ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU


"Triệu Mạc Ngôn, anh đang ở đâu thế, em chờ anh dưới cổng trường nè."
Dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, trước cổng đại học T, Dương Ánh Nguyệt đứng tại một chỗ râm mát cầm điện thoại gọi cho anh người yêu vừa chạy đâu mất.

Cô phẩy phẩy tay, khuôn mặt nhăn nhó, mồ hôi lấm tấm trên trán, th ở dốc liên tục vì nóng.

Cô nàng cũng chả biết được đang yên đang lành Triệu Mạc Ngôn chạy đâu mất nữa, rõ ràng lúc đầu cả hai hẹn nhau cùng vô bên trong, để rồi hiện tại Dương Ánh Nguyệt phải đứng tại đây trông ngóng tình hình.

Nóng thật sự.

Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn tới đây cùng nhau nhập học, tuy nhiên, vừa mới xuống xe, ai kia đã ráo riết chạy đâu mất, Triệu Mạc Ngôn kêu người con gái đứng tạm một chỗ râm mát chờ mình một chút, cô nàng chỉ biết bất lực làm theo.

Ở đầu dây bên kia, Triệu Mạc Ngôn thấp thỏm mở miệng: "Em chờ anh chút, anh đang về rồi, mấy phút nữa là có mặt thôi."
Ngay lập tức cúp máy, Triệu Mạc Ngôn tức tốc chạy thật nhanh tới chỗ bạn gái, anh chả hy vọng Dương Ánh Nguyệt đợi quá lâu, như thế trời nóng gây ảnh hưởng tới sức khỏe.

Rất nhanh, chàng trai đã xuất hiện, trên tay Triệu Mạc Ngôn cầm theo mấy túi đồ lặt vặt và vài chai nước cùng cốc trà sữa, khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn ửng hồng dưới ánh nắng.

Bên tai, âm thanh xào xạc bởi những chiếc lá cây va chạm lẫn nhau khi từng đợt gió nồm lướt qua tạo thành những khúc nhạc khá vui tai.

Cũng may ở trường trồng khá nhiều cây nên cái nóng giảm bớt phần nào.


Đưa ly trà cho Dương Ánh Nguyệt, thanh niên vừa lau mồ hôi vừa hớt hải mở miệng: "Bạn học Dương, cho em này.

Trước khi đến đây anh có tìm hiểu, đại học T có mấy quán trà sữa ngon lắm, em thích uống những thứ như vậy mà.

Thử xem, anh vừa mua, vị em thích đấy." Ly trà còn đang chảy mấy giọt nước đá.

"Cảm ơn nhé bạn trai." Dương Ánh Nguyệt cười khúc khích đón nhận thứ Triệu Mạc Ngôn trao tận tay mình, hiện tại, cô nàng hoàn toàn quên sạch tâm trạng khó chịu vừa mới nãy.

Trong lòng, Dương Ánh Nguyệt thầm cảm thán, quả thật bạn trai cô cực kỳ tinh tế.

Biết cô thích uống trà sữa nên mới tìm hiểu trước, huống chi đặc biệt một mình chạy ra giữa trời nắng để mua cho Dương Ánh Nguyệt, còn phần cô nàng chỉ việc đứng dưới chỗ mát mẻ chờ đợi, nụ cười trên khuôn mặt người con gái càng thêm đậm dần.

Dương Ánh Nguyệt bỗng cảm thấy một thứ tư vị ngọt ngào len lỏi qua trái tim ra khắp mọi ngóc ngách trên thân thể cô.

Cô nàng phồng mồm trợn má cúi đầu hút trà sữa, Triệu Mạc Ngôn chủ động xách hành lý cho cả hai, cho nước cùng một số đồ vật vào trong túi, cùng Dương Ánh Nguyệt bước vào bên trong.
Giữa đường, cô đề nghị: "Triệu Mạc Ngôn, một mình anh cầm nhiều đồ như vậy liệu có cảm thấy mệt không? Hay đưa đây em xách giúp ít cho, mồ hôi anh đổ đầy ra rồi kìa." Chứng kiến người yêu mệt nhọc như thế, Dương Ánh Nguyệt nhăn mặt vì đau lòng.

"Anh ổn mà." Đối phương lắc đầu, khẽ nở nụ cười.

Ai lại để cho bạn gái đụng vào những công việc thế này chứ.

Dương Ánh Nguyệt lắc đầu, cô phụng phịu vì mình chẳng thể giúp gì cho Triệu Mạc Ngôn.

Hết cách, để hỗ trợ người yêu, Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng cầm lấy khăn tay, vươn cao lau mồ hôi trên khuôn mặt anh chàng.

Ngay lập tức, một màu đỏ ửng nổi lên rõ ràng qua vành tai lẫn da dẻ Triệu Mạc Ngôn, bị nhiều người đi qua nhìn thấy, anh cảm thấy hơi xấu hổ dù lúc trước bị bạn bè trong lớp trêu chọc nhiều rồi.

Tuy nhiên, đây là môi trường mới, anh chưa hề quen ai ở đây cả, chỉ có mình Dương Ánh Nguyệt, bị họ nhìn chằm chằm một cách liên tục khó tránh khỏi sự xấu hổ.

"Chào hai em, các em là tân sinh viên đúng chứ? Đến đây nhập học à?" Đến nơi, rất nhanh có chị gái đứng trước mặt cả hai, nhiệt tình giới thiệu cùng tư vấn rất nhiều điều.

Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn cùng làm thủ tục nhập học, nộp tiền rồi những thứ cần thiết để chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai bản thân về sau.

Cô và bạn trai quyết định ở tạm ký túc xá một thời gian rồi về sau tính tiếp.


Dẫu vậy, các anh chị trong đại học đối với Dương Ánh Nguyệt hay Triệu Mạc Ngôn đều vô cùng nhiệt tình khiến người con gái nhẹ nhõm hơn phần nào đó.

Làm thủ tục xong, cô cùng Triệu Mạc Ngôn tách ra trở về ký túc xá, giữa đường, Dương Ánh Nguyệt bắt gặp một chàng trai, đối phương nhiệt tình đề nghị: "Chào em, anh là chủ tịch hội sinh viên trường, em mới nhập học đúng chứ? Đang về ký túc xá hả? Để anh giúp em chuyển đồ nhé.

Với cả cho anh biết tên em được không?"
Hàng loạt câu hỏi liên tục được đặt ra cùng thái độ nhiệt tình ra mặt, hớn hở từ vị đàn anh kia dọa Dương Ánh Nguyệt ngờ nghệch một phen.

Khóe môi cô hơi giật giật, nhất thời chưa biết nên trả lời thế nào cho phù hợp, bởi vừa mới vào trường nên tránh đắc tội với anh chị khóa trên.

Tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt thật sự khó chịu khi đối phương cứ dính lấy mình.

"Ê, chủ tịch nay nhiệt tình vậy? Mọi ngày lạnh lùng lắm mà.

Hay trúng tiếng sét ái tình với đàn em rồi?"
"Cậu bị tình yêu quật thật hả? Đừng đùa chứ.
Vài thanh niên xung quanh chứng kiến cảnh tượng này ngay lập tức trêu chọc làm mặt mũi vị chủ tịch hội sinh viên kia đỏ lựng như cà chua, đưa tay gãi gãi đầu lảng tránh sự ngượng ngùng, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn Dương Ánh Nguyệt bên cạnh.

Trên đầu cô nàng mọc ra hàng loạt dấu hỏi chấm to đùng, khó hiểu ra mặt.

Nhưng phải công nhận rằng nhan sắc Dương Ánh Nguyệt khá nổi bật, kể từ lúc bước vào trong trường đã thu hút khá nhiều các bạn nam, điều đó khiến Triệu Mạc Ngôn đi cùng cô khó chịu ra mặt, anh công khai bản thân đang ghen làm Dương Ánh Nguyệt cất công dỗ dành.

Hiện tại, cô chỉ muốn về phòng thật nhanh, tránh xa vị đàn anh này ra, để ai kia chứng kiến chắc cô mệt mỏi một phen.

Chính vì thế, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp từ chối: "Đàn anh, thật sự cảm ơn anh, nhưng em hoàn toàn có thể tự mình làm được.


Anh chắc nhiều việc, cứ giải quyết trước đi hãng, em chẳng muốn vì mình mà gây ảnh hưởng tới ai khác."
"Anh chả bận đâu." Đối phương dù biết Dương Ánh Nguyệt đang từ chối khéo vẫn cố chấp chạy theo: "Đàn em, em mới vô học, chắc chắn còn nhiều điều bỡ ngỡ, hay chúng ta kết bạn với nhau nhé, cần gì về sau anh nhất định giúp đỡ em hết mình."
Đôi lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt bất giác nhíu chặt: "Em cảm thấy không cần đâu.

Khó khăn gì thì có bạn trai em lo rồi, chúng ta chẳng thân thiết gì tự nhiên nhờ đến anh làm em ngại lắm." Người con gái trực tiếp vạch rõ ranh giới.

Biết tin Dương Ánh Nguyệt đã có bạn trai, chàng thanh niên kia trên mặt tràn trề cảm giác thất vọng, đành ngậm ngùi quay trở về.

Dù sao cô nàng cũng trực tiếp nói thẳng như vậy rồi.

Vào đến ký túc xá, Dương Ánh Nguyệt làm quen được với ba bạn cùng phòng khá là thân thiện, họ cùng tuổi với cô, chỉ khác ngành học như kế toán, ngôn ngữ hay kinh doanh thương mại.

Ai nấy đều hòa đồng, Dương Ánh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn chẳng đụng phải nhiều thành phần tính nết chả ra gì.
Tối đến, cô hẹn Triệu Mạc Ngôn ra ngoài đi dạo quanh trường hoặc tham quan thành phố, bạn trai cô đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Đến trước cổng, anh gọi cho Dương Ánh Nguyệt, thông báo: "Anh đang ở dưới rồi nè, chừng nào thì em xuống?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi