ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU


"Được rồi được rồi.

Tôi hiểu rằng cậu đang giận dỗi, yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến bạn trai mình hài lòng mà.

Triệu Mạc Ngôn, tôi khiến cậu khó chịu ở đâu, cứ tự nhiên nói ra đi, để tôi đích thân chuộc lỗi với cậu.

Cũng tại hiện giờ tôi chẳng nhớ mấy chuyện gần đây nên cậu cứ trực tiếp đưa ra lý do nhá."
Chưa để Triệu Mạc Ngôn nói ra hết câu, Dương Ánh Nguyệt đã ngay lập tức mở lời cắt ngang, cô đưa tay vỗ ngực, trên khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười kéo dài tới tận mang tai kia viết rõ hai chữ tự tin.

Cô nàng đơn thuần khẳng định rằng Triệu Mạc Ngôn năm lần bảy lượt phủ nhận không hề có qua có gì với Dương Ánh Nguyệt chắc tại cô trước đó từng làm cậu phật lòng nên giận dỗi, bày đặt chối bỏ quan hệ.

Tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp khi có được một anh bạn trai đáng yêu như vậy, dù đang giận nhưng khi cô rơi vào nguy hiểm, Triệu Mạc Ngôn sẵn sàng bất chấp tính mạng lao ra cứu cô.

Điều này thật sự khiến Dương Ánh Nguyệt rung rinh, đối diện với chàng trai ấm áp trước mặt, trong lòng cô nàng dâng lên cảm giác xao xuyến đến kỳ lạ.

Càng nhìn Triệu Mạc Ngôn cô càng cảm thấy tâm tình vui vẻ, thoải mái như chưa hề gặp chuyện gì.

Hơn nữa, khoảnh khắc này, Dương Ánh Nguyệt thật sự muốn bổ nhào về phía đối phương ôm chặt lấy cậu.
Triệu Mạc Ngôn vẻ mặt đen kịt như đít nồi, tâm trạng trùng xuống, khóe môi giật giật liên tục, ánh mắt để lộ rõ những tia bất lực.


Những tiếng thở dài lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong phòng bệnh, Triệu Mạc Ngôn vô cùng hy vọng tìm ra cách để Dương Ánh Nguyệt hiểu được những gì mình nói, tuy nhiên, cậu chưa kịp mở miệng thì ngay lập tức đã bị người con gái chặn họng rồi.

Cô còn ngang nhau khẳng định: "Bạn học Triệu, nếu cậu đã thích chơi trò này vậy thì từ nay về sau tôi như đã nói lúc trước sẽ tiếp tục theo đuổi cậu nhá.

Rồi thì cũng bị khuất phục thôi." Miệng Dương Ánh Nguyệt phát ra những âm thanh chậc chậc, nhún vai một cách thản nhiên.

Triệu Mạc Ngôn cạn lời.

Cậu vừa mệt mỏi vừa hoang mang.

Tình trạng Dương Ánh Nguyệt mấy ngày sau đó chẳng có gì bất thường cả, cô ăn uống, nghỉ ngơi thoải mái, nhưng vẫn bị bác sĩ bắt ở bệnh viện mấy ngày để theo dõi tình hình, tránh những điều bất trắc xảy ra.

Ban đầu, Dương Ánh Nguyệt vốn muốn về nhà, tuy nhiên, cô bị Triệu Mạc Ngôn ngăn cản, khuyên can vài lời nên đành thỏa hiệp.

Mấy chị y tá ở bệnh viện chứng kiến Dương Ánh Nguyệt nhiệt tình với Triệu Mạc Ngôn như vậy thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu: "Hây dô bạn nam à, con gái nhà người ta đã chủ động vậy rồi, đừng cứ mãi cự tuyệt vậy chứ? Hình như em đang giận dỗi cô nhóc ấy hả? Thôi, bạn gái có sai chút nhỏ nhặt thì nên bỏ qua, tránh ảnh hưởng tới cuộc sống sau này.

Nóc nhà hơi cao đấy, các em nhắm vượt nổi chăng?"
Thường xuyên như vậy, Triệu Mạc Ngôn không biết nên giải thích sao.
Cậu kéo Dương Ánh Nguyệt, vừa tức vừa xấu hổ thì thầm bên tai cô: "Cậu đừng ở trước mặt người khác nói năng bậy bạ, cẩn thận lan truyền tin đồn thất thiệt, điều đó có hại cho cậu lắm." Dường như Triệu Mạc Ngôn đang vô cùng căng thẳng, cặp mắt đảo lộn liên tục.

"Haizz.

Thì tôi có nói sai đâu.

Chúng ta đang trong quan hệ yêu đương mà, nhưng bạn học Triệu thích mập mờ thì tôi chơi cùng thôi." Dương Ánh Nguyệt bình thản khoác vai đối phương dọa cậu giật mình, tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài: "Huống chi tôi còn chưa ngại thì cậu lo lắng cái gì? Quan tâm tôi à? Thế mà cứ phủ nhận việc chúng ta ở bên nhau cơ.

Giận thì giận nhưng thương thì vẫn thương đúng chứ?" Cô nàng nháy mắt một cái, bộ dạng tinh nghịch vô cùng đáng yêu.

Do Dương Ánh Nguyệt sợ cha mẹ đang công tác ở nước ngoài lo lắng nên yêu cầu Triệu Mạc Ngôn không thông báo cho họ, tránh những việc phiền phức xảy ra.
Triệu Mạc Ngôn đồng ý.

Vì cả ngày ăn rồi ngủ nên tần suất thả thính với Triệu Mạc Ngôn càng lớn hơn, Dương Ánh Nguyệt một khi thích thì quyết tâm vô cùng mãnh liệt, trước cậu đã được chứng kiến cái cách cô theo đuổi Trương Lạc Vĩ nên hoàn toàn hiểu thấu.

Và bây giờ Triệu Mạc Ngôn được tận hưởng cảm giác ngày ngày bị đối phương chọc ghẹo, miệng nói ra những lời sến sẩm nổi cả da gà.

Vốn rất muốn về nhà học bài mà Triệu Mạc Ngôn không nỡ bỏ Dương Ánh Nguyệt ở đây một mình.


Cô công kích vô cùng mãnh liệt, Triệu Mạc Ngôn thì chẳng khác gì một chú cún con hoang mang lo lắng.

Nội tâm Triệu Mạc Ngôn gào thét dữ dội, do ký ức Dương Ánh Nguyệt gặp vấn đề nên mới nhận nhầm cậu thành bạn trai thôi, chứ thực chất ở ngoài đời hai người có nói cho với nhau câu nào đâu mà yêu với chả đương.

Giờ Dương Ánh Nguyệt còn quyết tâm theo đuổi cậu nữa, Triệu Mạc Ngôn mỗi lần định mở miệng giải thích mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Với cả giữa cô và Trương Lạc Vĩ chàng trai đâu hề biết giữa họ xảy ra chuyện gì lúc đó.

Thế là Triệu Mạc Ngôn đành chấp nhận cái danh "bạn trai" ấy một thời gian, để khi về trường học nghe mọi người nói đảm bảo Dương Ánh Nguyệt sẽ dễ tin tưởng hơn.

Cậu có hỏi bác sĩ về việc khi nào cô hồi phục, đối phương chỉ nói: "Tình trạng này khá phức tạp và khó nói, nó phụ thuộc vào chính bệnh nhân.

Nó có thể hồi phục nay mai, hoặc có thể năm năm, mười năm, nhiều trường hợp là cả đời."
Tạm gác vấn đề ấy sang một bên, sau khi xác nhận Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn khỏe mạnh, cô cuối cùng cũng được xuất viện về nhà.

Ở trong bệnh viện cả tuần liền khiến thân thể người con gái ê ẩm.

Triệu Mạc Ngôn thì cứ tưởng bản thân thoát được một kiếp, ai dè khi tới trường học, Dương Ánh Nguyệt vô cùng ngang nhiên chạy về phía cậu.

Khoảnh khắc cô nữ sinh lướt qua Trương Lạc Vĩ một cách nhẹ nhàng vô tình đến cạnh học bá, cất tiếng gọi dịu dàng làm ai nấy đều giật mình.

Dương Ánh Nguyệt tuy khá khó hiểu nhưng cô vẫn chỉ tập trung vào Triệu Mạc Ngôn: "Bạn học Triệu, từ nay tôi ngồi cùng cậu nhá."
"Gì đây? Tôi đang mơ à? Chẳng lẽ lần trước Dương Ánh Nguyệt bị Trương Lạc Vĩ từ chối chịu đả kích nặng nề quá nên quay sang dính lấy Triệu Mạc Ngôn sao?"
"Tôi đang nhìn thấy cảnh tượng gì thế này?"

Cả đám học sinh bắt đầu súm sụm vào một góc, hai mắt trợn tròn vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tiếng bàn tán trong lớp ngày càng lớn dần.
"Ôi má ơi, Dương Ánh Nguyệt, trước đây rõ ràng cậu muốn theo đuổi Trương Lạc Vĩ mà, sao đang yên đang lành chuyển mục tiêu rồi?"
Một cô bạn hoang mang đặt câu hỏi, đó cũng là thắc mắc chung của cả lớp.

Hàng ngàn con mắt dán vào Triệu Mạc Ngôn và Dương Ánh Nguyệt mà chẳng ai để ý Trương Lạc Vĩ đang đứng ở một góc với khuôn mặt đen như đít nồi, bên trên viết rõ hai chữ khó tin, bàn tay bất giác cuộn tròn thành nắm đấm.

Tiếng xì xào bên tai ngày càng nhiều, khiến Dương Ánh Nguyệt trong đầu bắt đầu nảy ra những câu hỏi, nhưng rất nhanh cô đã gạt hết sang một bên, tiếp tục dán mắt lên người Triệu Mạc Ngôn.

Ai kia bị nhìn đến xấu hổ, mang tai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nhắc nhở: "Bạn học Dương, học bài đi, vào lớp rồi kìa."
Học bá tiếp tục cắm mặt vào sách.

Đám học sinh trong lớp vốn muốn hỏi thêm nhưng tiếng chuông báo vang lên, thầy giáo bước vào, ai nấy đều vội vàng chạy về chỗ ngồi.

Thầy trừng mắt nhắc nhở: "Năm cuối rồi, các cô các cậu chẳng lo học hành tử tế mà tụm năm tụm ba lại buôn dưa lê bán dưa chuột cái gì? Bài tập tôi giao tuần trước mau chóng thu lên đây."
Và sau đó là một tràng dài những lời than thở khắp mọi nơi trong lớp.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi