ÚC CỦA TÔI TRỞ VỀ

Biên tập: Bột
Tô An Hi cố giữ mình tỉnh táo khi nhìn Mạc Bỉnh Dương trước mắt này, nụ cười của hắn vẫn hiền hậu như trước, ánh mắt cũng nhu hòa và vẫn giống với Mạc Bỉnh Dương mà cô biết trước đây.

Tuy nhiên với tình cảnh này thì cô cũng hiểu rõ Mạc Bỉnh Dương này không phải Mạc Bỉnh Dương thật.

“Thế nên anh là?” Cô mở lời dò hỏi.

“Lâu lắm chưa dùng cái tên đó rồi, dường như tôi cũng quên mất.” Mạc Bỉnh Dương vẫn ngậm ý cười như trước, sau đó chầm chậm nhìn về phía Tô An Hi: “Ken, tôi nhớ trước kia tất cả mọi người đều gọi tôi là Ken.”

Tô An Hi nghe hắn nói xong thì bất giác đưa ra hai kết luận.

Thứ nhất, Ken và Mạc Bỉnh Dương vốn một người, không biết vì lí do gì mà hắn lại đổi thân phận.

Thứ hai, Ken và Mạc Bỉnh Dương là hai người, hắn nhập vai Mạc Bỉnh Dương thật và vì chưa từng để lộ mình không phải Mạc Bỉnh Dương nên những tháng ngày này chắc chắn không ngắn chút nào.

Không đúng, cũng không hẳn là chưa từng lộ ra bản chất thật.

Đêm đó, hắn đã vô tình để lộ ánh mắt chân thật của Ken, kết hợp thêm với câu cuối cùng mà Hàn Phóng đã nói, cô nghĩ khả năng thứ hai sẽ lớn hơn.

“Mạc Bỉnh Dương thật đâu? Sao anh lại muốn bắt cóc tôi?”

Cánh cửa bị gõ vang, Ken nhìn Tô An Hi rồi đứng dậy đi mở cửa. Hắn nhận bàn ăn bên ngoài đưa tới rồi đóng cửa lại và trở về ngồi vào chỗ cũ.

“Ăn cơm trước đã.” Hắn cầm đũa định đút cho Tô An Hi: “Ăn no rồi sẽ nói cho em biết.”

Tô An Hi nghiêng đầu tránh khỏi đồ ăn được đưa đến, đôi con ngươi của cô vẫn nhìn người đàn ông trước mắt chằm chằm rồi lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại bắt cóc tôi? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Ken vốn không đếm xỉa đến lời của Tô An Hi mà vẫn duy trì nụ cười của Mạc Bỉnh Dương như cũ. Hắn cũng không tức giận mà lại đưa đồ ăn đến bên miệng Tô An Hi lần nữa: “Tô An Hi, em ngoan một chút, tôi sẽ không làm hại em.”

“…” Tô An Hi vẫn ngậm chặt miệng, nhất định không hé ra dù chỉ một chút.

Mãi đến khi Ken bất đắc dĩ thở dài rồi nhìn quanh căn phòng, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Em không thấy căn phòng này rất quen à?”

Tô An Hi nghe xong thì nghĩ một lát rồi dò xét bốn phía, sau đó khí lạnh chợt xông lên từ lòng bàn chân cô rồi lan ra toàn thân. Cuối cùng Ken cũng thấy được chút cảm xúc ẩn trong mắt cô, đó là vẻ phẫn nộ không kiềm chế được.

“Anh giữ bọn họ ở đâu?” Tô An Hi dùng sức giằng tay ra nhưng chỉ nhận lại được đau đớn, bởi dây thừng ăn sâu bén rễ đang siết chặt lấy cô.

“Không vội, ăn cơm đã, rồi tôi sẽ nói cho em biết tất cả.” Ken vẫn giữ vững nụ cười chân thành mà nhìn Tô An Hi: “Kế hoạch tiếp theo của tôi cũng có thể nói cho em.”

Tô An Hi dùng sức cắn vào phần thịt mềm trong môi dưới của mình, khi cảm nhận được vị ngai ngái tràn ra đầu lưỡi kèm theo sự bất lực của thất bại, cô mới chậm rãi hé miệng…



Phòng họp của chi đội cảnh sát vũ trang lại sáng lên lần nữa, mỗi người ở đó đều trầm mặt đứng dậy và rời đi. Riêng Từ Úc như ngã vào hầm băng, cả người anh đều tản ra khí lạnh, người không biết chuyện có lẽ sẽ cảm thấy vị đội trưởng Từ này đang bị áp lực, còn người biết chuyện có lẽ sẽ hiểu được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.

Khâu Quốc Văn nhìn Từ Úc rồi nói: “Tiểu Từ, hay vụ này chú để Tiểu Trình dẫn đội, cháu…”

“Chi đội trưởng yên tâm.” Từ Úc cắt lời Khâu Quốc Văn. Dù lúc này lòng anh rối như tơ vò, ngũ tạng như thiêu, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tỉnh táo đến dị thường. Anh bình tĩnh mà chắc chắn nói với Khâu Quốc Văn: “Cháu không sao, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cháu xác định chứ?” Chính Khâu Quốc Văn cũng mới đón nhận chuyện con trai nằm trên bờ sinh tử, bây giờ mọi chuyện lại đổ lên đầu đứa nhỏ Từ Úc này, mà chuyện sống chết của bạn gái hiện giờ còn chưa xác định được, vì thế nên ông rất hiểu tâm trạng này.

Từ Úc đứng thẳng tắp rồi chào Khâu Quốc Văn theo kiểu quân đội: “Vâng, cháu cực kỳ xác định.”

“Được.” Khâu Quốc Văn đưa mắt nhìn Hàn Khai Vân, sau đó lại chuyển sang nhìn Từ Úc: “Về trước đi.”

“Vâng.”

Từ Úc vừa ra khỏi phòng họp đã thấy Hàn Phóng đứng chờ ở ngoài. Anh đi qua rồi chưa nói lời nào đã xách cổ Hàn Phóng đi như muốn đánh người.

Chiều cao của hai người ngang bằng nhau nhưng Hàn Phóng cũng để mặc hành động này của Từ Úc. Anh muốn đánh thì anh ấy cũng hiểu được, dù sao chính anh ấy không báo chuyện này cho Từ Úc biết trước.

“Em không đánh trả, sẽ để mặc anh đánh.” Hàn Phóng chậm rãi khép mắt lại nhưng nắm đấm của Từ Úc chưa từng chạm vào người anh ấy, mà cổ áo Hàn Phóng cũng chợt lỏng ra.

“Tối qua Tô An Hi bị người ta bắt cóc, con mẹ nó sao cậu không gọi điện cho tôi?” Từ Úc gần như gầm lên.

Hàn Phóng sửa lại cổ áo rồi thở dài: “Được, vậy em hỏi anh đây, bây giờ anh biết chuyện rồi thì có ích gì không? Anh có thể làm gì? Anh biết Tô An Hi ở đâu không? Không phải là thêm một người lo lắng suông à.”

Một lời nói trúng trọng tâm.

Đúng như lời Hàn Phóng nói, dù có nói cho Từ Úc biết thì cũng chỉ thêm một người lo lắng mà thôi. Ngoài chờ đợi ra thì còn có thể làm gì đây? Không thể làm gì được, không bằng đợi có manh mối rồi lại báo cho anh biết, chí ít vẫn là tiến về phương hướng tốt hơn.

Mà bây giờ liên hợp hành động với cảnh sát vũ trang, đến cùng Từ Úc vẫn muốn tham gia hành động thì lại coi là chuyện khác.

Từ Úc xoay người rồi nện một đấm vào vách tường như phát tiết tất cả những cảm xúc trước đó bị nén lại, mà một đấm này cũng khiến khớp tay anh rách da và dần dần rỉ máu.

“Có chuyện này em phải nói cho anh.” Hàn Phóng ở phía sau nhìn vết máu trên tường rồi nói với giọng nghiêm túc.

Từ Úc không quay lại, cũng không nói chuyện, anh chỉ chậm rãi buông nắm đấm xuống xuôi bên người.

“Anh từng bảo em điều tra Mạc Bỉnh Dương, còn nhớ không?”

Hàn Phóng nói tiếp: “Tháng trước người leo núi phát hiện được một bộ hài cốt, hôm qua pháp y mới xác định được thân phận của hài cốt đó, là Mạc Bỉnh Dương.”

“Mạc Bỉnh Dương chết rồi?”

“Có lẽ đã chết khoảng 5, 6 năm rồi.” Hàn Phóng dừng một chút rồi lại tiếp: “Mà hôm qua Mạc Bỉnh Dương giả này cũng mất tích, không có chứng cứ nào thể hiện việc hắn mất tích và Tô An Hi bị bắt cóc có liên quan đặc biệt tới nhau. Bọn em chỉ có thể tạm tách thành hai vụ án riêng biệt để giải quyết.”

Đột nhiên Từ Úc cười lạnh, đôi mắt sâu của anh nhìn Hàn Phóng chăm chú: “Có liên quan, Tô An Hi bị bắt cóc nhất định có liên quan với hắn.”

Hàn Phóng cũng nghi ngờ chuyện này, nhưng theo chứng cứ còn lại từ máy quay an ninh thì trước mắt việc Tô An Hi bị bắt cóc không có quan hệ trực tiếp hay gián tiếp với Mạc Bỉnh Dương giả. Nghi ngờ thì nghi ngờ là vậy, nhưng nói cho cùng vẫn phải có chứng cứ.

“Dù có liên quan hay không, bọn em sẽ điều tra từng vụ một, rồi cũng sẽ tra ra manh mối thôi.” Hàn Phóng đưa tay vỗ vỗ vào bả vai của Từ Úc rồi mở miệng an ủi.

“Tôi không chờ được lâu như thế. Chờ thêm một phút, Tô An Hi sẽ nguy hiểm thêm một phần.”

“Tô An Hi cũng là quân nhân, lại cơ trí như thế, cậu ấy nhất định sẽ biết cách bảo vệ mình.”

Không rõ tại sao đột nhiên Từ Úc lại rơi vào trầm tư. Mấy giây sau, ánh mắt anh như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cuối cùng anh ngước mắt nhìn Hàn Phóng: “Tới cục công an với tôi.”

Hàn Phóng không hiểu lắm: “Đội trưởng Từ, anh đừng vi phạm.”

“Vừa đi vừa nói.” Từ Úc không dằn nổi mà chạy tới bãi đỗ xe.

Trong phòng thẩm vấn của cục công an thành phố Phương Tuyền, hai tên đầu lĩnh nhóm nổi loạn bị còng tay đặt trên bàn và ngồi đối diện với hai cảnh sát hình sự.

Từ Úc và Hàn Phóng đứng bên ngoài vách kính ngăn trong suốt để quan sát tình hình bên trong.

Đây là vụ án của thành phố Phương Tuyền, lúc đầu Hàn Phóng không biết nhưng Từ Úc đã nói tình hình sơ lược cho anh ấy trên đường tới cục. Anh ấy cũng cảm thấy có lẽ sẽ có đột phá gì đó ở mấy tên này.

Cuối cùng, cảnh sát lợi dụng tâm lí học và những kỹ xảo vặn hỏi đặc biệt rồi dần đánh tan phòng tuyến của hai tên nổi loạn. Hai gã khai rằng ông chủ sắp xếp mình ở Phương Tuyền để chờ người ở Du Giang tới, sau đó phải dùng mọi cách để lén đưa tiến sĩ kia xuất cảnh. Lúc đầu mọi việc đều được sắp xếp thỏa đáng, nhưng không ngờ gặp phải xe của cảnh sát vũ trang, mà bọn họ lại sinh nghi rồi muốn mấy gã xuống xe để tiến hành kiểm tra.

Nhiệm vụ của mấy gã là yểm hộ và đảm bảo tiến sĩ kia xuất cảnh được, vì thế mấy gã đã nổ súng tập kích một cảnh sát vũ trang trong đó. Mà sau đó hai bên sống mái với nhau, mấy tên này chạy trốn lên núi nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại.

Mỗi gã này đều có một nhược điểm bị ông chủ nắm trong tay nên chỉ có thể nghe theo lệnh của hắn. Mà nhiệm vụ lần này là đưa tiến sĩ vượt biên thành công, dù mấy gã có bị bắt thì cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Những lời cần khai đều đã khai hết rồi, nhưng Từ Úc vẫn còn điều muốn hỏi. Được bên công an đồng ý, anh và Hàn Phóng cùng bước vào phòng thẩm vấn.

Tên nổi loạn cầm đầu thấy cửa được đẩy từ bên ngoài vào, sau đó hắn vừa ngước mắt thì thấy hai người đàn ông coi như đẹp trai tiến vào. Mà hắn cũng bắt đầu từ biết gì khai nấy trở thành phách lối kiêu ngạo mà dựa người ra sau ghế rồi nhìn Từ Úc: “Đội trưởng Từ muốn hỏi câu tao nói có ý gì hả?”

Từ Úc gật đầu nhẹ nhưng không nói chuyện, gương mặt anh lạnh lùng, trong con ngươi đen đặc đều là vụn băng như có thể ngưng kết thành con dao sắc bén giết người trong vô hình.

“Lời nhắn của ông chủ.” Không biết vì sao mà tên nổi loạn cầm đầu vẫn luôn truyền đạt: “Ông chủ nói nếu tao rơi vào tay mày, thì nói câu đó với mày.”

“Ông chủ của anh là ai?” Hàn Phóng mở miệng dò xét.

Tên nổi loạn cầm đầu lắc đầu: “Bọn tao đều gọi là ông chủ, không biết tên.”

“Đã gặp chưa?” Hàn Phóng lại hỏi.

Tên nổi loạn cầm đầu nghĩ nghĩ: “Đã gặp một lần.”

Từ Úc nhìn về phía Hàn Phóng rồi trầm giọng hỏi: “Có ảnh của Mạc Bỉnh Dương không?”

“Có.” Hàn Phóng gật đầu rồi lấy điện thoại di động ra, anh ấy tìm bức ảnh đã lưu trước đó trên điện thoại rồi đưa tới bàn thẩm vấn: “Có đúng hắn không?”

Tên nổi loạn cầm đầu cầm lên xem. Dù lần trước chỉ gặp một lần nhưng ánh mắt của hắn rất tốt, sau khi cẩn thận phân biệt, hắn gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Quả nhiên là thế, Hàn Phóng liếc nhìn Từ Úc, rồi chợt thấy như chuỗi hạt châu đứt gãy trước đó đang dần sâu chuỗi lại.

Sau khi rời khỏi đó, Hàn Phóng nói với Từ Úc: “Tiến sĩ Lãng Vân mất tích là do tên Mạc Bỉnh Dương giả này gây ra, tay của hắn bị thương nên đã mất hết dấu vân tay…”

“Lúc đó Tô An Hi tiếp nhận ca cấp cứu.” Từ Úc tiếp lời Hàn Phóng: “Vì thế có thể Tô An Hi đã phát hiện được bí mật gì đó của Mạc Bỉnh Dương nên bị hắn bắt cóc.”

“Hắn không chọn giết người diệt khẩu mà bắt cóc, chứng tỏ không định làm hại Tô An Hi.” Hàn Phóng dừng một chút rồi tiếp: “Em đi họp trước, bắt đầu điều tra từ đường dây này.”

“Gửi ảnh của Mạc Bỉnh Dương cho tôi.” Từ Úc dặn Hàn Phóng.

“Được.” Hàn Phóng gửi ngay ảnh của Mạc Bỉnh Dương cho Từ Úc, sau đó mới lấy lại điện thoại. Anh ấy thấy Từ Úc nhìn bức ảnh mới nhận được tới xuất thần thì vỗ vỗ vai anh rồi thầm thở dài: “Anh Úc, Tô An Hi nhất định sẽ không sao.”

Sau khi Hàn Phóng đi rồi, Từ Úc cầm điện thoại đi đến cuối hành lang. Một trận gió tràn vào từ cửa sổ rồi táp vào mặt mà anh vẫn bất động, máu đọng trên khớp xương của bàn tay cầm di động kia cũng đã đông lại thành màu đỏ sậm.

Anh phóng tầm mắt nhìn dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp nơi xa, trong lòng chưa từng có cảm giác thất bại và thống khổ như giờ khắc này, thậm chí hốc mắt thâm thúy kia cũng như đang rỉ máu.

Tô An Hi, em đang ở đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi