U SẦU ÁM HẬN: SI NAM OÁN NỮ PHONG NGUYỆT TRÁI NAN THƯỜNG

Những người mở quan tài của tái xanh mặt khi thấy nấm mốc bên trong.

Đạo sĩ chủ trì nghi lễ sợ đến mức lùi lại hai bước, chộp lấy đồ đạc của mình, lẩm bẩm: "Oán khí hóa thành tơ, quan tài đầy mốc đen. Oán khí của con chó mẹ này đã đến tận trời xanh, mọi người nghe tôi, giữ mạng quan trọng hơn!" Sau đó ông ta trầm giọng nói, "Lạy.""

Việc tổ chức tang lễ do một đội thực hiện.

Đạo sĩ vừa chỉ đạo, những người còn lại lập tức đặt quan tài xuống, cùng đạo sĩ quỳ xuống dập đầu với quan tài.

"Lên!" Đạo sĩ lại đứng dậy. Ông ta lùi một bước, "Lùi lại, lạy lần nữa!"

Bọn họ cứ vừa lùi vừa dập đầu với quan tài, rời khỏi nhà tôi.

Từ lúc mở quan tài, những con chó ở bên ngoài vốn đang sủa ầm ĩ đều cụp đuôi, quỳ rạp xuống đất giống như khóc lóc thương tiếc.

Những người làm tang lễ cũng quỳ ngoài cửa nhà tôi, khóc nức nở.

Một đám người tái xanh mặt, đạo sĩ thủ lĩnh dẫn dắt những người đó ba quỳ chín lạy, còn nói rất nhiều.

Bọn họ có thuật ngữ chuyên ngành, còn nói rất nhanh, ngoài ra còn hát những bài kỳ lạ.

Tôi nghe không hiểu lắm, Triệu Minh Thành ở bên cạnh giải thích với tôi: "Đây là tiếng khóc của trăm chó, đạo sĩ kia đang nhận lỗi, đại khái là ông ta có mắt không tròng, bị lừa gạt, làm chuyện xấu, xin chó mẹ tha lỗi."

Tôi nhìn đống nấm mọc trong quan tài, phát hiện sự việc càng ngày càng kỳ lạ.

Cẩu mẫu thất tinh sát thật sự lợi hại như vậy sao?

"Oan có đầu, nợ có chủ. Nhân quả báo ứng, tự làm tự chịu." Đạo sĩ dập đầu.

Không lẽ ông ta bó tay, đành để con chó kia trở về tìm kẻ giết mình sao?

Ông ta đứng dậy, lùi xuống bậc thang, dập đầu thêm ba cái rồi dẫn đội của mình lùi từng bước, rút quân về nhà.

Bọn họ vừa đi, đàn chó cũng đứng dậy đi vòng vòng trước nhà tôi nhưng không hề sủa, chủ của đám chó cũng đứng yên cùng những người dân vây xem đều kinh ngạc.

Thím Đường vốn còn la hét khóc lóc thấy đạo sĩ đã đi, sợ tới mức không dám khóc nữa, đành nhờ hai người quen đang hóng chuyện đưa chú Đường Tam về.

Sau đó bà ta thành thật tiến lên đỡ bài vị của chó mẹ, nhìn nhìn Triệu Minh Thành rồi xoay người rời đi.

Có lẽ bà ta định đi xin nước tiểu bé trai cứu chú Đường Tam.

Linh đường vốn chật kín người trong chớp mắt chỉ còn lại tôi và Triệu Minh Thành.

Tôi nhìn lớp mốc đen trong quan tài, lại nhìn mấy người xem trò ngoài cửa, sợ là không ai chịu hỗ trợ đóng quan tài.

Tôi chỉ đành nói với Triệu Minh Thành: "Tiếp theo phải làm sao đây? Có cách nào hóa giải sát khí, cứu người không?"

"Cứu người? Đã đến nông nổi này rồi, ngoại trừ đốt quan tài, xua tan linh hồn của chó mẹ chó con thì không còn cách nào khác. Chú Đường Tam của cô mời tôi đến là vì biết mình sẽ gặp tao ương, vì cứu người, tôi chắc chắn sẽ khiến đàn chó hồn phi phách tán." Triệu Minh Thành bật cười, lạnh giọng, "Ông ta nghĩ ra liên tiếp hai ý tưởng bẩn thỉu, còn bắt tôi làm chuyện độc ác để kết thúc, lấy lại trong sạch cho mình, đúng là biết tính kế. Lục đạo luân hồi (*), kiếp này làm người, nói không chừng kiếp sau sẽ làm súc sinh, cũng chưa chắc kiếp này làm người, kiếp sau phải làm súc sinh."

Nói tới đây, anh nhìn ra bên ngoài: "Chó còn biết buồn cho đồng loại. Con người vì chút lợi ích mà giết chóc, hại cả nhà người ta."

Tôi thở dài, nhưng không thể cứ bỏ qua như vậy.

Có vẻ Triệu Minh Thành nhìn ra suy nghĩ của tôi: "Nếu kẻ bắt đầu không đứng ra nhận lỗi thì chuyện này sẽ không thể giải quyết."

Nhưng vợ chồng bác hai của tôi lại cắn răng dù chết cũng không chịu nhận!

Nhà họ lại không sao, hiện giờ người gánh chịu trách nhiệm là gia đình tôi.

Nhưng hình như Triệu Minh Thành đã có một kế hoạch trong đầu, anh bình tĩnh đứng trong linh đường nhìn những con chó bên ngoài giống như đang chờ đợi.

Tôi còn đang lo lắng thì nghe thím hai ở bên ngoài kêu to: "Duệ Bảo, Duệ Bảo!"

Trong tiếng kêu còn có tiếng khóc, đi cùng bà ta còn có con dâu cả.

Duệ Bảo là cháu đích tôn của vợ chồng bác hai, hơn ba tuổi, rất khỏe mạnh. Nó là bảo bối cả nhà bác hai được thím hai và con dâu cả đích thân chăm sóc, bình thường có thể nói là không thể tách rời.

Hôm nay nhà tôi làm tang lễ, mấy người thím hai đều tới đây, có rất nhiều người, mẹ chồng nàng dâu bọn họ cứ tưởng Duệ Bảo đã có người trông chừng nhưng không để ý.

Nhưng khi nãy một đám người khí thế bỏ đi, về nhà mới phát hiện Duệ Bảo đã biến mất, thậm chí biến mất khi nào bọn họ cũng không hề hay biết.

Mẹ chồng nàng dâu bọn họ vừa lo vừa sợ, giọng cứ rưng rưng, thím hai gặp ai cũng hỏi thăm.

Bác hai đã gọi người tới các ao hồ sông suối tìm kiếm.

Duệ Bảo miệng ngọt, bình thường trìu mến gọi "cô", bây giờ nghe nói nó mất tích, trái tim tôi cũng nghẹn lại.

Thím hai hỏi mọi người xong, nhưng không có ai nhìn thấy Duệ Bảo, bà ta đột nhiên nhìn về phía tôi: "Tất cả đều tại gia đình mày! Nếu không phải giúp gia đình mày làm tang lễ, Duệ Bảo sao lại mất tích? Nếu Duệ Bảo nhà tao gặp chuyện gì, sống chết ta cũng phải bắt nhà mày chôn cùng, tao cũng không muốn sống nữa!"

Bà ta vừa la lối vừa trực tiếp lao đầu về phía tôi.

Không ngờ lúc này bà ta không vội đi tìm người mà lại đổ tội cho tôi.

Lòng nóng như lửa đốt, tôi cầm lấy giá nến định ném qua thì cánh tay có cảm giác căng chặt.

Triệu Minh Thành ngăn cản tôi, thím hai hùng hổ xông tới, những người xem náo nhiệt bên ngoài không dám chạy tới hỗ trợ.

Bà ta đập đầu vào quan tài, trán lập tức chảy máu.

Quan tài lúc lắc một cái, tro đen từ nấm bốc bên trong bay lên khiến bà ta ho khan hai lần.

Nhưng khi ho, tiếng của bà ta lại như tiếng của chó sủa, chính bà ta sợ đến mức tay chân bủn rủn, mặc kệ bản thân đang hoa mắt chóng mặt mà đứng bật dậy, hắng giọng muốn ho ra bụi đen.

Nhưng trong đờm vàng của bà ta lại lẫn theo mốc đen nhìn như lông chó.

Thím hai sợ đến mức hồn vía lên mây, loạng choạng chạy khỏi linh đường.

Nhưng bà ta vừa ra ngoài, mấy con chó vốn cụp đuôi không sửa đột nhiên lao về phía bà ta.

Chủ nhân của đám chó hoảng sợ, vội la hét, kéo giữ chó nhà mình.

Nhưng chó quá nhiều, chúng cùng nhe ra cắn bậy như nổi điên, đến khi bị kéo đi, thím hai đã bị cắn đến máu chảy đầm đìa, trên người không còn miếng thịt nguyên vẹn.

Có mấy người thân với bà ta vội gọi xe cấp cứu, đưa bà ta đến bệnh viện.

Con dâu lớn của bạ ta sợ hãi, được mấy cụ già trong thôn khuyên can, cũng biết chuyện này có liên quan đến chó mẹ.

Cô ta vội đến trước linh đường quỳ xuống, vừa dập đầu vừa cầu xin Triệu Minh Thành thương xót, cứu Duệ Bảo của cô ta.

Triệu Minh Thành chỉ bất động, chỉ thắp nhang thắp nến, đốt vàng mã cho quan tài.

Cô ta thấy thế, chỉ đành gọi tôi: "Cô Thấm, Duệ Bảo gọi cô một tiếng cô, cô cầu xin đạo trưởng tính xem Duệ Bảo nhà tôi đang ở đâu đi."

Nhìn thím hai cả người đầy máu được dân trong thôn đưa đi, tôi có cảm giác trút được nỗi hận.

Nhưng nghĩ tới Duệ Bảo đáng yêu mềm mại, tôi không khỏi quay đầu nhìn Triệu Minh Thành, định lên tiếng.

Có vẻ anh biết tôi định nói gì, sau khi vái quan tài một cái, nhàn nhạt nói: "Nó là con nít, chó con không phải sao?"

Tất cả những gì tôi định nói đều nghẹn lại.

Bái xong, Triệu Minh Thành nhìn cô con dâu: "Đây chỉ là bắt đầu, tôi có thể nói cho cô biết con của cô đang ở đâu. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, chó mẹ đã tìm được oan chủ, một mạng đổi một mạng, nếu nhà các cô không thành tâm ăn năn, đây mới là khởi đầu."

"Ăn năn! Ăn năn!" Cô con dâu không ngừng gập đầu, "Xin đạo trưởng nói cho tôi biết Duệ Bảo đang ở đâu. Còn chậm trễ sẽ mất mạng đó! Duệ Bảo của tôi..."

"Gấu Trúc!" Triệu Minh Thành gọi.

Gấu Trúc biến mất từ lúc cào chú Đường Tam đột nhiên kêu "meo" một tiếng, từ trên linh đường nhảy xuống.

Nó lao thẳng vào giữa đám chó, kêu meo meo.

Đám chó lập tức xoay người quay đi, chậm rãi cùng Gấu Trúc ra ngoài.

Cô con dâu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Minh Thành.

Tôi hét lên: "Đuổi theo đi!"

Những người vây xem náo nhiệt cũng đi theo.

Bây giờ trời đã tối, mọi người đều phải lấy di động ra soi đường, theo lũ chó đến tận miếng đất mới đào móng của nhà chúng tôi.

Lũ chó y hệt đêm qua, đều cụp đuôi rầu rĩ lượn xung quanh.

Xảy ra quá nhiều chuyện tà đạo như vậy, không ai dám vào trong.

Ngay cả bản thân cô con dâu cũng không dám vào trong, kéo tay tôi: "Cô Thấm, việc này do nhà cô mà ra, cô vào xem Duệ Bảo có ở bên trong không đi."

"Chó mẹ đang canh giữ đứng bé, người chưa chắc vào trong được." Triệu Minh Thành mỉa mai nhìn cô con dâu, cười như không cười, "Tôi có thể nói cho cô biết, con của cô đang bị chôn ở nơi hôm qua con chó được đào lên. Ăn miếng trả miếng, giết cho con thì phải đền bằng mạng người. Lúc này tự cô đi còn có thể cứu đứa bé. Cô còn chần chờ, con cô sẽ thật sự mất mạng."

Nghe Triệu Minh Thành nói vậy, nhìn mấy con chó xung quanh, nhớ lại thảm trạng của mẹ chồng, hai chân cô con dâu mềm nhũn.

Cô ta lấy di động ra soi vào bên trong, ngoại trừ mấy con chó và đống đất bị đào lên thì chẳng có gì.

Cô con dâu nuốt nước bọt, hừ lạnh với Triệu Minh Thành: "Anh là đạo trưởng kiểu gì hả, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Anh nói con trai tôi ở bên trong, anh phải giúp tôi cứu nó ra, tôi không phải người để anh sai khiến đâu! Anh bảo tôi đi đào thì tôi phải nghe theo, lỡ anh bị cô Thấm mua chuộc, hại nhà chúng tôi thì sao! Bảo tôi đi tìm con mình ở chỗ đào con chó chết kia hôm qua, tôi khinh!"

Lúc mắng, đôi mắt bà ta đảo qua đảo lại liên tục.

Tôi đoán có lẽ bà ta đang sợ hãi, muốn vào trng nhưng lại do dự.

Vừa dứt lời, bà ta lại ngồi bệt xuống, khóc lóc kêu trời gọi đất, miệng cứ mắng tôi và Triệu Minh Thành thấy chết không cứu, còn bảo do tôi mở quan tài, bây giờ báo ứng ập đến cả nhà bà ta, tôi đây sẽ hại cả nhà họ Hứa đều phải chết.

Bác hai và những người khác vội chạy tới, tìm khắp thôn cũng không thấy Duệ Bảo.

Nhưng khi tới đây, nhìn đám chó bên ngoài, bọn họ lại không dám vào trong.

Bác hai kêu gào chỉ huy mọi người lên núi tìm, còn không thấy sẽ báo cảnh sát.

Triệu Minh Thành chỉ cười lạnh, liếc nhìn tôi.

Nghĩ đến Duệ Bảo, tôi cắn răng, cầm cái cuốc bên cạnh, vào trong.

Nhưng vừa nhấc chân, tôi bỗng cảm thấy có thứ gì đó dọc theo chân bò lên cơ thể mình.

Rất nặng, còn có móng vuốt.

Tôi sợ đến mức suýt hét lên.

May mà bản thân lại cảm nhận sức nặng quen thuộc trên vai.

Tôi quay đầu thì thấy Gấu Trúc đang đứng trên vai mình, dùng đôi mắt to tròn đen nhánh liếc nhìn đám chó đang nhe răng gầm gừ với tôi.

Tôi lại nhìn Triệu Minh Thành, anh gật đầu, ra hiệu bảo tôi đi, khóe mắt còn có ý cười hiếm thấy.

Có Gấu Trúc ở bên, lũ chó hình như không dám đến gần.

Chủ nhân cũng đám chó sợ tôi bị cắn như thím hai, cũng la mắng cho nhà mình, cố gắng kéo nó về.

Nhưng không con nào nhúc nhích cả, toàn bộ đều cụp đuôi vây quanh tôi như thể sẽ lao tới tấn công bất cứ khi nào.

Tôi bị nhìn chằm chằm mà dựng tóc gáy, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh thím hai bị chó cắn đến máu chảy đầm đìa.

May mà chỗ đất đào được con chó mẹ lên dính đầy máu nên rất dễ tìm.

Sợ Duệ Bảo bị chôn vùi bên trong, tôi cầm cuốc đào một lớp đất lên.

Sau một hồi đào bới, tôi thấy có thứ gì đó nhấp nháy, hình như là một món đồ chơi.

Tôi ném cái cuốc đi, tự tay đào món đồ chơi lên, quả nhiên thấy bên dưới có một bàn tay nhỏ bé.

Tôi quay đầu kêu: "Duệ Bảo ở đây!"

Nhưng vừa quay đầu tôi lại thấy một con chó đen người bê bết máu, bụng phình to, hai mắt đầy huyết lệ đang đứng bên mép hố nhìn tôi chằm chằm.

Đây rõ ràng là con chó đen trong camera hành trình, thứ khiến anh trai tôi bị lật xe.

(*) Theo quan điểm Phật giáo, tùy vào nghiệp của chúng sinh mà sau khi chết, chúng sinh có thể tồn tại dưới dạng thân trung ấm (giai đoạn sau khi chết và trước khi tái sinh) tối đa 49 ngày rồi tái sinh vào một trong 6 cõi vơi cuộc đời mới:

Cõi trời: là cõi hạnh phúc, chúng sinh ở nơi này có rất nhiều quyền năng, tuy sống lâu nhưng không bất tử, có nhiều năng lực nhưng chỉ có giới hạn và không hành động như một đấng sáng tạo hay phán xét

Cõi thần (A-tu-la): là cõi của các vị có phước báo ít hơn cõi trời. Họ có nhiều phước, làm nhiều việc thiện nhưng vẫn còn hung dữ, ghen tị, nóng nảy.

Cõi người: là cõi con người, sự tái sinh vào cõi này được cho là có lợi nhất trong các cõi luân hồi về mặt tu hành giải thoát.

Cõi súc sinh: bao gồm các động vật không phải con người.

Cõi ngạ quỷ (quỷ đói): những chúng sinh ở đây cực kỳ đói khát nhưng hầu như không thể ăn uống, họ vô hình với các giác quan của con người, mang nhiều hình hài khác nhau, có người mang hình hài của con người, có người thì da thối rữa, chân tay nhỏ bụng to và dài. Bọn họ sống ở các bãi rác hoặc hoang mạc.

Cõi địa ngục: là cõi hoàn toàn đau khổ nơi chúng sinh bị đày đọa do tạo nghiệp xấu, ác trong quá khứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi