ÚC CỦA TÔI TRỞ VỀ

Biên tập: Bột


Trong núi rừng tĩnh mịch quỷ dị, ánh nắng xuyên thấu qua tán lá vụn vặt rồi chiếu xuống đất. Trên đỉnh đầu là những tiếng kêu quẩn quanh của chim chóc, những âm thanh này cực kỳ rõ ràng, còn như có tiếng vọng.

Từ Úc và Khâu Đông Viễn dừng chân tại chỗ, hai người nhìn nhánh đường mở rộng trước mắt rồi liếc nhìn đối phương. Trong mắt họ là mấy phần hiểu rõ, đây là muốn phân tổ để hành động.

Trước đó cũng đã chia thành 3 tổ nhỏ rồi, ngọn núi này có rất nhiều ngã rẽ đường núi.

Từ Úc dẫn một đội, Khâu Đông Viễn dẫn một đội rồi tiếp tục rảo bước về phía trước.



Lúc Tô An Hi chạy tới bệnh viện huyện Vọng Lưu thì bà cụ đang được cứu chữa.

Lúc này Tô An Hi đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu rồi nhìn cánh cửa lớn kia. Trước kia luôn là cô ở bên trong, nhưng bây giờ lại bị nhốt ở bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm thụ của người nhà bệnh nhân, chính là cảm giác không thể làm gì, chỉ có thể bất lực ấy…

Thời gian vẫn cứ trôi qua từng phút từng giây, mỗi phút đồng hồ trôi qua đều dày vò người ta.

Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng từ từ mở ra, bác sĩ đảm bảo kéo khẩu trang xuống rồi âm thầm lắc đầu: “Vào đi, bà ấy muốn gặp cô lần cuối.”

Tô An Hi mặt không biểu cảm mà nhìn bác sĩ đảm bảo, hai tay cô cứ nắm chặt rồi lại buông lỏng, cứ buông lỏng rồi lại nắm chặt, cánh môi như bị nhựa cao su dính chặt vào, cổ họng cũng thít chặt tới mức không phát ra được âm thanh nào.

Cô chỉ có thể gật đầu rồi đi vào.

Trước mắt là một khoảng trắng lóa, những chùm nắng ngoài cửa sổ kia trùng hợp chiếu vào đầu giường như những nấc thang lên thiên đường vậy.

“Bác sĩ Tô.” Ánh mắt bà cụ đã hơi rệu rã, bà mỉm cười hiền hòa nhìn Tô An Hi: “Lần này tôi không nhận nhầm nữa rồi.”

Tô An Hi cố gắng nhếch miệng rồi đi qua, cô ngồi xổm trước giường bệnh của bà. Cô cầm đôi tay già nua thô ráp như vỏ cây ấy, mạch máu trên tay bà gồ lên, lớp da vừa vàng vừa xám có rất nhiều vết nứt và nếp uốn nhưng lại cực kỳ ấm áp.

“Không nhận nhầm, nhưng cháu cũng có thể là con gái bác.” Tô An Hi vẫn luôn cười nhẹ nhàng, cô đáp lại bà bằng giọng điệu dịu dàng.

Bà cụ nở nụ cười, đột nhiên bà phấn chấn lên rất nhiều: “Tôi và người bạn già tới lúc cao tuổi rồi mới có con, người ngoài đều cười tôi trai già nhả ngọc. Con gái tôi rất ngoan ngoãn, học cũng giỏi, tốt nghiệp đại học xong rõ ràng có thể tới thành phố lớn nhưng vì bà già như tôi nên con bé lại về quê lập nghiệp. Ai biết ông trời lại bắt nó ra đi trước tôi chứ.”

Tô An Hi lẳng lặng nhìn bà cụ. Cô biết bà có rất nhiều điều muốn nói nên không quấy rầy bà.

“Lúc sau bị lẫn rồi nên nhận nhầm cháu là con gái, khiến cháu bận lòng rồi.”

“Không đâu, không đâu ạ…” Mũi Tô An Hi cũng cay cay, giọng cô nghẹn lại như bị cảm.

Bà cụ đưa tay vỗ lên mu bàn tay của Tô An Hi, bà ho khan rồi cười nói: “Tốt quá rồi, cháu là một cô gái tốt, thực sự rất tốt. Có cháu ở đây, ít nhất trước khi ra đi bác sẽ không phải lẻ loi một mình.”

Tô An Hi gật đầu, hốc mắt cũng dần đỏ lên: “Không đâu, bác có cháu rồi, cháu là con gái của bác!”

“Aiz…” Đôi mắt tràn ngập nước của bà cụ nhìn Tô An Hi: “Có thể gọi bác một tiếng mẹ không?”

“Mẹ.” Tô An Hi không do dự gọi một tiếng, nước mắt của cô cũng theo đó mà rơi xuống, nhưng trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ.

“Ông bạn già, con gái, hai người tới rồi…” Bà cụ đột nhiên bỏ qua Tô An Hi mà nhìn về phía sau cô, sau đó một bàn tay của bà chậm rãi giơ lên.

Vào thời khắc hấp hối sẽ có hồi quang phản chiếu (1), sau đó càng trở nên mơ hồ, cuối cùng nhịp tim sẽ ngừng đập hoàn toàn.

(1) Ngọn nến khi chỉ còn một cục sáp nhỏ vô định hình mới là lúc nó cháy sáng rực rỡ nhất. Nó bốc cháy bằng toàn bộ phần thân thể còn sót lại của mình, tạo thành một ngọn lửa vút cao và có độ nóng khủng khiếp trước khi tắt phụt và hoàn toàn chìm vào bóng đêm tịch mịch. Con người cũng vậy, trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ  thường. Người xưa đã quan sát thấy hiện tượng đó và gọi nó bằng cái tên – Hồi quang phản chiếu.

Tô An Hi nhìn đôi tay thô ráp giữa không trung đang vẫy vẫy rồi rơi xuống, bên tai cô là âm thanh chói tai của màn hình theo dõi bệnh nhân. Cô thấy tất cả các thông số trên màn hình đều trở về 0, sau đó yên lặng nhìn chằm chằm bà cụ đã sớm nhắm mắt với khóe miệng mỉm cười.



Sắc trời dần tối đi, mặt trời lặn ở phía Tây, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà hạ xuống. Sự chênh lệch nhiệt độ sớm tối trong ngày cực lớn là điểm đặc thù của vùng núi.

Từ Úc đưa tay ra hiệu dừng lại rồi nói với mọi người: “Tôi ra phía trước thám thính, mọi người nghỉ ngơi chút đi.”

Trương Trung đi tới trước mặt Từ Úc: “Từ đội, cứ để tôi đi thám thính.”

“Không cần, để hai đồng chí cảnh sát ăn chút gì đi, lùng bắt ban đêm phải bảo tồn thể lực.” Từ Úc vỗ vỗ vào bả vai của Trương Trung, sau đó xoay người đi về phía trước.

Hạ Tuấn Nam uống một ngụm nước, cậu ta thấy Trương Trung đi tới thì vội hỏi: “Tiểu đội trưởng Trung, Từ đội đi đâu vậy?”

Trương Trung vừa lấy lương khô ra đưa cho hai vị cảnh sát vừa nói: “Từ đội bảo chúng ta bổ sung thể lực trước, anh ấy đi thám thính một chút rồi về.”

Ba cảnh sát vũ trang và hai cảnh sát hình sự còn đang ngồi dưới đất gặm lương khô và uống nước thì lát sau Từ Úc đã trở lại.

Hạ Tuấn Nam đưa bánh khô và nước cho Từ Úc: “Từ đội, thế nào, có phát hiện gì không?”

Từ Úc lắc đầu, anh nhận lấy nước uống một ngụm rồi mới nói với mọi người: “Phía trước có một đoạn dốc đứng, nhân lúc trời còn chưa tối phải vượt qua ngay.”

Mọi người nghe xong thì nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiến lên. Từ Úc mau chóng ăn miếng bánh khô, uống thêm mấy ngụm nước rồi đưa lại cho Hạ Tuấn Nam.

Nhóm người tiếp tục tiến lên phía trước mà không bỏ qua bất kì nẻo đường hẻo lánh nào.

Đi qua đoạn dốc đứng lại là một cánh rừng nữa. Khu vực này cũng tương đối sâu, trông có vẻ là vị trí đắc địa để ẩn thân.

Người có đôi mắt đặc biệt nhanh nhạy là Hạ Tuấn Nam luôn dò xét bốn phía. Cậu ta đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một vật khả nghi, nhưng lúc đi qua xem thì chỉ là đầu lọc thuốc lá.

Người dân ở đây thường xuyên lên núi nên hút thuốc cũng là chuyện thường tình. Có điều, cậu ta cẩn thận phân biệt rồi hưng phấn hô lên: “Từ đội, có phát hiện mới.”

Từ Úc và mấy người Trương Trung đều nhào tới, sau đó họ cùng nhìn về phía tay Hạ Tuấn Nam đang chỉ, ở đó có một đầu lọc thuốc lá nằm trơ trọi.

Trương Trung “này” một tiếng: “Tuấn Nam, cả đường đi chúng tôi thấy rất nhiều đầu lọc thuốc lá lắm. Dân ở đây thường xuyên lên núi, hút thuốc xong tự nhiên sẽ vứt đầu lọc đi, đây mà là phát hiện à?”

Hạ Tuấn Nam thấy Từ Úc hơi mong khóe môi thì biết anh hiểu ý mình nên mới hỏi lại: “Tiểu đội trưởng Trương, anh biết thuốc lá này hiệu gì không?”

“Thằng nhóc, cậu không phải hỏi kháy tôi, chẳng nhẽ tôi lại không nhận ra thuốc hiệu gì.” Trương Trung nói xong thì tới gần xem: “Nam Kinh mà!”

Từ Úc thấy Trương Trung còn chưa ngộ ra thì đứng dậy vỗ vỗ vào vai Trương Trung: “Lần này Tuấn Nam có phát hiện thật.”

Trương Trung vẫn lờ mờ: “Sao tôi vẫn không phát hiện ra nhỉ.”

Hạ Tuấn Nam dùng cặp mắt thông minh, nhanh trí nhìn về Trương Trung: “Tiểu đội trưởng Trương, anh nghĩ thử mà xem, trên cả đường chúng ta tới đây có rất nhiều đầu lọc thuốc lá nhưng đều là loại rẻ tiền. Người dân ở nơi này vốn không có tiền hút loại thuốc kia, thế nên đầu lọc thuốc lá này nhất định do kẻ từ nơi khác vứt lại.”

“Có điều, anh lại nghĩ thêm xem, lúc đi qua sườn núi vừa rồi không cẩn thận sẽ rơi xuống vách đá ngay, người bình thường ai lại rảnh rỗi đi mạo hiểm như vậy? Không thể đúng không? Nơi rừng sâu núi hiểm này cũng đâu có kho báu gì, mà quan trọng hơn là tại sao những nơi chúng ta đã đi qua không có hiệu thuốc lá này mà cứ phải là ở đây? Như vậy ám chỉ điều gì?”

“Điều gì?” Lời này không chỉ có Trương Trung mà cảnh sát vũ trang Hoàng Vũ, rồi tới hai cảnh sát hình sự khác cũng trăm miệng một lời hỏi lại.

“Rõ ràng là chúng đang giải tỏa áp lực. Lúc mới bắt đầu chạy trốn quá áp lực nên không dám hút thuốc, bây giờ tới đây cảm thấy an toàn nên mới hút một điếu. Đây rõ ràng là nghi phạm chúng ta muốn tìm.” Hạ Tuấn Nam nói nghiêm túc khiến tất cả những người còn lại không hẹn mà cùng gật đầu.

“Ha ha, cậu nói có lý đấy.” Trương Trung được Hạ Tuấn Nam giải đáp thì mới tỉnh ngộ, sau đó vừa gãi gáy vừa cười nói.

Từ Úc nhìn qua mọi người một chút sau đó nói: “Chú ý đề phòng, có thể nghi phạm đang ở gần đây.”

Quả nhiên bọn họ đi thêm khoảng 500 mét nữa thì phát hiện được mấy kẻ khả nghi.

Từ Úc lập tức đưa tay ra dấu ẩn nấp, sau đó tất cả mau chóng tìm thứ có thể giúp mình ẩn thân.

Phía trước có hai kẻ cầm súng, có lẽ chúng đang gọi điện thoại vì cứ một lúc lại đi đến bên khác rồi nhìn điện thoại như đang bắt tín hiệu.

Từ Úc canh thời cơ rồi ra hiệu với Trương Trung. Trương Trung gật đầu rồi chậm rãi xê dịch tới vị trí tốt nhất cho xạ kích, sau đó ra hiệu đã vào vị trí.

Mấy người còn lại đang chờ Từ Úc ra lệnh, tùy thời chuẩn bị xông lên truy bắt.

Không bao lâu sau, Từ Úc ra hiệu, tất cả đồng loạt xông lên bắt hai tên kia đầu hàng.

Hai gã kia giơ tay lên đầu hàng, nhưng một kẻ trong số đó âm thầm muốn rút súng phản kháng thì Từ Úc đã nhanh như chớp nghiêng người, trở tay kiềm chế tay cầm súng của nghi phạm. Sau đó anh đánh một cú, khẩu súng lục trong tay gã kia mau chóng trượt xuống. Tên nghi phạm bị còng chặt tay nên chỉ có thể ở đó gào khóc.

Đúng lúc Từ Úc vừa kéo tên nghi phạm mới bị khống chế sang một bên thì có tiếng súng trầm nặng bắn vào mặt đất.

“Ẩn nấp.” Từ Úc hô lên một tiếng, sau đó mọi người mau chóng nấp vào sau thân cây lớn.

Từ Úc nhìn lại để thăm dò, tiếp đó anh giao người trong tay cho Hoàng Vũ và nhìn về phía Trương Trung ở đối diện rồi nói vào bộ đàm: “Trương Trung, yểm hộ tôi.”

“Rõ.”

Từ Úc rình thời cơ lăn ra ngoài, ngay sau đó đã có tiếng súng vang lên. Quả nhiên cách đó không xa có bóng người nhốn nháo, tiếng súng phá vỡ khoảng rừng khiến chim chóc ở đây bay tán loạn.

Vì tốc độ của anh rất nhanh nên mỗi lần đối phương ra tay chỉ có thể bắn tới chỗ bên cạnh người anh. Cuối cùng một tiếng súng vang lên đã kết thúc tất cả, đối phương bị trúng đạn.

Phần bụng của gã đàn ông bị trúng đạn nên hắn cũng bị bắt lại cùng hai kẻ đã bị còng tay trước đó.

Từ Úc hỏi ngay: “Lão đại của chúng mày đâu?”

“Không biết.” Hai gã đó nhổ nước bọt rồi cùng trăm miệng một lời.

Từ Úc bỗng cong khóe miệng, anh ngước đôi mắt đen thẫm nhìn về phía hai gã đó, sau đó dùng giọng điệu như cười như không mà nói: “Ồ, thì ra có lão đại thật.”

Hai tên tội phạm lúc này mới kịp nhận ra mình bị lừa, bọn chúng cùng nhìn về phía đồng bọn đang đau đớn vì trúng đạn, một gã trong đó tức giận mà ngang ngược nói: “Chúng mày không tìm được đâu, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

“Thật ư?” Từ Úc dùng đầu lưỡi đâm lên quai hàm, sau đó lấy điện thoại của chúng đưa cho Hạ Tuấn Nam: “Thế mạnh của cậu.”

Hạ Tuấn Nam nhíu mày cười một tiếng rồi đưa tay chào kiểu quân đội: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”



Theo miêu tả của viên cảnh sát bị trúng đạn thì đúng là trong xe chỉ có 3 tên nghi phạm, vì thế lũ tội phạm này đã tách ra để hành động, gã được gọi là lão đại kia còn chưa sa lưới.

Sau khi xuống núi, mọi người trở lại bộ chỉ huy tạm thời. Hạ Tuấn nam vừa xuống xe đã chạy như bay vào điều tra hệ thống định vị của điện thoại.

Cảnh sát áp giải hai tên nghi phạm về tra hỏi, hai gã đó rất cứng miệng nên tạm thời chưa có thêm bất kì manh mối gì. Còn tên nghi phạm bị trúng đạn cũng được cảnh sát áp giải tới bệnh viện để cấp cứu.

Hạ Tuấn Nam mang máy tính vào phòng chỉ huy tạm thời trong đêm: “Báo cáo, đã tìm được.”

Máy tính được kết nối với màn hình lớn, sau đó các thủ trưởng đều đưa mắt nhìn nhau, vị trí màu đỏ kia không phải là bệnh viện huyện sao?

Cùng lúc đó có người báo cảnh sát bệnh viện huyện Vọng Lưu xảy ra vụ bắt cóc con tin.

Con tin gồm một người bệnh và một bác sĩ nữ.

Hết chương 24.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi