệt, để cho người ta liếc mắt nhìn liền đủ để chấn động không nói nên lời.

Một con yêu thú, mang theo mấy vạn chúng sĩ, số lượng này rất khổng lồ, rất rậm rạp thấy toàn bóng người là người.

Một phương nước Ma Việt, Vân Phi Dương theo đám người Lâm Phong cùng nhau đi tới, quân đội nước Ma Việt còn lại theo mệnh lệnh Vân Phi Dương trở về nước Ma Việt. Liễu Phỉ cùng với vài người Huyền Vũ cảnh Lâm Phong lưu lại mang theo thi thể đi tới Đoạn Nhận thiên nhai, chuẩn bị hạ táng ba vị tướng quân Liễu Thương Lan.

Rất nhanh, sắc trời dần dần mờ đi, trở nên tối đen, dãy núi to bát ngát như vậy, một mảnh tĩnh mịch, chỉ có du hồn chưa tiêu tan phiêu đãng trong hư không, còn không tán đi, rồi lại không tìm thấy cõi đi về.

Trời, càng ngày càng đen, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Nhưng vào lúc này, trên không dãy núi tĩnh mịch, dường như có một đạo tiếng vang gào thét rất nhỏ truyền ra, lập tức có một bóng áo bào đen từ trên không trung lóe lên hạ xuống.

Cả người bóng dáng áo bào đen này đều bao phủ trong bóng tối, dường như muốn cùng đêm đen như mực kia hòa làm một thể, nếu không phải là đôi con ngươi tối đen lóa mắt kia còn ngẫu nhiên sẽ lóe lên một lượng ánh sáng, gần như sẽ không ai nhận ra đó là một bóng người.

Cái thân hình áo bào đen này trực tiếp trôi nổi giữa hư không, trên người tản ra một cỗ lực lượng đáng sợ, lực lượng cực kỳ tà ác, áo bào đen tung bay, dường như xuất hiện một cái lốc xoáy vô cùng mãnh liệt. Lốc xoáy này xuất hiện, trong khoảnh khắc, thi khí và du hồn vô tận bên trong sơn mạch điên cuồng vọt tới áo bào đen, có lẽ bởi vì số lượng du hồn rất khổng lồ dĩ nhiên tiếng nức nở phát ra cũng rất chân thực, cực kỳ đáng sợ.

Cái dãy núi yên tĩnh chết tiệt này không lâu trước còn người chết vô số, thi thể ngút trời, oan hồn khắp nơi, dường như vừa đúng lúc thỏa mãn bóng dáng áo bào đen này. Không có điểm cố kỵ, điên cuồng cắn nuốt, đem thi khí cùng du hồn vô tận nuốt vào trong thân thể mình, cũng không biết áo bào đen này làm sao tiêu hóa hết những thi hồn đáng sợ đó.

- Thoải mái!

Một giọng nói yêu tà lan tràn trong bóng đen, bóng dáng áo bào đen kia thở ra một hơi thỏa mãn. Một giọng nói cực kỳ quỷ dị, nhưng mà cắn nuốt những thi hồn khí đáng sợ này, đối với người áo bào đen mà nói quả thật là rất bổ rồi.

Qua đi một thời gian, toàn bộ thi hồn khí đáng sợ bên trong sơn mạch đều trào vào bên trong cơ thể người mặc áo bào đen. Dường như người đó cũng thỏa mãn rồi, không cách nào tiêu hóa được nữa, nhấc chân một cái, bóng dáng áo bào đen liền chui vào trong bóng tối, biên mất đến vô hình vô ảnh, hoàn toàn hòa vào trong bóng đêm, giống như chưa từng có xuất hiện.

...

Sáng sớm ở Tương Tư Lâm, một luồng gió mát lướt nhẹ qua, lá trúc phát ra tiếng xào xạc.

Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong ánh mắt đều lướt qua một tia lo lắng. Hôm nay chính là đại hôn của Lâm Phong.

- Tiểu Phong còn chưa trở lại, nên làm cái gì bây giờ?

Nguyệt Mộng Hà nói nhỏ một tiếng. Ngày đại hôn đã chiêu cáo thiên hạ, hôm nay cũng sẽ mang theo thanh thế hùng dũng đi tới hoàng thành đón dâu. Tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt, nhưng Lâm Phong lại đi tới thành Đoạn Nhận đến nay chưa về.

Lâm Hải hơi hơi nhíu mày. Mấy ngày này cũng rất bình tĩnh, nhất là bên hoàng cung kia, bình tĩnh đến không có nửa điểm gợn sóng. Điều này làm cho Lâm Hải ngửi ra chút mùi âm mưu. Công chúa đại hôn người người vui mừng, không phải là yên lặng như thế này.

- Hôn sự tiếp tục, Lâm Phong sẽ trở về gấp.

Mộng Tình vui mừng mặc một thân váy dài, mang theo vài phần xinh đẹp mộng ảo. Hôm nay, nàng vậy mà cũng có chút phấn trang điểm, càng tăng thêm vài phần khuynh quốc mị hoặc.

- Mặc dù chàng chưa có trở về, hôn sự vẫn như cũ, con cùng Hân Diệp cũng là thê tử của Lâm Phong rồi.

Nguyệt Mộng Hà quay người lại, nhìn Mộng Tình trên mặt tươi cười rạng rỡ, lắc đầu thở dài. Tuy rằng con mình rất ưu tú, nhưng cảm giác không phải là người có phúc khí. Hai vị thê tử đều là hoàn mỹ như vậy, làm cho mẹ chồng như nàng cũng không tìm thấy chút gì để bắt bẻ.

- Lâm Hải, chàng đi chuẩn bị đi.

Nguyệt Mộng Hà nói với Lâm Hải, Lâm Hải gật gật đầu, một khi đã như vậy, cứ đi hoàng cung đón dâu đã.

hoàng cung vẫn bình tĩnh, nhưng ngày hôm nay, hoàng thành có vẻ cực kỳ náo nhiệt, quán rượu, nhà trọ đầy ắp người, mà ngay cả bên trong phố lớn ngõ nhỏ, đều chật cứng bóng người đi tới đi lui. Mà trên đường lớn thông từ Tương Tư Lâm đến hoàng cung, lại hết chỗ, kín người, toàn bộ đều là đầu người, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tương Tư Lâm, dường như đang mong đợi cái gì.

Hôm nay là ngày đại hôn của Lâm Phong, quán quân đại hội Tuyết Vực Lâm Phong, được sắc phong chức Nhân quân. Mà hôm nay hắn chuẩn bị cưới công chúa Tuyết Nguyệt Đoàn Hân Diệp làm vợ. Nơi đường lớn bọn họ đang đứng này chính là nơi phải đi qua.

- Lâm Phong thật lợi hại, quán quân đại hội Tuyết Nguyệt, vị trí Nhân quân, hiện giờ lại cưới công chúa điện hạ xinh đẹp làm vợ. Ngày sau của hắn, Tuyết Nguyệt chắc chắn là thiên hạ của Lâm Phong rồi.

Người qua đường xì xào bàn tán. Lâm Phong chính là đối tượng bọn họ ngưỡng mộ, hy vọng một ngày kia, bọn họ cũng có thể giống như Lâm Phong, từ một tiểu nhân vật đi ra từ một tiểu thành thị, lột xác thành thiên tài chói mắt nhất nước Tuyết Nguyệt.

- Còn cần tới ngày nào nữa, hiện giờ Lâm Phong thân là Nhân Quân, lại là tông chủ Vân Hải tông, tông môn mạnh nhất Tuyết Nguyệt. Mặt khác, cha mẹ đều là người trong tứ đại thiên tài năm đó, hơn nữa bản thân hắn cũng có thiên phú khủng bố. Hiện giờ Tuyết Nguyệt đã là thiên hạ của hắn, không ai có thể so với hắn mà chói mắt hơn. Chờ qua vài năm, thực lực của hắn đi tới đỉnh phong thì không người nào có thể áp chế được.

Lại có người đáp lại, tuy nhiên vào lúc này, ở trong quán rượu, một thanh niên mặc áo đen đang phẩm trà rượu trong chén, nghe thấy như thế, không khỏi chen lời nói:

- Chiếu theo lời các ngươi nói, như vậy, người hoàng cung Tuyết Nguyệt còn có thể dung nạp Lâm Phong được sao!

Một lời đơn giản này lại khiến ánh mắt mấy người đàm luận nhíu lại, bị một câu kia đột ngột hỏi đến, khiến bọn họ lâm vào tự hỏi. Bọn họ vì sao không có nghĩ qua, bọn họ có thể dung nạp được một Lâm Phong chói mắt như thế sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi