ÚC CỦA TÔI TRỞ VỀ

Biên tập: Bột
Đêm nay thành phố Phương Tuyền không trăng không sao mà thê lương tới tiêu điều, chỉ có tiếng gió phần phật từ khe núi đen nghịt rít gào, còn toàn bộ bệnh viện vũ cảnh lại rất tĩnh mịch và im ắng.

Cuối cùng, sau hơn hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, đèn phẫu thuật màu đỏ bên trong cũng tắt đi.

Mọi người ở đây đều như đồng thời mở chốt mà đứng lên, nhưng tất cả lại không dám tiến lên bước nào mà chỉ đứng nhìn trân trân tại chỗ.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, vào khoảnh khắc bác sĩ bước ra ngoài, Khâu Quốc Văn và Đặng Khiết đều không dằn nổi nữa mà tiến nhanh tới, nhưng lại cùng đặc giọng mà không dám hỏi thăm.

“Bác sĩ, chiến hữu của tôi…” Từ Úc đứng bên cạnh hai người họ rồi nhìn bác sĩ và hỏi thăm.

Bác sĩ thở ra một hơi rồi gật đầu nhẹ: “Coi như đã lấy đạn ra rồi, nhưng bệnh nhân mất quá nhiều máu, vết thương ở ngực là nghiêm trọng nhất, tạm thời vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.”

Đặng Khiết lảo đảo suýt ngã khuỵu xuống nhưng Từ Úc đã kịp đỡ lấy cô ấy.

Một giây sau đó, ánh mắt cô ấy đã bỏ qua bác sĩ mà khóa chặt giường bệnh được đẩy ra phía sau. Sau đó cô ấy lập tức hất tay Từ Úc ra rồi lảo đảo đi theo.

Khung cảnh chuyển tới bên ngoài khu theo dõi, mọi người đều nhìn vào qua lớp kính thủy tinh kia. Khâu Đông Viễn đang nằm an tĩnh trên giường bệnh, xung quanh là các loại thiết bị. Trong mặt nạ dưỡng khí là hô hấp nhàn nhạt nhưng vẫn suy yếu như vậy của anh ấy.

Khâu Quốc Văn và Đặng Khiết mặc quần áo vô trùng đứng trông coi bên cạnh giường bệnh. Từ Úc nhìn chi đội trưởng bình thường mặt mày sáng láng, mà khi đứng cạnh trông con mình lúc này thì đột nhiên như già đi nhiều tuổi.

Anh nhìn nhóm đội viên đội đặc chiến trước mắt nhưng không ra lệnh mà nói với bọn họ: “Tất cả về trước đi.”

“Từ đội.” Hạ Tuấn Nam không muốn đi mà vẫn cố chấp: “Anh để bọn em ở đây trông coi đi!”

“Đây là bệnh viện chứ không phải doanh trại, các cậu ở đây hết sẽ ảnh hưởng không tốt. Nhất là Hạ Tuấn Nam, về thay quần áo đi.” Giọng Từ Úc trầm mà thấp, âm lượng tuy không lớn nhưng lại mang ngữ điệu khiến người ta khó mà coi nhẹ.

Hạ Tuấn Nam nhìn chằm chằm phòng theo dõi: “Nhưng chỉ đạo viên Khâu…”

Từ Úc ngước mắt nhìn Hạ Tuấn Nam rồi nói thật rõ ràng: “Đây là mệnh lệnh, chấp hành.”

“Rõ.” Dù Hạ Tuấn Nam có quật cường thế nào thì trách nhiệm của quân nhân vẫn là phục tùng mệnh lệnh. Cậu ta gật đầu rồi không nói thêm tiếng nào nữa.

Sau khi nhóm đội viên đội đặc chiến rời đi, Từ Úc đứng bên ngoài phòng theo dõi mà nhìn vào trong một chút, mà càng nhìn trong lòng lại càng đè nén nỗi khó chịu không có chỗ phát tiết. Thấy nhạt miệng, anh đưa tay sờ túi áo rồi xoay người đi ra phía sau cầu thang.

Tiếng bật lửa vang lên kèm theo ánh lửa chập chờn mà lờ mờ dấy lên trong góc tối tăm phía sau cầu thang.

Từ Úc ngồi chống cổng ở đầu cầu thang mà rũ mắt hút thuốc. Sau khi hút được nửa điếu, anh mới chậm rãi lấy điện thoại di động ra xem. Ánh sáng từ màn hình điện thoại đi động ánh lên mặt anh, ngoài đôi mắt sâu anh tuấn mà ảm đạm thì dường như không nhìn ra thêm được cảm xúc gì từ đó.

Anh tìm tới tên của Tô An Hi, sau đó suy nghĩ mấy giây rồi vẫn gọi điện qua.

Lúc này thực sự rất muốn nghe giọng của cô, rất rất muốn.

Tối nay Tô An Hi không vội việc mà đợi ở văn phòng. Một hồi chuông điện thoại vừa vang lên, cô nhìn được tên trên màn hình đã vội bắt máy.

“Từ Úc.”

Giọng Tô An Hi truyền đến tai Từ Úc như viên thuốc an thần vậy, chất giọng ấy khiến nỗi lòng rối loạn lúc này của anh mau chóng hạ xuống.

“Ừm.” Từ Úc cắn thuốc, một tay day day huyệt Thái Dương rồi cất giọng trầm khàn pha chút mệt mỏi trong đêm tối: “Không bận chứ?”

Tô An Hi ngồi trên ghế, trong phòng chỉ có tiếng điều hòa ấm chạy êm êm ái ái.

Cô gác cốc lại, sau khi nghe thấy đầu bên kia vắng lặng như không có tiếng động thì bất giác mềm giọng: “Không bận, anh đang ở bệnh viện à?”

Từ Úc phun ra vài hơi khói, cánh tay anh đặt lên đầu gối, ngón tay kẹp điếu thuốc ở giữa mà gảy nhẹ. Anh cũng không nói gì nhiều mà chỉ đáp lại một tiếng.

Tô An Hi nhận ra cảm xúc lúc này của anh có lẽ là vì chỉ đạo viên Khâu, vì thế cô hỏi: “Chỉ đạo viên Khâu… thế nào rồi?”

“Vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.” Từ Úc nhàn nhạt trả lời.

Môi Tô An Hi hơi mấp máy, cô “ừ” một tiếng thật nhẹ rồi hỏi: “Mấy người chị dâu không sao chứ?”

“Vẫn luôn chịu đựng, khóc cũng không khóc.”

Từ Úc nhớ lại dáng vẻ của Đặng Khiết và đưa tay lấy thuốc lá trên miệng xuống, anh hít vào một hơi rồi lặng lẽ thở dài.

Chị dâu trong ấn tượng của anh là người thẳng thắn, thường không che giấu cảm xúc của mình, thế nhưng biểu hiện lần này của cô ấy lại nằm ngoài dự liệu của anh.

“Anh thì sao? Vẫn ổn chứ?”

Từ Úc lại phun ra một hơi khói, anh đưa tay gãi gãi lông mày rồi hỏi ngược lại: “Nếu đổi lại là anh nằm trên bàn phẫu thuật, em có khóc không?”

Không rõ tại sao lòng Tô An Hi lại rơi “lộp bộp” vài tiếng khi nghe được lời này, tim cô cũng bất giác căng thẳng theo. Vì thế cô ngồi thẳng dậy, sau đó đổi tay cầm điện thoại và đặt lên tai lần nữa, lời nói ra lại mang vẻ chắc chắn.

“Không đâu.”

Từ Úc thấp giọng cười một tiếng, anh đang muốn nói tiếp thì nghe được giọng càng thêm kiên định truyền đến từ đầu bên kia của cô.

“Em sẽ liều mạng cứu sống anh.”

“Ừm.” Từ Úc nghiến răng, không biết do khói thuốc hun hay vì chuyện gì mà hốc mắt anh lại hơi nóng lên.

Anh dừng hai giây rồi lại thở dài: “Tô An Hi, em hát cho anh một bài đi, anh muốn nghe.”

“Được!” Tô An Hi cong môi cười, cô biết áp lực của anh rất lớn, vì thế còn cố tình hắng giọng và nói với ngữ điệu nhẹ nhõm: “Thế em bắt đầu nhé!”

“Ừm.”

Giọng nữ nhu hòa mà du dương truyền qua điện thoại rồi len vào tai Từ Úc như ánh sáng rực rỡ, lại như gánh thêm hi vọng, để trái tim hai người ở hai đầu buộc chặt lấy nhau, và cũng để cõi lòng của anh bình lặng trở lại.

Lúc Từ Úc bước ra từ sau cầu thang đã trông thấy mẹ Khâu Đông Viễn lôi Khâu Quốc Văn ra oán thán.

“Lúc đầu tôi bảo gì rồi, tôi đã bảo đừng để nó vào bộ đội, đừng để nó tham gia quân ngũ. Nó lại nghe ông ủng hộ, còn nói gì mà đàn ông con trai phải vào bộ đội rèn luyện, bảo vệ quốc gia. Bây giờ thì tốt rồi đấy, con trai giao cho quốc gia, vậy quốc gia trả lại gì cho tôi?” Mẹ Khâu đưa tay chỉ thẳng vào mặt kính của phòng theo dõi mà gào khóc: “Trả lại cho tôi đứa con trai nằm bất tỉnh nhân sự, ông trả lại con trai cho tôi, trả lại cho tôi…”

Khâu Quốc Văn để mặc vợ đấm đá mà trút giận lên người mình, đôi mắt ông cũng sưng đỏ nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Cuối cùng, mẹ Khâu túm lấy chồng mà khóc khàn cả giọng, vừa khóc còn vừa nỉ non: “Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiểu Khiết phải làm sao bây giờ, Đồng Đồng phải làm sao bây giờ?”

“Đông Viễn sẽ không sao, nhất định sẽ qua khỏi.” Khâu Quốc Văn vẫn kiên định không đổi, ông ôm vợ rồi nhìn con trai và con dâu qua lớp kính của phòng theo dõi.



Lúc Khâu Đông Viễn tỉnh lại là sáng hôm sau, bác sĩ kiểm tra có nói tạm thời đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, có điều vẫn phải tiếp tục theo dõi triệu chứng trong phòng quan sát.

Các đội viên rời đi vào tối qua đều đã tới đây, họ vừa nghe chỉ đạo viên Khâu tỉnh lại đã vui mừng khôn xiết, tất cả đều hò hét muốn vào trò chuyện với chỉ đạo viên.

Từ Úc không còn cách nào khác là phải đi hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ đành nói nhớ mặc quần áo vô trùng, không được ầm ĩ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi là được rồi.

Thế là bác sĩ và y tá được chứng kiến nhóm đội viên đội đặc chiến ngày thường lớn tiếng mà thô kệch lại hóp bụng, nhón chân chầm chậm đi vào bên trong như mèo. Họ thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu mà cười bất đắc dĩ một tiếng.

Từ Úc đi vào cuối cùng, thấy tinh thần Khâu Đông Viễn khá ổn nên anh trêu: “Lại thêm một quân công chương nữa rồi.”

Giọng nói chuyện của Khâu Đông Viễn còn rất yếu, có điều ý cười nhẹ vẫn giữ nguyên: “Có lỗi quá, vì tôi mà cậu đang nghỉ phép cũng phải chạy về, sau này tôi phải xin lỗi bác sĩ Tô mới được.”

“Được rồi, tôi sẽ chuyển lời áy náy này giúp anh, chờ anh khỏe rồi mời bọn tôi bữa cơm là được.”

“Không thành vấn đề.” Khâu Đông Viễn cũng cười rồi mau chóng quay lại chuyện chính: “Đúng rồi, có bắt được đám nổi loạn kia không?”

“Anh không cần quan tâm chuyện này, nhiệm vụ hàng đầu của anh bây giờ là chữa lành vết thương, đừng để cả nhà lo lắng.” Từ Úc cười nhàn nhạt rồi nói.

Khâu Đông Viễn ho khan một chút đã đau tới nghiến răng, anh ấy dừng lại một lát rồi mới nói: “Thằng nhóc cậu đừng có như ông cụ non thế được không?”

“Được.” Từ Úc thấy Đặng Khiết đến thì cũng không định quấy rầy họ nữa. Anh đưa tay nắm chặt tay Khâu Đông Viễn rồi nói: “Chuyện còn lại giao cho anh em đi.”

Khâu Đông Viễn nắm chặt tay Từ Úc, giữa đàn ông với nhau không cần chuyện bé xé ra to, chỉ cần một lời nói hay một ánh mắt là đủ rồi.

“Đám nổi loạn kia lòng dạ hiểm ác, nhất định phải chú ý an toàn.” Anh ấy nhắc nhở.

Từ Úc gật đầu rồi cong môi cười: “Yên tâm, tới lúc đó sẽ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh về báo tin cho anh.”

“Được.”

Trên đường ra ngoài, Từ Úc gật đầu với Đặng Khiết một cái rồi mới kéo cửa đi ra.

Từ Úc cởi quần áo vô trùng xuống rồi đi đến hành lang. Khâu Quốc Văn đứng ở đại sảnh cũng vừa cúp điện thoại xong, anh nhìn ra được có chuyện xảy ra nên nhanh chân bước tới.

“Chi đội trưởng, có tin tức rồi ạ?” Anh đứng trước mặt Khâu Quốc Văn mà cao hơn ông nửa cái đầu, cả người đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, cứng rắn mà nghiêm túc.

Khâu Quốc Văn gật đầu, lúc này ông đã lấy lại phong thái nghiêm túc của chi đội trưởng: “Vừa nhận được tin đám nổi loạn kia mai phục các đồng chí ngành công an. Theo suy đoán của những đồng chí bị phục kích thì nhóm người này định vượt biên qua đường núi. Để ngăn ngừa thương vong của các chiến sĩ quân cảnh và tính an toàn của người dân thành phố Phương Tuyền, phải tức tốc hành động truy bắt ngay.”

Từ Úc nhìn Khâu Quốc Văn, ông vừa dứt lời, anh đã đứng thẳng tắp như mặt trời mới mọc kiên nghị mà mạnh mẽ.

Anh nâng tay phải lên chào Khâu Quốc Văn theo kiểu quân đội: “Chi đội trưởng, trung đội trưởng đội đặc chiến thành phố Phương Tuyền – Từ Úc, xin ngài phát lệnh ứng chiến.”

Sau đó cả nhóm đội viên đội đặc chiến cũng chạy từ đâu đến, tất cả bọn họ đều mang ý chí chiến đấu sục sôi mà thẳng tắp nhìn đội trưởng của mình.

Trương Trung dẫn đầu ra khỏi hàng: “Báo cáo chi đội trưởng, đội viên đội đặc chiến vũ cảnh Phương Tuyền – Trương Trung, xin ngài phát lệnh ứng chiến.”

Cứ như vậy, tất cả các chiến sĩ đều đứng thẳng như tùng bách mà cùng nhau xin ứng chiến ở hành lang khu theo dõi của bệnh viện vũ cảnh.

Khâu Quốc Văn nhìn qua từng gương mặt vì đạo nghĩa không từ nan của mỗi chàng trai này mà suýt chút nữa đã ứa nước mắt.

Sao ông có thể không biết trong lòng những chàng trai này nghĩ gì? Là vì chỉ đạo viên của bọn họ, lại càng vì bình yên của thành phố và an ổn của người dân.

Vì thế ông lặng lẽ gật đầu rồi chào lại các chiến sĩ.

Ông buông tay xuống rồi nhìn Từ Úc: “Đội trưởng Từ, mau chóng tập kết các đội viên trung đội đặc chiến lên núi truy bắt phần tử nổi loạn. Phải truy nã tất cả về chịu án, trả lại bình an cho thành phố Phương Tuyền.”

“Rõ.” Tay Từ Úc chưa hề hạ xuống, anh đáp lại với âm vang: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Từ Úc nói xong thì xoay người nhìn các chiến sĩ của mình, sau đó ra lệnh: “Tất cả về doanh trại.”

“Rõ, Từ đội.”



Khâu Quốc Văn cũng phải về bộ chỉ huy để họp, trước khi đi ông có đi qua phòng theo dõi nhìn Khâu Đông Viễn nằm trên giường, sau đó thầm thở dài trong lòng.

Con trai, có những chiến hữu như vậy là vinh quang đời này của con.

Hết chương 65.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi