TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lâm Phong hạ người xuống bên cạnh Đường U U, ánh mắt rét lạnh đảo qua mọi người, kẻ nào chạm vào ánh mắt của hắn đều thối lui, không dám nhìn nhau với Lâm Phong, đôi mắt ma đạo này thật đáng sợ.

- Lâm Phong, thực lực ngươi bây giờ rất mạnh, có thể liều mạng với chúng ta.

Hoàng Phủ Long cười ngây ngô, hoàn toàn không để ý Lâm Phong đã có ma chướng.

- Làm không tệ!

Lâm Phong thấy Đường U U yên bình ngồi cạnh Thiên Trì chữa thương, khẽ gật đầu với Hoàng Phủ Long, người này dù có chút phóng đãng, nhưng thực lực rất lợi hại.

Ma đồng nhanh chóng biến mất, sát ý trên người Lâm Phong cuồn cuộn mà ra, mọi người vẫn hỗn loạn chiến đấu, hắn xuẩn xuẩn dục động, muốn giết người.

- Lâm Phong!

Đường U U mở mắt hô lên, nàng có thể cảm giác được vẻ lạnh lùng trong lòng Lâm Phong, ma kiếm đã bị trấn áp trong người hắn, nhưng ma ý vẫn tùy thời bộc phát, trải qua tàn khốc ngày đó, dù không cần ma kiếm, trên người Lâm Phong vẫn có ma ý.

Đường U U không hy vọng Lâm Phong đọa nhập ma đạo, nàng không muốn Lâm Phong vì nàng mà giết chóc lung tung, nàng muốn nhìn nam nhân rực rỡ như ánh mặt trời ngày xưa.

Lâm Phong nghe được lời của Đường U U, ma khí trên người yếu bớt, khẽ quay đầu nhìn Đường U U, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, khí tức hơi phờ phạc.

- Lâm Phong, ở bên cạnh ta!

Đường U U mang theo vài phần ôn nhu nói, làm cho thân hình Lâm Phong run rẩy rất nhỏ, hắn khẽ gật đầu. Ma ý trên người biến mất không ít, hắn đứng ở bên người Đường U U.

- Cô cứ chữa thương đi!

Lâm Phong thấp giọng nói, Đường U U cười cười, sau đó lại yên bình nhắm mắt, tiếp tục chữa thương.

Rất nhiều người cũng nhìn về phía này, muốn xông lên, nhưng liền lại bỏ đi ý niệm này. Không ai dám đi trêu chọc Lâm Phong nữa, tên này mà hóa điên thì giết người không chớp mắt, đánh chủ ý tới hắn quá nguy hiểm, còn không bằng xuất thủ đối với những thiên tài khác, lại đánh một hồi.

Thiên Trì Tuyết cũng kinh dị nhìn Lâm Phong, người này nhập ma, thực lực hình như rất đáng sợ, nàng không biết, dù Lâm Phong không nhập ma thì thực lực chân chính cũng chấn động lòng người như thế.

Chiến đấu hỗn loạn kéo dài trong một lúc, một mình Lâm Phong đã giải quyết không ít người, hơn nữa, một trận hỗn chiến này, rất nhanh đã chỉ còn lại hai mươi mấy người.

Khi bọn họ đưa mắt nhìn lại liền khựng người, khi chiến đấu, bọn họ đều không để ý ai là ai, chỉ muốn đánh đối phương xuống Thiên Trì, nhưng hiện tại xem ra, có ý nghĩa sao?

Không ai động tới Thiên Trì Tuyết, dù nàng cũng tham gia vòng chiến đấu này, nhưng không có người tới quấy nhiễu nàng.

Mặt khác, bốn người Hàn Thu Vũ, Bách Lý Hề cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền hạt giống, là chói mắt nhất, thực lực cường đại, hy vọng tiến vào Bí Cảnh lớn nhất, thêm Thiên Trì Tuyết nữa là năm người. Như vậy, những người còn lại chỉ có thể tranh giành ba danh ngạch còn lại.

Nhưng nhìn kỹ lại, bọn họ không dám trêu chọc thanh niên lạnh lùng hóa ma kia, thêm Đường U U còn đang bị thương, còn lại là Hoàng Phủ Long luôn la hét muốn lấy Thiên Trì Tuyết làm vợ. Bọn họ làm một nhóm, hơn nữa, vừa đủ ba người.

Năm người trước, thêm năm người này, tổng cộng là tám người. Nếu bọn họ không dám động tới tám người này, vậy thì còn chiến cái gì, chiến đến cuối cùng, ai có thể gạt bỏ người nào trong tám người này?

Ngoài tám người này, mười mấy người kia cũng nhìn ra tình huống, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cố gắng chiến đấu, kết quả cuối cùng rất có thể là công dã tràng, không đáng giá.

- Chúng ta phải liên thủ!

Một người mở miệng đề nghị, những người khác, có người trầm mặc, có người gật đầu, nhưng không có ai cự tuyệt, không liên thủ thì bọn họ chỉ có thể xuống Thiên Trì.

Chậm rãi tiến về tập trung một chỗ, trên Thiên Trì tạo thành một cục diện cổ quái.

Thiên Trì Tuyết ngạo nghễ đứng một bên, giống như những chuyện này không có quan hệ với nàng, làm Thánh nữ Thiên Trì, không ai sẽ ra tay với nàng. Muốn ra tay với nàng, chiến thắng Thánh nữ Thiên Trì, dễ vậy sao?

Ngoài ra, Hàn Thu Vũ, Bách Lý Hề cũng phân ra, một người một trận doanh.

Bích Lạc Hoàng Tuyền, hai vị huynh muội sinh đôi thành một trận doanh, thực lực liên thủ rất cường đại, cực khó đối phó.

Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long bảo vệ Đường U U, ba người bọn họ thành một trận doanh.

Còn dư lại hơn mười người, phân chia tạo ra phe cánh, giờ phút này, cục diện chính là như thế. Hiện tại, trận doanh do hơn mười người tổ hợp này, muốn đối phó với trận doanh nào?

Mười mấy người đưa mắt nhìn qua, Thiên Trì Tuyết thì không cần nghĩ, Bách Lý Hề, tuyết song ý chí, có năng lực thần thông cường đại, rất khó đối phó.

Hàn Thu Vũ có Vũ hồn dị chủng, trong đó ẩn chứa lực lượng thần thông cổ quái, thậm chí có thể nói là ngôn xuất pháp tùy (lời ra thì chuyện cũng xuất hiện), cũng là nhân vật cực kỳ khó đụng.

Hai huynh muội Bích Lạc Hoàng Tuyền liên thủ với nhau liền có uy lực cực mạnh, Lâm Phong nhập ma giết chóc vô tình, điều này làm cho bọn họ rất khó lựa chọn, rất là do dự, rốt cuộc thì nên xuất thủ đối với người nào.

- Thu Vũ huynh, ngươi cảm thấy chúng ta có nên giúp bọn họ quyết định hay không?

Lúc này, Bách Lý Hề vẫn chưa từng nói gì đột nhiên mở miệng.

Hàn Thu Vũ không để ý cười cười:

- Bách Lý huynh tính toán làm thế nào?

- Ta cho là, lần tiến vào Bí Cảnh này, người nào có thực lực mạnh thì có thể vào. Ngươi, ta, Thiên Trì Tuyết, còn có huynh muội Bích Lạc Hoàng Tuyền, là năm người. Hai người kia cũng có thể, nhưng cô gái bị thương kia hẳn nên đào thải, lưu một danh sách cho bọn họ tranh giành.

Ý tứ của Bách Lý Hề, Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long có tư cách lên cấp, hộ tống bọn họ tiến vào Bí Cảnh. Nhưng Đường U U có thực lực hơi yếu, không được, nên phải đào thải, để một phần danh ngạch của Đường U U cho những người khác, cũng là danh ngạch còn lại duy nhất.

Hàn Thu Vũ cười nhìn Lâm Phong, lắc đầu nói:

- Không liên quan tới ta!

Cái gọi là chuyện không liên quan tới mình, nếu muốn đào thải Đường U U, Lâm Phong cũng sẽ không đáp ứng, đây là một nhân vật nguy hiểm, bọn họ không đáng giá để trêu chọc Lâm Phong. Chỉ cần mình lấy được danh ngạch tiến vào Bí Cảnh là đủ rồi, những chuyện khác, không có quan hệ gì tới mình.

Bích Lạc Hoàng Tuyền cũng trầm mặc, không quan hệ gì tới hai người, chỉ cần bảo đảm một chỗ của mình không mất đi, là đủ rồi.

- Coi như ta chưa nói gì!

Bách Lý Hề thấy không có ai để ý tới mình, hắn nhún vai.

- Phiền toái, chúng ta cùng nhau đưa bọn họ xuống Thiên Trì, như vậy không phải kết thúc sao?!

Hoàng Tuyền, là người nam trong Bích Lạc Hoàng Tuyền mở miệng nói, hắn đưa mắt nhìn về trận doanh mười mấy người kia, ở nơi này lãng phí thời gian, không bằng chủ động xuất thủ.

Hàn Thu Vũ cau mày, sau đó lại cười nói:

- Điểm này ta cũng không phản đối!

- Ồ!?

Bách Lý Hề nhìn lại mấy người, sau đó lại nhìn Lâm Phong cùng Đường U U, cười nói:

- Vậy thì tặng cho bọn họ một danh ngạch đi, kết thúc đi thôi!

Dứt lời, bốn bóng người đồng thời động, vọt về trận doanh mười mấy người kia.

- Tuyết!

Bách Lý Hề dẫn đầu nói một tiếng, bông tuyết điên cuồng cuộn trào, bay về về phía nhóm người kia, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ thân thể bọn họ.

- Thư sinh múa kiếm!

Hàn Thu Vũ nhàn nhạt nói một tiếng, hai tay đột nhiên xuất hiện một cuốn sách, trên đó lộ ra từng tia kiếm quang, theo ngón tay của hắn, từng tia kiếm khí bắn ra, hóa thành lợi kiếm đâm về phía nhóm người kia.

- Đồng loạt ra tay!

Những người kia biến sắc, không nghĩ tới bọn họ do dự làm cho mấy cường giả cùng ra tay với bọn họ, không ổn rồi.

- Các ngươi không có cơ hội!

Bách Lý Hề lạnh lùng nói, bông tuyết càng ngày càng cuộn trào, làm bọn họ không thể mở mắt.

Xẹt xẹt…

Mấy thanh kiếm hư ảo bắn trúng mọi người, đánh bọn họ xuống Thiên Trì, đồng thời, Bích Lạc Hoàng Tuyền cũng lao vào trong nhóm người kia, chưởng lực của Bích Lạc từ trên ập xuống, trực tiếp ép qua, công kích của Hoàng Tuyền thì lộ ra khí tức hủy diệt, hai người liên thủ, trong nháy mắt đã đánh rơi năm sáu người.

Chiến đấu vừa mở ra liền kết thúc trong nháy mắt, mấy người này không hổ là mấy kẻ được xem trọng nhất, lực chiến đấu phi thường cường hãn, rất nhanh, mười mấy người kia đã đều bị đánh rơi xuống.

Dù tu vi giống nhau, nhưng thực lực chênh lệch vẫn rất khổng lồ, như Lâm Phong so với những Huyền Vũ cảnh khác, Lâm Phong tùy ý xuất thủ là có thể dễ dàng giết chết những cường giả đồng cấp. Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng chín bình thường cũng không chịu nổi một kích.

Lâm Phong có thể vượt qua một cấp, những thiên tài khác đối phó với cường giả cùng tu vi cũng dễ dàng như vậy, giống như là một trận này.

Cuối cùng, trong những người chiến thắng, có năm người Thiên Trì Tuyết, Bách Lý Hề đã được lường trước, Thiên Diệp Châm rất đáng thương, bởi vì trêu chọc Lâm Phong mà bị giết rồi, tan xương nát thịt.

Lâm Phong trở thành hắc mã lớn nhất, tiến vào trước tám, thậm chí sau đó không có ai dám trêu chọc hắn, còn mang theo một người bị thương tiến vào nhóm tám người.

Tám người này, bọn họ có tư cách đại biểu đế quốc Thiên Trì tiến vào Bí Cảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi