TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Nhất Kiếm Kinh Lôi!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, trong thế kiếm mang theo lôi âm cuồn cuộn, quang mang thẳng tắp lập tức tiếp xúc, võ kỹ Hoàng cấp ở trong tay Lâm Phong được xuất ra, lại dựa vào kiếm thế, uy lực sẽ không yếu hơn võ kỹ Huyễn cấp chút nào.

Kinh Lôi kiếm, bá đạo, sắc bén, tràn đầy sức bật cường đại.

Hai đấm Lôi Ba giơ lên cao, khắp nơi giăng đầy lôi điện ngăn cản Kinh lôi kiếm cuồng bá, nhưng Lôi Ba lại rên lên một tiếng, thân thể lùi về sau mấy bước, khí thế yếu dần.

Kiếm thế của Lâm Phong, lại tăng dần lên.

- Ta không đánh nữa, ta nhận thua.

Lôi Ba hô lớn một tiếng, đừng nói là chém giết Lâm Phong, dù muốn thắng Lâm Phong cũng không có khả năng, nói không chừng còn phải bị thương.

Nhận thua, đệ tử nội môn xếp thứ hai mươi mốt Lôi Ba, tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba lại bị Lâm Phong đánh cho nhận thua?

Đám người vây xem phát ra một mảnh thổn thức, tên đệ tử mới tiến nhập nội môn ba ngày trước, đang cường thế quật khởi, không ai có thể cản.

- Nhìn tuổi của hắn, hẳn là mới trên dưới mười bảy a.

Rất nhiều người đột nhiên chú ý đến tuổi tác của Lâm Phong, trong lòng càng thêm rung động, thiếu niên mười sáu tuổi, đánh bại cường giả Linh Vũ cảnh tầng ba, có thể bước vào tốp hai mươi của nội môn, có thể nói là yêu nghiệt.

Lâm Phong dừng lại một chút, cầm kiếm mà đứng, tay áo phiêu động, nhưng luồng kiếm khí mênh mông kia, vẫn tung hoành như trước, luồng kiếm thế này, vẫn lạnh thấu xương, lượn lờ trên Sinh Tử đài, áp bách Lôi Ba, giống như Lâm Phong vừa ra tay là có thể phá thạch kinh thiên.

- Nhận thua?

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười mang theo một tia lạnh lẽo: - Đây là trận chiến sinh tử, ta sống, ngươi chết! Ta chết, ngươi sống!

- Đều là đệ tử Vân Hải Tông, ta và ngươi cũng không có thù hận, tại sao lại làm tuyệt như vậy!! Lôi Ba cau có mặt mày, nói.

- Buồn cười, ta làm tuyệt thế nào? Ngươi đã quên lời của ngươi đã nói sao, có thể tùy ý mạt sát ta, thậm chí còn không cần buông ra vũ hồn của ngươi sao? Ngươi đã quên đây là trận chiến sinh tử này, là từ trong miệng ngươi nói ra đấy sao? Nếu mà ngươi mạnh hơn ta, ngươi còn có thể nói là chung ta đồng môn đệ tử, tha cho ta một lần?

Lâm Phong nghe được lời của Lôi Ba liền cảm thấy ác tâm, đều là đệ tử Vân Hải Tông, không thù không oán, những lời này mà gã có thế đường hoàng nói ra miệng.

- Lâm Phong, tuy ngươi có thực lực mạnh, nhưng muốn giết ta cũng không có khả năng, dù đánh bại ta, cũng phải giao ra thật nhiều.

Lôi Ba biết rõ Lâm Phong sẽ không bỏ qua cho gã, lạnh lùng uy hiếp nói.

- Vậy ư, nhìn cho rõ đi.

Trong mắt Lâm Phong đột nhiên lộ ra ý cười yêu dị, kiếm trong tay mang theo kiếm thế mênh mông, lần nữa xuất ra, Kiếm Khiếu Lôi Âm.

Hai con ngươi Lôi Ba co rút lại, trong mắt gã đột nhiên xuất hiện một ảo giác, Lâm Phong chỉ xuất một kiếm nhưng rơi vào trong mắt gã lại hóa thành nghìn vạn kiếm quang. Hơn nữa, kiếm quang chói mắt này lại còn mang theo mê vụ tối đen, giống như trong sương mù đánh tới phía gã có cất dấu vô số lưỡi kiếm.

- Lôi Đình Phá Sát.

Lôi Ba nổi giận gầm lên một tiếng, vũ kỹ lôi điện cường đại hung mãnh phóng lên, nhất thời, lôi điện cuồn cuộn bao phủ cả thân thể, vô số lôi điện màu lam chắn ở trước người.

Thấy một màn như vậy, rất nhiều người đều nhíu mày, Lôi Ba đang làm gì vậy?

Lâm Phong đánh ra một kiếm đơn gian như thế, gã chỉ cần phòng ngự là được rồi, cần gì phải sử dụng Lôi Đình Phá Sát, một loại võ kỹ phòng ngự công kích trên phạm vi lớn rất tiêu hao.

Bọn họ đương nhiên không hiểu được, kiếm mà bọn họ nhìn thấy thì hoàn toàn khác với kiếm mà Lôi Ba nhìn thấy.

Ở trong mắt Lôi Ba, hàng ngàn hàng vạn kiếm quang từ trong sương mù hung mãnh chém tới, muốn lấy tính mạng gã.

- Kết thúc!

Âm thanh đạm mạc của Lâm Phong truyền ra, để cho trong lòng mọi người run rẩy, Tịch Diệt kiếm quyết, một kiếm đoạt mệnh,từ trên giáng xuống.

Một kiếm này, dường như chém không gian thành hai đoạn, nhìn từ đằng xa, không gian xuất hiện một vệt kiếm.

Một kiếm này, tru diệt hết thảy.

Xong rồi, Lôi Ba xong rồi.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn một kiếm này, một kiếm vô cùng kỳ diệu.

Trong mắt Lôi Ba, màn sương mù đen tối cùng hàng ngàn vạn kiếm quang cũng đã biến mắt tăm, nhưng trên mặt gã lại lộ ra thần sắc tuyệt vọng, bởi vì, một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt đang chém xuống người gã. Ánh sáng này, có lẽ là ánh sáng mà gã nhìn thấy lần cuối trong đời.

- Không

Thanh âm của Lôi Ba vẫn quanh quẩn trong không gian, nhưng thân thể gã vẫn cứng ngắc tại một chỗ.

Dường như qua thật lâu, mọi thứ tiêu tán, tại trên mi tâm của Lôi Ba, một vết kiếm mỏng đến tận cùng hiện lên, một đường máu tươi như dây tơ bắt đầu rỉ ra. Thân thể Lôi Ba ngã xuống Sinh Tử đài.

Sinh Tử đài, đoạn sinh tử!

Đã chết? Tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, Lôi Điện Vũ Hồn, đệ tử nội môn xếp hạng thứ hai mốt Lôi Ba, bị chém giết?

Lôi Ba muốn giải vây cho Mạc Tà, muốn chém giết Lâm Phong, lại không nghĩ, gã chỉ là một cục đá lót chân cho Lâm Phong quật khởi, sợ rằng giờ phút này, trong lòng tông chủ, địa vị của Lâm Phong lại tăng lên.

Tuy nói đại hội của tông môn hôm nay chỉ có đệ tử nội môn chiến đấu, thậm chí tổng cộng cũng không có mấy trận chiến, luận về kinh tâm động phách thì đúng là xưa nay chưa từng có.

Đám người Vân Hải Tông, bọn họ ý thức được, có lẽ bọn họ đang được chứng kiến một thiên tài tuyệt đỉnh quật khởi.

- Người này, nhất định phải thu vào dưới trướng.

Ánh mắt Đoàn Thiên Lang lóe lên, nhìn Đoàn Hàn bên cạnh một cái, thiên phú của Lâm Phong không hề thua kém với đứa con mà lão luôn kiêu ngạo này.

- Nếu không thể sử dụng, hôm nay phải để hắn chết, không thể để hắn phát triển.

Tông chủ Hạo Nguyệt tông Sở Kình cùng với trang chủ Băng Tuyết sơn trang Hàn Tuyết Thiên đều đồng thời suy nghĩ giống nhau, nếu để Lâm Phong lớn lên chắc chắn lại thêm một kẻ giống như Bát đại công tử.

Tâm tư của đám người, Lâm Phong tự nhiên không cách nào biết được, hắn chỉ biết là thực lực hôm nay của hắn không bằng Mạc Tà, không cách nào chém giết Mạc Tà, nhưng nhất định phải để cho Mạc Tà biết, Lâm Phong hắn không phải có thể tùy ý khi nhục.

Nếu hôm nay phân lượng còn chưa đủ, vậy thì thì gia tăng thêm chút phân lượng nữa đi.

Cầm nhuyễn kiếm trong tay, một thân trường bào phiêu động, ánh mắt Lâm Phong quét ngang hạp cốc, chậm rãi nói.

- Mạc Tà thân là trưởng lão tông môn, nhưng tùy ý làm bậy, có ý tàn sát đệ tử tông môn, không có cố kỵ nào, kẻ này là nỗi sỉ nhục của tông môn! Thực lực của ta bây giờ còn không đủ, không cách nào chém giết tên bại hoại tông môn này, nhưng ta sẽ tận hết khả năng để trục xuất Mạc Tà ra khỏi Vân Hải tông. Nếu không thể, tức là Lâm Phong ta vô năng, muốn cùng tên bại hoại này ở chung trong một tông môn, Lâm Phong ta không cách nào làm được.

- Rầm!

Cả đám người mãnh liệt rung động, thật trương dương, dã tâm của Lâm Phong thật lớn, vậy mà hắn muốn đuổi trưởng lão nội môn Mạc Tà ra khỏi tông môn.

Chuyện này, quá khó khăn, Mạc Tà bị trục khỏi tông môn, mặt mũi của Mạc Thương Lan còn tồn tại sao?

- Người này, thật điên cuồng.

Liễu Phỉ nhìn Lâm Phong trên đài, có chút im lặng. Nàng đúng là vẫn không ưa những hành vi của Mạc Tà, nhưng có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới việc trục xuất Mạc Tà khỏi tông môn. Một đệ tử nội môn, lại muốn đuổi trưởng lão nội môn, khó khăn nhường nào, nhưng Lâm Phong cũng đang vì vậy mà cố gắng.

Nhìn lại trên đài, sắc mặt Mạc Tà xanh mét, một tên đệ tử tông môn, ở trong mắt y chỉ như một con kiến hôi, bây giờ lại đứng trên Sinh Tử đài, tuyên đọc tội danh của y, nói y là bại hoại tông môn, muốn trục xuất y khỏi tông môn. Chuyện này đối với Mạc Tà mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã.

Trước kia, y tuyên đọc tội danh của người khác, trục xuất đệ tử khỏi tông môn, hiện tại, đã trái ngược.

Nếu có thể mà nói, Mạc Tà sẽ không chút lựa chọn mà chém giết Lâm Phong.

Nhưng khó khăn nhất, không thể nghi ngờ chính là Nam Cung Lăng.

Thân là tông chủ Vân Hải tông, gã cần chiếu cố nhiều thứ, Mạc Tà là nội môn trưởng lão, Mạc Thương Lan là đại trưởng lão chấp pháp.

Mà Lâm Phong là thiên tài đệ tử của Vân Hải tông, thiên phú tuyệt luân, một điểm cũng không kém hơn Văn Nhân Nham, hơn nữa còn được Bắc lão, Không lão coi trọng.

Nếu chỉ muốn lão trừng phạt nhỏ Mạc Tà, có lẽ còn được, nhưng nghe ý tứ của Lâm Phong, có hắn thì không có Mạc Tà, có Mạc Tà thì không có hắn.

- Ta biết, Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, địa vị rất cao, mà Mạc Thương Lan lại càng là nguyên lão của tông môn, vì tông môn làm ra nhiều cống hiến. Mà ta, bất quá chỉ là một nhân vật không thu hút, người nhỏ, lời nhẹ, dù Mạc Tà có tội, cũng không đủ sức để trị tội y! Nhưng mà, Mạc Tà mấy lần muốn lấy mạng ta, không trị tội gã, ta làm sao an tâm?!

- Vì vậy, ta chỉ dùng kiếm của ta, chứng minh với mọi người, tông môn có ta so với có Mạc Tà thì mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Lời lẽ thật trương dương, đám người trở nên nghiêm nghị, tên Lâm Phong cuồng ngạo không hề kém hơn Văn Nhân Nham.

Không biết Lâm Phong làm thế nào để chứng minh với mọi người, tông môn có hắn, mạnh hơn gấp mười gấp trăm so với có Mạc Tà.

Nam Cung Lăng cũng tò mò, Lâm Phong sẽ chứng minh thế nào.

Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn về chỗ tập trung nhiều đệ tử nội môn nhất trên Sinh Tử đài, hắng giọng nói: - Hôm nay là đại hội tông môn, Lâm Phong ta bất tài, đứng ở trên Sinh Tử đài này khiêu chiến đệ tử nội môn, bất luận là ai muốn đánh, vậy thì lên Sinh Tử đài, vô luận là sinh tử chiến hay không, ta đều tiếp.

- Cái gì? Nghe được lời này của Lâm Phong, đám người lần nữa rung động mà co quắp.

- Điên rồi, người này điên rồi, hắn muốn khiêu chiến tất cả đệ tử nội môn.

Thật là một tên cuồng ngạo, không nói tới thực lực của Vân Nhân Nham có thể so với đệ tử hạch tâm, coi như mười người đứng đầu tông môn, đều là người mang theo tuyệt kỹ, so với Lôi Ba thì cường đại hơn nhiều. Lâm Phong, hắn có thể coi đệ tử nội môn không ra gì, bá đạo bực nào, trương dương bực nào.

Ánh mắt đám người lóe sáng, tất cả đều im lặng, ngươi này chẳng lẽ thật sự điên rồi.

Nhưng mà, nếu thật sự hắn có thể chiến thắng tất cả đệ tử nội môn, đúng là có thể chứng minh, tông môn có hắn, mạnh hơn mười lần trăm lần so với có được Mạc Tà.

- Tên khốn này

Đôi mắt Liễu Phỉ trừng lên thật to, Lâm Phong thật sự quá điên cuồng, trước đó không lâu thì hắn vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi.

Hàn Man thì thật thà ngây ngô cười, nhìn thiếu niên phóng đãng trên Sinh Tử đài, đó là huynh đệ của mình, khinh cuồng cười một tiếng, kiếm động sơn hà.

Nam Cung Lăng cũng ngây ngốc, kinh ngạc vô cùng, muốn khiêu chiến bất kỳ đệ tử nội môn nào?

Mặc dù Lâm Phong có thiên phú rất mạnh, nhưng mà thật sự cường đại đến trình độ này sao?

- Người này, tựa hồ chưa bao giờ thả vũ hồn ra.

Nam Cung Lăng đột nhiên nghĩ tới, Lâm Phong chưa từng buông thả vũ hồn, không khỏi lộ vẻ mong đợi, có kiếm thế mênh mông như vậy, không biết vũ hồn của hắn có phải là kiếm hay không, nếu như kiếm mà nói, nhất định có thể làm cho kiếm thế càng mạnh hơn, kiếm khí bá đạo hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi