TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Đoàn Vô Đạo thực đáng sợ.

Mọi người nhìn thấy Đoàn Vô Đạo ra tay đều kinh hãi, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng chính, lại thêm Vũ hồn Phong Ấn Chi Môn cùng với công pháp Thần cung đáng sợ, bá đạo không thể địch nổi.

Nhưng, trên võ đài thi đấu Tuyết Vực, đoạt được vị trí số một lại không phải Đoàn Vô Đạo, mà là Lâm Phong, vậy thực lực của Lâm Phong kia, cường đại đến đâu?

Còn nữa, Lâm Phong hắn vì sao không xuất hiện.

- Tương tử tửu, túy tương tư, tương tư chưởng!

Thân thể Nguyệt Mộng Hà vẫn như mộng như ảo, chưởng ấn tung bay, như khiến người ta rơi vào trong tương tư, mang theo ý chí tương tư, muốn dung hòa phá đi lực lượng bá đạo khủng bố của đối phương.

Bá đạo hoàng khí kia ngày càng yếu, đến cuối cùng tiêu tan thành vô hình, tương tư chi ý, tràn ngập khoảng không.

- Hừ.

Đoàn Vô Đạo hừ lạnh, lại bước tới trước, hét lớn:

- Bá Đạo Vương Quyền.

Dứt lời, tiếng ầm ầm truyền ra, quyền ý vô cùng vô tận đánh ra, vòng xoáy khủng bố xoắn giết người sau lưng Nguyệt Mộng Hà.

Nắm đấm bá đạo đáng sợ rơi xuống, Đoàn Vô Đạo vẫn chưa bỏ qua, lại bước tới, ý chí phong ấn khủng bố dường như muốn vây chết Nguyệt Mộng Hà.

- Ngọc Thiên Táng, diệt!

Bàn tay to lớn vô cùng áp bức xuống, dường như có một phần mộ đen nhánh đè ép về phía Nguyệt Mộng Hà, muốn mai táng Nguyệt Mộng Hà trong đó, tiếng ầm ầm đáng sợ muốn trấn áp tất cả, trong võ kỹ thần thông, lộ ra một cỗ lực lượng ý chí, dường như trói buộc cả người Nguyệt Mộng Hà, muốn từ đó mai táng hắn.

Nguyệt Mộng Hà cảm giác được cỗ lực lượng mai táng đáng sợ kia, dường như ai nấy hít thở không thông, Phong Ấn Chi Môn trong hư không rung động, muốn đánh xuống, cực kỳ đáng sợ.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức đáng sợ đột ngột tràn ra, cỗ khí tức này xâm nhập mọi nơi, bao dung tất cả.

Chỉ thấy sau lưng Nguyệt Mộng Hà, một bóng người chầm chậm bước ra, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng ý chí đáng sợ, xuyên qua tất cả, chưởng lực muốn mai táng Nguyệt Mộng Hà kia trực tiếp bị đâm phá, tiêu tán thành vô hình.

Sắc mặt Đoàn Vô Đạo biến đổi, lập tức, một cỗ lực lượng áp bức đáng sợ giáng xuống trên người hắn, khiến thân thể hắn lui về phía sau, trong nháy mắt đã về chỗ cũ, lại thấy người xuất hiện, ánh mắt hắn không khỏi ngưng trọng.

- Thiên Vũ cảnh, ngươi là Lâm Hải!

Ánh mắt lạnh lẽo của Đoàn Vô Đạo nhìn chằm chằm vào nam tử bên cạnh Nguyệt Mộng Hà.

- Đúng vậy.

Lâm Hải dửng dưng trả lời, khiến đồng tử mọi người đều co rút lại, Lâm Hải, một trong tứ đại thiên tài ngày trước, lại đã đột phá trói buộc Huyền Vũ cảnh, bước vào Thiên Vũ.

- Lâm Hải.

Từ xa, sâu trong hoàng cung, một đạo giọng nói cuồn cuộn truyền tới:

- Ngày trước ta phong ấn ngươi, đuổi ngươi khỏi hoàng thành, không ngờ đến hôm nay ngươi lại đột phá được trói buộc trong lòng, bước vào Thiên Vũ cảnh, nhưng thế thì đã sao, cho dù ngươi đã bước vào Thiên Vũ cảnh, ta cũng có thể phong ấn ngươi một lần nữa.

Lời nói cuồn cuộn vừa dứt, một bóng ảnh mờ ảo từ xa xuyết hiện trong tầm mắt của mọi người, đầu đội hoàng quan, người khoác hoàng bào, không phải quân vương, mà là Đoàn Nhân Hoàng.

- Đoàn Nhân Hoàng, ngươi vẫn vô sỉ như năm đó.

Lâm Hải thốt lên lạnh lùng.

- Hừ.

Đoàn Nhân Hoàng hừ lạnh:

- Dùng mười mấy năm đánh tan trói buộc trong lòng, vừa mới bước vào Thiên Vũ cảnh mà thôi, đến hoàng cung ta đề thân? Lâm Hải, lần trước ta phong ấn ngươi, lần này, ta muốn mạng của ngươi.

Đoàn Nhân Hoàng nói không sai, Lâm Hải, tu vi bị phong ấn, lại có vướng mắc trong lòng, khiến hắn mãi không thể đột phá trói buộc, không thể đột phá cảnh giới, mãi đến lúc hắn trở lại hoàng thành, đến khi Lâm Phong dần quật khởi, hắn mới khắc gỗ để tĩnh tâm, rèn luyện ý chí tinh thần của bản thân, khiến tâm linh không còn chấp niệm, sau đó Lâm Phong lại giành quán quân thi đấu Tuyết Vực, Lâm Hải, hắn cuối cùng cũng đột phá trói buộc, cảnh giới đột phá đến Thiên Vũ cảnh, cảnh giới phá, hồn phách cường đại, tự nhiên cũng phá ta được phong ấn, khiến tu vi chân chính bước vào Thiên Vũ cảnh.

Không chỉ có hắn, nếu cho thêm một chút thời gian, Nguyệt Mộng Hà, cũng có thể bước vào Thiên Vũ cảnh.

- Đoàn Nhân Hoàng, đừng nói ta, ngươi thì sao?

Sắc mặt Lâm Hải lạnh lùng, từ từ nói:

- Năm đó, bốn người chúng ta, Mộng Hà, Vô Tình, còn cả ta nữa gặp gỡ kết giao, trở thành bạn bè, anh em tốt nhất, cùng nhau lang bang, đến một ngày có được thi thể Thiên yêu và Đoạt Thiên Linh Thảo trong Cửu Long sơn mạch, mà kẻ làm đại ca ngươi thì làm gì, lén lút một mình sử dụng, sau khi tu vi tăng mạnh vẫn còn mặt mũi theo đuổi Mộng Hà, truy sát chúng ta, Đoàn Nhân Hoàng ngươi trong lòng không có quỷ sao? Nếu thực không có quỷ, ngươi cũng không chỉ dừng ở tu vi này.

- Câm miệng.

Đoàn Nhân Hoàng gào lên, sóng âm cuồn cuộn tràn đầy tức giận, khiến cho mọi người run sợ, bốn người, bạn bè tốt nhất... Thì ra chuyện hai mươi năm trước lại phức tạp đến thế, bọn họ nghe nói, chỉ là lời đồn mà thôi.

- Thẹn quá hóa giận sao, xem ra ngươi tu luyện bao nhiêu năm, cũng chẳng hơn gì thế này, không ngờ nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đã bỏ qua chuyện năm đó, mà hôm nay, ngươi lại còn vô sỉ quay lại.

Lâm Hải châm biếm.

Sắc mặt Đoàn Nhân Hoàng lạnh lẽo, chậm rãi bước tới, ngự không mà đi, ánh mắt quan sát đám người Lâm Hải, lạnh lùng vô tình.

- Lâm Hải, chuẩn bị chết đi.

Lực lượng ý chí đáng sợ trên người Đoàn Nhân Hoàng tràn ra, ý chí trên người hén cũng là lực lượng ý chí phong ấn, nhưng hắn là Thiên Vũ cảnh, so với Đoàn Vô Đạo, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, lúc này mọi người phía dưới, chỉ cảm thấy không thể động đậy, dường như đã bị phong chết toàn bộ.

Lời nói vừa dứt, thân thể Đoàn Nhân Hoàng từ trên hư không ép xuống, lực lượng phong ấn bá đạo mà đáng sợ phóng thích toàn bộ.

Lâm Hải bước tới một bước, thân thể bay lên, khí tức cuồn cuộn ép về phía Đoàn Nhân Hoàng, hai cơn lốc đáng sợ va chạm giữa không trung.

- Phong!

Đoàn Nhân Hoàng tức giận hét, một cỗ lực lượng bạo tạc đáng sợ va chạm giữa không trung, thân thể Lâm Hải lập tức cứng đờ, bị ý chí phong ấn đáng sợ đó phong giữ, thân thể hai người, cuối cùng vẫn chênh lệch quá lớn.

Nguyệt Mộng Hà im lặng bay lên trời, lực lượng sát phạt cũng phóng về phía Đoàn Nhân Hoàng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Đoàn Nhân Hoàng nhìn về phía nàng, lạnh lùng quát:

- Ngày trước ngươi đã lựa chọn sai một lần, hôm nay vẫn cứng đầu cứng cổ như vậy, vậy thì cùng chết đi.

Khí tức vương đạo bá đạo vô biên từ trong hư không đè xuống, một vòng ánh sáng vô cùng to lớn đè ép thân thể hai người Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, lực lượng chấn động mà bá đạo đánh hai người bay xuống mặt đất, ngã thẳng xuống đất, hai người bọn họ, căn bản không phải đối thủ của Đoàn Nhân Hoàng.

- Vun vút...

Phương xa, một cỗ kiếm khí lăng thiên bắn thẳng tới, bắn trực tiếp về phía Đoàn Vô Đạo, vừa mới ở nơi xa xôi, đã nhay lập tức đến trước người Đoàn Nhân Hoàng.

- Ngươi cũng đi chết chung đi.

Đoàn Nhân Hoàng tức giận hét, chưởng lực khủng bố ép xuống, kiếm khí đáng sợ ngay lập tức tiêu tán, biến mất vô hình, tức thời một thân ảnh như kiếm cũng bị một chưởng ép xuống, ngã xuống bên cạnh Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà.

- Khụ khụ!

Lâm Hải phun ra một ngụm máu tươi, nhìn người tới, cười khổ:

- Ngươi cần gì chứ.

- Bốn người chúng ta phân tán nhiều năm như vậy, cũng nên gặp mặt một lần.

Gia Cát Vô Tình thở dài, trên người vẫn có ý vị vô tình, nhưng trên khuôn mặt tang thương kia, lại có chút tình.

- Hay, hay lắm. Gia Cát Vô Tình, lúc đầu ta không phải không cho ngươi cơ hội, nhưng các ngươi đều chống đối ta, vậy thì hôm nay, cùng chết cả đi.

Đoàn Nhân Hoàng quan sát ba người phía dưới, rất tức giận, lúc đầu bốn người họ từng là bạn bè tốt nhất, nhưng hiện giờ, ba người đứng đối diện với hắn, trong lòng hắn thực sự có thể thản nhiên sao?

Hiện giờ, giết ba người này, chống đối hắn, chính là tìm chết.

Ba người Lâm Hải đưa mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

- Vô Tình, năm đó ta giành Mộng Hà, ngươi không trách ta chứ.

- Nếu thực sự trách ngươi, ta sẽ không bảo vệ cho con ngươi.

Gia Cát Vô Tình lắc đầu, nhìn về phía Nguyệt Mộng Hà, bộ dạng tươi cười kia rực rỡ như vậy, đành chôn chặt tình yêu đậm sâu kia vào sâu trong lòng.

- Không ngờ ba người chúng ta lại cùng chết trong tay hắn.

Nguyệt Mộng Hà đứng lên, quay đầu, nhìn về phía Mộng Tình:

- Mộng Tình, nhất định phải an toàn rời đi, mọi người, đều rời khỏi Tuyết Nguyệt đi.

Lâm Hải và Gia Cát Vô Tình dường như hiểu được ý của Nguyệt Mộng Hà, bọn họ đều đứng lên, trên người có ý muốn chết.

Cho dù chết, cũng phải oanh oanh liệt liệt, chỉ tiếc, liên lụy nhiều người như vậy, hiện giờ, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà không yên tâm, nhiều nhất chính là Lâm Phong và Mộng Tình.

- Tốt, muốn chết, ta giúp các ngươi.

Trên người Đoàn Nhân Hoàng hiện ra một cỗ sát ý đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, một cỗ khí tức hủy diệt, tràn ngập không trung, đè ép mọi người không thể thở mạnh.

Tứ đại thiên tài năm đó, lẽ nào phải chết ba người để kết thúc ân oán sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi