ÚC CỦA TÔI TRỞ VỀ

Biên tập: Bột


Khâu Đông Viễn nghe xong thì vội vàng đưa đĩa ăn trong tay cho Từ Úc, chỉ bỏ lại câu ‘Sao không nói sớm?’, sau đó xông ra khỏi cửa chính của nhà ăn như một cơn gió. Chỉ chớp mắt một cái, ngay cả bóng lưng cũng không thấy đâu.

Từ Úc buông đĩa ăn trống không xuống bàn, dùng tiếp đĩa ăn của Khâu Đông Viễn để chọn đồ ăn.

“Đừng chọn món đó.” Tô An Hi thấy Từ Úc định múc một thìa thịt băm rang cay thì thuận miệng nhắc nhở.

Từ Úc giữ nguyên tư thế, đôi mắt đen thẫm bắt trọng điểm trong câu nói của Tô An Hi, anh hỏi cô: “Em quản anh?”

Tô An Hi âm thầm nhìn lướt qua các chiến sĩ đang vùi đầu ăn cơm trong phòng, lúc này cô mới hắng giọng, nói: “Không phải dạ dày anh không tốt sao, kiêng chua cay.”

Từ Úc nghe xong thì tự nhiên buông thìa xuống, anh cười khẽ một tiếng, hỏi tiếp: “Em điều tra anh?”

Tô An Hi hất tóc bên trên, nhẹ nhàng đặt đĩa ăn xuống bàn, lúc này mới quay người nhìn về phía Từ Úc, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Từ, anh nhất định phải nói như vậy đúng không?”

“Vậy em muốn anh nói thế nào?” Từ Úc ung dung liếc nhìn Tô An Hi rồi hỏi.

“Có thể công tư phân minh không?”

Từ Úc cầm đĩa ăn, nhíu mày cười một tiếng: “Không phải vẫn rất công tư phân minh sao, bác sĩ Tô.”

Nói xong, Từ Úc sải bước đi mất.

Tô An Hi nhìn bóng lưng Từ Úc, chỉ hận không thể ném đĩa đồ ăn tới.

Khốn kiếp…

Lúc Khâu Đông Viễn trở về, các đội viên đã ăn xong rồi rời đi, không thấy cả đội bác sĩ Liêu và bác sĩ Tô của đội điều trị, chỉ còn lại Từ Úc mới đi từ sau phòng bếp ra.

“Tên nhóc nhà cậu.” Khâu Đông Viễn vừa chỉ vào Từ Úc vừa đi qua, đôi mắt trừng thật lớn: “Vợ tôi vốn không gọi điện cho tôi.”

Từ Úc vừa nhìn vừa xắn tay áo lên, còn đặc biệt thản nhiên hỏi: “Ồ? Thật sao? Chẳng lẽ tôi bị ảo giác?”

Khâu Đông Viễn cười ha ha, Từ Úc đây là thế nào mà không nhìn ra được thì anh ta không phải chính trị viên nữa.

“Lão Từ, cậu ngửi thấy mùi gì không?” Khâu Đông Viễn cố ý đưa tay ra trước mặt Từ Úc phẩy phẩy.

“Mùi gì?” Từ Úc vừa xắn tay áo xong, nghe được lời này cũng ngửi ngửi thử.

Khâu Đông Viễn trưng ra vẻ mặt ái muội: “Mùi gì nữa? Mùi dấm! Tên nhóc nhà cậu còn thích người ta thì theo đuổi đi, ghen loạn với tôi làm gì hả.”

Từ Úc vỗ vỗ bả vai Khâu Đông Viễn, hơi hất cằm, nói: “Hết đồ ăn rồi, tôi ngứa tay nên làm bát mì, chiên thêm quả trứng để trên bếp, ăn hay không thì tùy.”

Nói xong, anh đi ra khỏi cửa phòng ăn. Khâu Đông Viễn ở phía sau nhìn bóng lưng của Từ Úc thì chỉ biết bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Từ Úc vừa đi vừa nghĩ lại lời của Khâu Đông Viễn, thích thì theo đuổi đi.

Thích, từ nhỏ đã thích rồi. Cũng đã theo đuổi, kết quả vẫn là chia tay.

Cũng vì từ nhỏ tới lớn chỉ thích một người như vậy, vậy nên từ đó về sau không động lòng thêm lần nào nữa.

Nếu như bây giờ mới quen biết Tô An Hi thì tốt biết bao.

Anh đưa tay day day sống mũi cao rồi bật cười lắc đầu, nghĩ vớ vẩn gì vậy? Nếu bây giờ mới quen biết, có lẽ cả hai đã lập gia đình rồi cũng nên?



Buổi chiều, Hạ Tuấn Nam sang phòng của Tô An Hi để kiểm tra thân thể. Cậu ta thao thao bất tuyệt hỏi Tô An Hi về cuộc sống hiện tại ở Du Giang, Tô An Hi cũng kiên nhẫn trả lời tất cả.

Hỏi xong Hạ Tuấn Nam thở dài, giọng điệu buồn buồn: “Haiz, thì ra Du Giang thay đổi nhiều như vậy. Hai năm rồi tôi chưa về nhà, thật muốn xem đã thay đổi tới mức nào.”

“Hàng năm đều được về thăm nhà, sao cậu không về?” Tô An Hi không khỏi hỏi một câu.

“Không thể rời đi được, không biết lúc nào chỗ chúng tôi sẽ xảy ra thực chiến, vì vậy lúc nào cũng cần trực chiến. Chúng tôi chỉ có thể đóng quân ở đây, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Có điều đây chính là bảo vệ non sông đất nước của chúng ta, cũng để không khiến Đảng và nhân dân thất vọng.” Lời này của Hạ Tuấn Nam rất đơn giản, nhưng cùng là quân nhân, Tô An Hi hiểu rõ trách nhiệm nặng nề đằng sau những câu chữ ấy.

“Một tấc non sông một tấc máu, một vốc đất đai một linh hồn.” Tô An Hi nhìn về phía Hạ Tuấn Nam, cầm lòng không đặng mà thì thầm.

Hạ Tuấn Nam vừa nghe xong thì cực hăng hái, hai tay cậu ta giao vào nhau đặt trên bàn, nhìn Tô An Hi: “Bác sĩ Tô và đội trưởng của chúng tôi đúng là trai tài gái sắc, lời nói cũng không khác nhau lắm. Đội trưởng của chúng tôi cũng thường nói với chúng tôi hai câu ‘Vạn nhà sáng đèn vạn an yên, thẳng thắn cương nghị đượm cốt tủy’.”

Tô An Hi nghe xong thì hơi ngả người ra sau ghế, cô nhìn Hạ Tuấn Nam, giả bộ cười nhẹ nhõm: “Đồng chí Tiểu Hạ, nhân dân cả nước cũng nói lời kia giống tôi, ý của cậu là đội trưởng của các cậu đều hợp đôi với nhân dân cả nước?”

“Tôi không có ý đó.” Từ đầu Hạ Tuấn Nam đã nhìn ra manh mối, có điều cậu ta hiểu rõ mà không nói toạc ra. Bộ não siêu cấp vẫn còn dùng được, Hạ Tuấn Nam nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi nói thế này với cô nhé, nhiều năm như vậy mà ngoài bác sĩ Tô ra, đội trưởng Từ của chúng tôi không hề liếc nhìn đồng chí khác phái nào, càng chưa nói tới việc chủ động nói chuyện. Hai người chắc chắn không chỉ là tình đồng hương đơn thuần như vậy đi?”

“Tôi thấy cậu như người phát ngôn của đội trưởng mấy người vậy.” Tô An Hi muốn biết tình hình mấy năm nay của Từ Úc, chi bằng tìm hiểu từ người này đi. Cô tiếp tục hỏi: “Cậu rất sùng bái đội trưởng của mình sao?”

Hạ Tuấn Nam gật gật đầu: “Toàn đội đặc chiến chúng tôi không có ai không bội phục đội trưởng Từ, dù là tác chiến đoàn thể hay năng lực tác chiến đơn độc của anh ấy đều là tối ưu. Thật ra nếu xét theo quân hàm, anh ấy đã sớm được thuyên chuyển khỏi nơi này rồi, thế nhưng xưa nay anh ấy chưa từng nhắc tới chuyện này. Dù là sự vụ đột ngột, **, chống khủng bố hay cứu viện, đội trưởng luôn xông lên đầu tiên. Dù xưa nay anh ấy không nhiều lời, nhưng tất cả các anh em đều biết đó là vì bảo vệ chúng tôi chu toàn. Vì vậy ngoài hai câu nói tôi vừa kể trên, anh ấy còn thường nói ‘Bình thường đổ nhiều mồ hôi, chiến đấu sẽ bớt đổ máu’. Thế nên, dù cường độ huấn luyện cực lớn nhưng không ai trong chúng tôi nói không.”

Tô An Hi nghe xong thì trầm mặc. Trước đó cô cũng từng nghe tới những chiến tích vinh quang của Từ Úc, anh còn suýt chút nữa mất mạng. Bây giờ chỉ tưởng tượng lại thôi cô cũng thấy tim đập nhanh tới không thở nổi.

Nếu ba năm trước anh thực sự không gắng gượng được, cô sẽ thế nào? Có lẽ sẽ oán hận cả đời, sau đó có thể cũng đi theo anh.

Đám người chơi từ nhỏ đều biết Từ Úc thích Tô An Hi, thích tới si mê. Nhưng bọn họ lại không nhìn ra Tô An Hi yêu thầm Từ Úc, yêu tới thâm trầm.

Tới mức 9 năm sau khi tùy tiện nói ra lời chia tay, cô vẫn luôn một thân một mình, chỉ làm việc chứ không quan tâm tới chuyện tình cảm.

Cô cũng từng nghĩ đến chuyện quên anh đi, đi nốt nửa người còn lại với người nào đối tốt với mình.

Rồi đợi tới thời khắc còn lại của những năm xế chiều, nhớ lại cuộc đời bình thản như nước của mình mới bừng tỉnh, thì ra cả đời này mình đều không quên được người kia. Dù sẽ tiếc nuối khi nén lại những lời nói đó nhưng sẽ kỳ vọng kiếp sau không gặp lại anh.

Thế nhưng trước sau cô vẫn không thể tùy tiện tìm được người nào.

Lại sau mấy năm nữa, cô dường như thật sự không thường xuyên nhớ tới anh, nhưng cũng không yêu ai.

Sau khi chia tay, dù ở chung một đại viện cũng không thấy mặt, có lẽ tương lai mấy chục năm sau cũng sẽ không gặp lại.

Vì thế cô tự nói với chính mình, cô từng yêu một người mang tên Từ Úc.

Đời này, cứ như vậy đi!

Thế nhưng, không ngờ bọn họ gặp lại nhau ở đây và trong hoàn cảnh ấy.

Biết anh vẫn luôn độc thân, cô rất vui vẻ. Nhưng nghe Hạ Tuấn Nam nói như vậy, cô lại càng đau lòng hơn. Phải mài giũa và rèn luyện tới mức nào, mới khiến anh nói ra câu ‘Vạn nhà sáng đèn vạn an yên, thẳng thắn cương nghị đượm cốt tủy’ như vậy?



“Bác sĩ Tô.” Hạ Tuấn Nam quơ quơ tay trước mặt Tô An Hi rồi gọi.

“À.” Tô An Hi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hạ Tuấn Nam: “Được rồi, đã kiểm tra xong, cậu ra ngoài đi.”

Hạ Tuấn Nam hơi nghi ngờ, cậu ta nhìn Tô An Hi một chút rồi xác nhận lại: “Bác sĩ Tô, cô không sao thật chứ?”

Tô An Hi cong môi cười một tiếng: “Tôi có thể có chuyện gì? Đi nhanh đi, đừng để lỡ thời gian của người khác.”

“Được.” Hạ Tuấn Nam cười với Tô An Hi rồi mở cửa ra ngoài.

Tô An Hi đã xem tới hồ sơ cuối cùng, cô đứng dậy hoạt động cơ thể một chút thì thấy Khâu Đông Viễn mang theo giấy tờ từ bên phòng Liêu Chí Bình sang.

“Bác sĩ Tô.” Anh ta gõ vào cửa một cái, vẻ mặt tươi cười.

“Chỉ đạo viên Khâu, có việc gì sao?”

Khâu Đông Viễn đưa giấy trong tay cho Tô An Hi rồi nói: “Bác sĩ Liêu bên cạnh còn tận mấy người, nhờ cô xem giúp một chút.”

Tô An Hi nhận lấy xem thử thì biết ngay Liêu Chí Bình lại giở trò, cô cười cười với Khâu Đông Viễn: “Xin hỏi, đội trường Từ tới chưa?”

“Để tôi đi gọi.” Khâu Đông Viễn nói xong thì lập tức ra ngoài.

Tô An Hi nhìn giấy kiểm tra sức khỏe trong tay, trên đó có ảnh người quân nhân có ngũ quan sâu thẳm, đẹp trai lại cực kì nghiêm chỉnh. Nếu tung bức ảnh này lên mạng, nhất định sẽ rất ‘hot’.

Một lát sau, Từ Úc đi tới, ngồi trên ghế đối diện với Tô An Hi: “Phiền bác sĩ Tô nhanh lên, anh còn có việc.”

“Em sẽ cố gắng hết sức.” Tô An Hi lấy máy đo huyết áp ra, nhìn về phía Từ Úc: “Xắn tay áo lên một chút.”

Liêu Chí Bình và Khâu Đông Viễn đứng bên ngoài cùng ăn ý mà lắc đầu, đúng là bác sĩ và bệnh nhân thật rồi!

Tô An Hi đeo ống nghe lên, hướng tới vị trí tim và phổi của Từ Úc. Lúc đặt lên ngực trái của anh, bên tai cô đột nhiên hơi nóng lên. Cô mím môi, ho nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng nói trầm thấp từ lồng ngực rung rung của người đàn ông truyền tới tai cô: “Anh vừa chạy tới.”

Hết chương 14.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi