ƯỚC HẸN PHÙ HOA

Thấy hàng ngàn dấu chấm hỏi trong mắt Nhậm Tư Đồ, ông chủ nhìn Thời Chung một cái, rồi lại liếc nhìn đứa trẻ trong lòng anh. “Lẽ ra nơi này đã bị phá dỡ từ mấy năm trước kìa. Nói thật, tôi bán hàng cho học sinh cả đời rồi, giờ mà bảo tôi đi tìm chỗ để mở một tiệm khác thì nhất thời tôi không thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng cũng may là cuối cùng A Chung đã giành được dự án ấy, sau đó thu xếp ổn thoả nên cái quán nhỏ này của tôi mới có thể giữ được. Mỗi lần đến đây ăn gì đó cậu ấy đều cố nhét tiền cho tôi nhưng sau đó tôi đã nói thẳng với cậu ấy rằng mấy thứ đồ ăn sáng này đáng giá mấy đồng chứ? Tôi không lấy tiền của cậu ấy cũng là vì muốn mình có thể yên tâm mà tiếp nhận sự trợ giúp quá lớn từ cậu ấy.”

Nhậm Tư Đồ không sao ngờ được rằng giữa Thời Chung và ông chủ quán lại có mối quan hệ như vậy.

“Bác không lấy tiền của anh ấy thì ít nhất cũng phải lấy tiền của cháu chứ. Dù sao thì cháu và anh ấy cũng chỉ là…” Thì ra để mở miệng nói mình và bạn trai cũ chỉ là bạn học cũ lại khó khăn đến như vậy. Nhậm Tư Đồ ngập ngừng một lúc mới có thể nói tiếp được: “… Bạn học cũ mà thôi!”

“Hai người cứ gạt tôi thôi!” Những nếp nhăn trên khoé mắt của ông chủ quán nhìn sao mà hạnh phúc và bình yên đến thế. “Có một lần tôi hỏi cậu ấy là thích thức ăn trong quán tôi đến thế sao? Đến nỗi không tiếc phí thật nhiều công sức để giữ nó lại. Dù sao thì nơi này rất gần với trường học, nếu đưa vào khai thác thành khu dân cư thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn. Tôi nhớ rất rõ khi đó cậu ấy đã nói với tôi thế này, cậu ấy muốn dẫn cô gái mình thích đến đây ăn hoành thánh và sủi cảo nên nơi này… chưa thể phá được.”

“…”

“Cho nên, cô gái đầu tiên mà cậu ấy dẫn đến đây ăn sáng sao có thể chỉ là bạn học được?”

“…”

Nhậm Tư Đồ cảm thấy bước chân đang đi về phía cửa tiệm của mình hơi cứng nhắc. Trong đầu cô loé lên rất nhiều thứ, chẳng hạn như chỗ ngồi quen thuộc của cô, chẳng hạn như hoành thánh và sủi cảo, chẳng hạn như một muỗng rưỡi tương ớt…

Đúng rồi, sao anh lại biết khi ăn hoành thánh, cô thích cho thêm một muỗng rưỡi tương ớt chứ?

Nhậm Tư Đồ cảm thấy hình như mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng lại không dám chắc chắn, giống như có một dự cảm nào đó đang đè nặng trong lòng cô, không thể thoát ra được, cũng không dám mở miệng hỏi.

Lúc này, Thời Chung đang cố gắng né tránh cái miệng đang há ra, khăng khăng đòi cắn cho được ngón tay anh của đứa bé, vừa quay lại thì thấy Nhậm Tư Đồ đang đi về phía mình.

Bà chủ quán không để ý đến sự phản kháng của cậu nhóc, cứ bế nó trở lại. Thằng nhóc vẫn chưa chịu thôi, cứ dang hai tay đòi trở vào lòng Thời Chung. Nhậm Tư Đồ không kìm được bèn gãi gãi lòng bàn tay của cậu nhóc thì nghe Thời Chung nói với mình: “Đi thôi.”

Thời Chung dẫn cô rời khỏi cửa tiệm. Nhậm Tư Đồ không kìm được phải quay đầu lại nhìn thì thấy ông chủ quán đang đứng ngoài cửa, luôn đưa mắt nhìn theo họ.

Trong đầu Nhậm Tư Đồ bất giác lại vang lên câu nói khi nãy của ông ấy: “Tôi nhớ rất rõ khi đó cậu ấy đã nói với tôi, cậu ấy muốn dẫn cô gái mình thích đến đây ăn hoành thánh và sủi cảo nên nơi này… chưa thể phá được…”

Ông chủ quán và Thời Chung, thoạt nhìn thì quan hệ đạm bạc như nước nhưng trên thực tế có lẽ chính là những người bạn vong niên sâu sắc. cho nên khi ông chủ quán thấy Thời Chung dẫn cô đến đây, thậm chí nhìn bóng anh và cô cùng rời khỏi nơi này thì đều vui mừng giống như là nhìn thấy đứa con phiêu bạt nhiều năm của mình cuối cùng cũng tìm được một chốn dừng chân.

Chốn dừng chân… Nhưng Nhậm Tư Đồ từng tin chắc rằng trong xã hội hiện đại này, lòng người dễ dàng thay đổi, không ai có thể trở thành chốn dừng chân mãi mãi của ai cả.

Nhậm Tư Đồ mỉm cười gật đầu với ông chủ, coi như là lời tạm biệt. Khi quay đầu lại, cô không khỏi nhìn chàng trai bên cạnh mình vài lần.

Nhậm Tư Đồ không biết anh sẽ dẫn mình đi đâu nữa. Chỉ một cửa tiệm bán đồ ăn sáng trước kia thôi mà đã khiến cô ngạc nhiên như thế nên cô càng cảm thấy hiếu kỳ, không biết bên dưới vẻ mặt không cảm xúc kia của anh còn ẩn chứa những gì mà người ta chưa biết tới.

Và những chuyện được ẩn chứa ấy, có bao nhiêu chuyện liên quan tới cô?

Trong cửa tiệm bán đồ ăn sáng ấy, anh gọi hoành thánh và sủi cảo mà cô thích ăn nhất, còn biết cô thích cho thêm một muỗng rưỡi tương ớt.

Trong cửa hàng văn phòng phẩm, anh thuần thục gắp lấy những con búp bê trong chiếc máy gắp thú nhồi bông đã cũ kĩ. Nhớ năm đó khi máy gắp thú nhồi bông đang thịnh hành, mỗi ngày Nhậm Tư Đồ đều mang tiền đến đây để “cống nạp” cho cái máy gắp thú trong cửa hàng văn phòng phẩm này. Nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, cô vẫn không thể gắp được con búp bê nào từ trong đó. Còn người đàn ông trước mặt cô lúc này, hễ nhét một đồng vào là có thể gắp được ra một con búp bê, cuối cùng dưới ánh mắt hơi bất mãn của bà chủ, anh nhét hết sáu con búp bê vào lòng Nhậm Tư Đồ rồi đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang bước ra.

Khi đi ngang qua cửa hàng truyện tranh, Nhậm Tư Đồ ngửi được mùi hương hết sức đặc trưng của sách cũ nên bất giác không kìm lòng được mà dừng chân lại. Cô nhìn Thời Chung, chủ động đề nghị: “Vào trong này xem thử đi.”

Năm cuối cấp ba, bận rộn với việc học là thế mà cô vẫn thường đến đây thuê những bộ truyện tranh dành cho thiếu nữ rồi lén mang về nhà đọc. Chính Nhậm Tư Đồ cũng không biết tại sao năm đó mình lại rảnh đến thế, thậm chí còn mua giấy than về để vẽ lại những bức vẽ mà mình thích nhất trong đó. Khi ấy, quả thật không có thú tiêu khiển nào tốt hơn. Bởi vì thuê nhiều truyện quá nên bà chủ còn ưu đãi đặc biệt cho cô, không gia hạn thời gian trả truyện tranh. Thi xong đại học, sau khi trả hết một đống truyện tranh, cô mới phát hiện những bức vẽ vẫn còn kẹp trong đó. Khi ấy, cô luôn nghĩ hôm nào có thời gian, sẽ đến cửa hàng truyện tranh, lấy những bức vẽ đó về. Nhưng không ngờ cô còn chưa kịp có thời gian để đi thì một trận hoả hoạn lớn đã làm thay đổi mọi thứ…

Nhậm Tư Đồ đứng trước giá sách, dưới đầu ngón tay của cô toàn là những bộ truyện cô chưa từng nghe tên bao giờ. Cũng phải, đã bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ làm sao tìm được những bộ truyện của năm ấy nữa?

Kết cấu của cửa hàng truyện tranh này hơi nhỏ nên người có thân hình cao lớn như Thời Chung mà len lỏi vào thì không gian nhất thời trở nên càng nhỏ hẹp. Ngay cả bà chủ đang ngồi trước quầy tính tiền để xem phim Hàn Quốc cũng phải ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ này một lúc… Quần áo thì rất đơn giản, thoải mái nhưng cái đồng hồ đeo tay kia nhìn có vẻ đắt tiền, tóm lại là không giống người tới đây để thuê truyện. Ánh mắt của bà chủ cũng tự nhiên lướt sang cô gái bên cạnh anh…

Sau khi nhìn và ngẫm nghĩ thật kĩ, bà chủ không khỏi nhíu mày lại, há hốc mồm, hơi do dự, bộ dạng muốn nhận người quen mà không dám. Nhậm Tư Đồ dời mắt khỏi giá sách, nhìn về phía bà ấy và chủ động hỏi: “Bà chủ, còn nhớ cháu không?”

Bà chủ nghe Nhậm Tư Đồ hỏi thế thì lập tức mỉm cười. “Có phải là Tai To không?”

Khi bà chủ đi đến bên cạnh Nhậm Tư Đồ, thấy chàng trai trẻ kia lịch sự gật đầu chào mình thì cũng gật đầu chào lại. Nhưng hiển nhiên là bà thích ôn lại chuyện cũ với Nhậm Tư Đồ hơn.

Thời Chung liền lui ra một bên, nhường không gian lại cho bọn họ ôn chuyện.

“Chắc cô đã sớm xử lý mấy bộ truyện mà cháu thuê năm đó rồi đúng không?” Khi nói câu này, Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

“Haizz, đã nhiều năm trôi qua như vậy, đương nhiên là phải xử lý rồi. Bây giờ bọn nhỏ không thích xem truyện tranh thiếu nữ cho lắm, mà chỉ thích xem truyện tình yêu giữa con trai với con trai thôi.” Bà chủ nói chuyện vẫn sang sảng như cũ, nhưng vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại giống như bị tắt đài. Bà nhíu mày ngẫm nghĩ rồi đính chính. “Không đúng, bộ truyện cuối cùng cháu trả cho cô chưa được bao lâu thì đã có người mua mất rồi.”

“Hả?”

“Hình như là bị một cậu thiếu niên mua mất. Bởi vì trong đó có kẹp chữ và những bức vẽ của cháu nên cậu ta lật tới đó là mua ngay. Có lẽ cô không nhớ nhầm đâu.”

Không biết tại sao, Nhậm Tư Đồ lại vô thức ngẩng đầu nhìn Thời Chung.

Bà chủ thấy cô lén nhìn Thời Chung thì cũng thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn anh, cảm thấy mình đã hiểu được tâm trạng của cô lúc này. “Cháu dắt người yêu về thăm lại chốn xưa đấy à?”

Nhậm Tư Đồ đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở trong tiệm đồ ăn sáng, ông chủ có hỏi Thời Chung một câu đại loại như vậy, khi đó anh đã trả lời thế nào nhỉ?

“Cô hiểu lầm rồi, đây là bạn học cũ của cháu.”

Quả nhiên, khi nghe được những lời này, anh chàng Thời Chung đang đứng ngán ngẩm một bên kia trở nên hơi cứng đờ, tuy sau đó anh chỉ liếc nhìn Nhậm Tư Đồ một cái thật lạnh nhạt nhưng nó cũng đủ để thoả mãn tâm lý trả thù của cô.

Không ngờ bà chủ lại hết sức thức thời. “Mấy người trẻ tuổi các cháu ấy à, chỉ cần chưa kết hôn thì ai cũng đều là bạn học hết. Cô hiểu mà…”

“…”

Thật ra không chỉ có cửa hàng truyện tranh này, càng đi thăm thú nhiều nơi thì càng khiến cho người ta cảm thấy những thứ vốn rất quen thuộc kia thật ra đã sớm trải qua dâu bể…

Những cửa hàng nhỏ bên đường trước kia Nhậm Tư Đồ thường đến, nay vài tiệm đã bị phá dỡ, vài tiệm đã sửa sang lại để kinh doanh thứ khác, thậm chí bưu điện ngày xưa cũng đã trở thành một quán mì tương nhỏ. Càng như thế, Nhậm Tư Đồ càng cảm thấy may mắn. Ít nhất thì cái cửa tiệm bán đồ ăn sáng bên đường vẫn giữ nguyên được hương vị, cửa hàng bán đồ trang sức của đôi vợ chồng kia vẫn cứ như xưa, ông chồng vẫn luôn sợ vợ, mặc cho bà vợ thoả sức sai bảo.

Mãi đến khi trời chạng vạng, đèn đường xung quanh dần sáng lên thì cô và Thời Chung mới quay ngược lại hướng cũ, ra cổng trường để lấy xe. Đám học sinh năm cuối vừa được tan học, lưng nặng trĩu những cặp sách, cùng bước ra khỏi trường với cô và Thời Chung.

Sau khi lên xe, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng không nhịn được phải hỏi: “Tại sao lại muốn dẫn em đến những chỗ đó?”

Đối với Nhậm Tư Đồ, trước hôm nay, Thời Chung vốn chỉ là một bạn học cũ không mấy thân thiết, mạnh mẽ và ngang ngạnh bước vào cuộc sống của cô, ngang ngược theo đuổi cô, nhưng cuối cùng khi cô đã nảy sinh tình cảm với anh thì anh lại phất tay áo mà đi.

Nhưng sau hôm nay thì sao? Cô còn dám dễ dàng kết luận về anh như thế nữa không?

Thời Chung không trả lời mà hỏi ngược lại: “Những tin nhắn lần trước là do Tôn Dao gửi giùm em đúng không?”

Thì ra anh có nghe được những tin nhắn ấy… Nhậm Tư Đồ nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Anh nghe xong nhưng dường như lại không có chút phản ứng nào, khiến Tôn Dao không đợi được hồi âm của anh, cứ tưởng là anh giận đến nỗi từ chối tin nhắn của Nhậm Tư Đồ nên đã “đóng gói” cô, đưa đến trước nhà anh.

“Sau khi anh nghe những tin nhắn ấy xong thì đột nhiên cảm thấy thật ra mình hoàn toàn không có tư cách để trách em. Quả thật chúng ta cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Trong lòng em có một Thịnh Gia Ngôn, còn trong lòng anh cũng chứa đựng hình bóng của một người con gái.”

Trái tim Nhậm Tư Đồ không khỏi ngừng đập.

Trong lòng anh còn chứa đựng một người con gái… Thật ra đáp áp đã rõ rành rành từ trước nhưng chỉ là do Nhậm Tư Đồ không có dũng khí tin tưởng mà thôi.

Lúc này, Thời Chung nhìn thẳng vào mắt cô. “Hôm nay anh dẫn em đi là để nói lời từ biệt cuối cùng với hồi ức. Còn sau này em có quên được Thịnh Gia Ngôn hay không thì đó hoàn toàn là sự lựa chọn của em, anh không can thiệp.”

“…”

Từ biệt? Vậy sau khi từ biệt thì sao? Cuối cùng có thể thở phào mà buông tay cô gái ở trong lòng sao? Lòng Nhậm Tư Đồ cảm thấy lạnh ngắt. Đúng lúc ấy, Thời Chung khởi động xe.

Chiếc xe chạy băng băng giữa con đường với những ánh đèn mờ mịt, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng xa hoa lộng lẫy.

Nhậm Tư Đồ nhìn qua cửa sổ xe, thấy tấm biển của nhà hàng này thì sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại. Nhà hàng này vốn là một nhà hàng lâu năm có tiếng nên việc làm ăn rất hưng thịnh, gần như năm nào cũng tu bổ mặt tiền bên ngoài.

Có một dạo, Nhậm Hiến Bình thường dẫn cô và mẹ tới đây ăn bữa cơm gia đình.

Không muốn mình phải nhớ lại những kí ức đau thương kia, trước khi Thời Chung chuẩn bị mở cửa xuống xe, Nhậm Tư Đồ kéo cánh tay anh lại, gần như là nói bằng giọng khẩn cầu: “Đổi một nhà hàng khác đi, em không thích chỗ này.”

Thời Chung không khỏi nhíu mày. Trong ấn tượng của anh, lẽ ra cô phải rất thích nơi này mới phải chứ…

Nhưng bàn tay đang bấu lấy cánh tay anh đã dùng sức mạnh tới nỗi các khớp đều trắng bệch. Thật ra Thời Chung chỉ im lặng vài giây nhưng Nhậm Tư Đồ đã không đợi được nữa, cứ như là trở thành một người khác: “Anh không đi thì em đi.”

Nói xong liền thả cánh tay anh ra, quay người đẩy cửa và xuống xe.

Thời Chung nhìn qua cửa kính, dõi theo bóng dáng gần như đang chạy trốn khỏi bãi đỗ xe lộ thiên kia. Cô đi thẳng về phía đường cái, trông bộ dạng thì có lẽ đang muốn bắt taxi.

Thời Chung xuống xe để đuổi theo.

Vốn đang yên lành thế mà… Thời Chung kéo cánh tay đang giơ ra đường để vẫy taxi của cô lại, bên tai còn vang lên tiếng xe cộ qua lại náo nhiệt. Anh nhíu mày, giọng cũng bất giác lớn hơn: “Rốt cuộc em làm sao thế?”

“…”

“Nói đi.”

“Em từng rất thích nơi này, thậm chí mỗi lần cả gia đình tụ hội, em đều đòi tới chỗ này. Nhưng cũng chính nơi này, em phát hiện bố mình và một học sinh nữ của ông ấy tằng tịu với nhau. Anh có biết trước kia em và cô ta gần như có thể xem là bạn không?”

Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà cười lạnh.

Nhưng nụ cười lạnh này dần bị nỗi chua chát nhấn chìm.

Thời Chung như hoá đá trong phút chốc. Lúc này, bất cứ lời nói nào cũng trở nên dư thừa. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì không vào đó nữa, chúng ta quay trở lại xe thôi.”

Sau khi vào lại xe, không khí xung quanh đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Nhưng sự yên lặng ấy giống như một con thú đang ngủ đông, có thể nuốt chửng lấy Nhậm Tư Đồ bất cứ lúc nào.

Vào khoảnh khắc trút hết sự căm phẫn và không cam tâm tích tụ nhiều năm trong lòng ra ngoài, Nhậm Tư Đồ mới phát hiện thì ra nó không khó nói như là mình đã tưởng…

“Lúc đầu bố em gạt em, nói là đã chia tay với cô ta rồi. Kết quả vừa thi đại học xong, vừa tham gia bữa tiệc tốt nghiệp xong, về tới nhà thì mẹ đã nói hết sự thật với em, nói bố vì cô ta mà muốn ly hôn với bà, sở dĩ trước kia không nói với em là vì sợ em phân tâm không thi tốt được.”

Hôm sau, khi cô ngơ ngác thức dậy thì cả bố và mẹ cô đều không có ở nhà. Trong phòng khách chỉ còn lại vỏ bọc của các bình chứa xăng.

Thời Chung nở nụ cười khổ: “Anh dẫn em tới đây, không ngờ lại khiến em nhớ tới những hồi ức đau thương như thế.”

“Nơi này thì có hồi ức gì đẹp đâu chứ?” Nhậm Tư Đồ rất ghét nơi này.

“Có.” Thời Chung nói chắc như đinh đóng cột.

“…”

“Chính nơi đây, anh đã gặp em lần đầu tiên.”

Nhậm Tư Đồ hơi ngẩn người ra.

Xe dừng lại trong bãi đỗ lộ thiên. Anh bình tĩnh ngồi trong xe, giọng cũng không khác trước là bao nhưng trong mắt anh thì tràn ngập niềm vui, khiến người ta mê mẩn. “… Đó là một ngày tuyết rơi.”

Đúng vậy, là trận tuyết lớn nhất mùa đông năm ấy.

Năm ấy, khi anh tới nơi này, thật ra là để tìm người tính sổ.

Thời Chung và em gái đều theo họ mẹ, cũng sống với mẹ, còn Tần Tuấn Vĩ mỗi tháng chỉ đến thăm bọn họ mấy lần mà thôi. Khi ấy Tần Tuấn Vĩ đắc tội với một đàn anh họ Lâm, họ Lâm kia sai người tới nhà họ Thời để đập phá đồ đạc. Nhà bọn họ bị đập phá tan tành, mẹ và em gái anh cũng bị đánh. Lúc ấy gã họ Lâm kia đang vướng phải một vụ án khác, nhưng không lâu sau liền thắng kiện, tránh được việc phải ngồi tù đền tội. Điều này khiến Thời Chung không sao tin được câu ác giả ác báo.

Anh bám theo tên họ Lâm ấy tới nhà hàng này. Dường như tay họ Lâm gặp được vị luật sư không thể kiện được mình. Lúc ấy luật sư đó dẫn vợ con tới ăn cơm nhưng lại bị hắn ta chế nhạo. Thời Chung còn nhớ khi ấy mình đứng xa như vậy mà gần như vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy tức giận của cô. Nhưng cho dù có tức giận hơn nữa thì cũng vô ích…

Sau khi tay họ Lâm kia ăn uống xong, loạng choạng bước ra bãi đỗ xe lộ thiên để lấy xe thì Thời Chung theo hắn ta đến bên cạnh chiếc xe, đập vỡ đầu hắn ta như đã vạch kế hoạch từ trước rồi cắm đầu bỏ chạy…

Nhưng có một điểm Thời Chung không thể ngờ trước được là chạy trốn không phải chuyện đơn giản. Đàn em của tên họ Lâm ấy bủa vây khắp bãi đỗ xe để tìm anh, một lúc sau thì anh đã hoàn toàn không còn chỗ để trốn. Những đoá hoa tuyết thật to đậu trên đôi bờ vai gầy gò bất lực của anh. Những luồng khí lạnh cũng phả ra ngoài theo hơi thở của anh…

Ngay chính lúc này, Thời Chung lại nhìn thấy cô con gái của vị luật sư kia…

“Anh còn nhớ lúc đó cô ấy mặc một chiếc áo lông màu trắng tinh, tuyết trắng rơi xuống người, đúng là có cảm giác… cả người như toả ánh hào quang.” Thời Chung nói tới đây, không khỏi lặng lẽ mỉm cười. Những hồi ức tươi đẹp giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay, lẽ ra phải được miêu tả bằng những từ ngữ hoa mỹ hơn nữa.

Nhưng dù thế thôi thì Nhậm Tư Đồ cũng đã ngạc nhiên đến không thốt nên lời.

Lúc ấy bãi đỗ xe này vẫn chưa có dàn đèn sáng và cao thế này, khi ấy cậu bé đó đang trốn phía sau chiếc xe của Nhậm Hiến Bình.

Cô nhìn thấy dấu giày in trên tuyết nên đi ra đuôi xe để xem, phát hiện có một bóng người đang trốn ở đó thì quả thật giật mình hoảng sợ. Nhưng cậu bé kia cứ ngồi đó, ngửa đầu nhìn cô. Cậu ta đội mũ, kéo xuống rất thấp nên Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không nhìn rõ được diện mạo của đối phương, chỉ biết là đôi mắt kia đang nhìn mình với vẻ kiêng dè.

Thời Chung không bận tâm đến chuyện tìm kiếm những từ ngữ hoa mỹ hơn nữa mà tiếp tục kể: “Sau đó cô ấy bảo anh trốn vào trong cốp xe. Anh nghe thấy tiếng gã họ Lâm kia dọa nạt cô ấy, hỏi cô ấy có nhìn thấy anh hay không. Anh cảm thấy cô ấy còn lợi hại hơn cả anh, lúc ấy tay họ Lâm kia bị anh đập cho chảy máu đầu, chắc chắn bộ dạng trông hết sức đáng sợ, giọng nói cũng rất lớn thế mà cô ấy lại không sợ, giọng nói cũng không run.”

Thật ra Nhậm Tư Đồ đã sớm quên lúc ấy mình ứng phó thế nào với tên hung thần dữ tợn đó rồi. Nhưng cô còn nhớ, khi đám người ấy đã đi xa, cô thở phào một hơi, chuẩn bị đi xem người trong cốp xe thế nào. Nhưng khi cô tới phía đuôi xe thì chỉ thấy cốp xe đang mở hé.

Thì ra cậu thiếu niên trốn trong đó đã đi rồi.

Nhậm Tư Đồ không kìm được quay sang nhìn Thời Chung. Cô không biết mình có cảm giác gì khi biết mỗi một hành động, dù là lơ đãng của mình đều bị người ta âm thầm ghi nhớ bao nhiêu năm nay…

Còn có cảm giác không dám tin nữa. “Sau khi phân ban vào năm hai, anh…” Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên không nói tiếp được nữa.

Giọng của Thời Chung lại có thêm một chút vui cười: “Sau khi phân ban anh mới phát hiện cô ấy chính là bạn cùng lớp với anh. Nhưng thật ra điều khiến anh lo lắng khi ấy chính là lỡ như cô ấy nhận ra anh và kể ra chuyện anh đánh người khác bị thương thì anh phải làm sao đây?”

Nhìn em giống loại người lắm mồm lắm miệng ấy sao? Nhậm Tư Đồ không khỏi oán thầm.

“Anh quan sát cô ấy vài ngày, phát hiện cô ấy hoàn toàn không nhận ra anh. Lúc đầu anh còn lấy làm may mắn, cảm thấy có thể giữ được danh dự của mình ở trường. Nhưng kể từ lúc ấy, anh dần hình thành một thói quen, luôn luôn tập trung lắng nghe xem cô ấy nói gì giữa những giọng nói ríu rít của các bạn nữ trong lớp; luôn luôn có thể tìm thấy cô ấy đầu tiên giữa một đám người đông đúc; cô ấy thích ăn những gì, anh sẽ tò mò muốn được thưởng thức một lần cho biết; có đôi khi cô ấy ở lại trường tự học một mình vào ban đêm, anh đã rất lo lắng là lát nữa cô ấy sẽ về thế nào, cho nên thường đi theo để đưa cô ấy về nhà, sau đó mới trở về nhà mình.”

“…”

“…”

Nhậm Tư Đồ không còn dũng khí để nghe tiếp nữa, hồi ức tuy tươi đẹp nhưng cũng quá nặng nề: “Những chuyện này… sao trước đây anh không nhắc đến?”

Thời Chung cân nhắc thật kĩ vấn đề này, một lát sau mới lên tiếng tiếp: “Chắc là vì tự ti.”

Cuối cùng anh cũng nhìn sang Nhậm Tư Đồ, không giống như một người kể chuyện khách quan, dùng từ “cô ấy” để chỉ cô nữa.

“Cuộc sống của em hồn nhiên, vô tư là thế, nó trong sáng sạch sẽ, giống hệt trận tuyết năm ấy. Bởi thế đứng bên cạnh em cũng nên là người có gia thế tốt, tâm hồn tươi sáng…” Có lẽ chính Thời Chung cũng cảm thấy cách nghĩ này của mình quá ấu trĩ nên không khỏi bật cười. “Lúc ấy anh luôn cảm thấy đợi anh có được một cuộc sống trong sạch, một thân phận hiển hách thì mới có tư cách bước vào thế giới của em.”

“…”

“…”

Nhậm Tư Đồ đột nhiên cảm thấy khoé mắt mình cay cay. Cô cố gắng lắm mới có thể nở được một nụ cười coi như là thích hợp. Bây giờ cô chỉ hy vọng nụ cười của mình lúc này vẫn có thể vô tư trong sáng như cô bé chưa trải qua sóng gió năm nào. “Đưa em về nhà đi.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cô, Thời Chung hơi ngẩn ngơ, sau đó mới lặng lẽ gật đầu, chuẩn bị khởi động xe.

Nhậm Tư Đồ chặn bàn tay đang cầm vô lăng của anh lại, đính chính: “Ý của em là đưa em về nhà giống như năm đó vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi