UỐN LƯỠI BẢY LẦN TRƯỚC KHI ƯỚC

“Ê, con trên kia! Ta đã tới để tiêu diệt mi đây! Lê cặp mông sần sùi của mi xuống mau!”

Nick chớp chớp cặp mắt vàng ngái ngủ và ngáp dài. Cuộn khói xám lờ đờ trôi ra khỏi mũi hắn. Hắn thò đầu ra khỏi rìa đá, ngó xuống đáy hang. Có cái gì kêu réo hắn dậy – à há.

“Phải, mi đó!” Một cậu yêu tinh bé tít gào vói lên, dứ dứ nắm tay ra chiều phẫn nộ lắm. “Bò xuống không thì bảo! Ta có cái bánh tẩm độc mi phải ăn ngay bây giờ!”

Nick nhăn mặt. Hết trò rồi hay sao mà người nào cũng như người nào, chỉ biết đòi giết hắn bằng bánh tẩm độc. Bọn họ ngưng đọc mấy cái truyền thuyết vớ vẩn lừa đời là hơn.

“Vui lòng chờ một chút.” Hắn nói vọng xuống. Hắn thẳng đuôi ưỡn người một cái khí thế như mèo duỗi lưng, xong duyên dáng bay ra khỏi mép đá và đáp thân hình khổng lồ rắn chắc, lấp lánh vảy đen xuống đất với một tiếng thịch hùng dũng. Hắn xòe ra bộ móng nhọn hoắt, cào lên nền đá nghe ken két, ken két.

Nhóc yêu tinh nhăn nhó. “Chói tai quá.” Cậu ta càu nhàu. “Ngưng giùm được không?”

“À xin lỗi.” Nick nói. “Hình như cậu đến đây để giết tôi thì phải?”

Cậu nhóc cau có hẳn. Gương mặt cậu bé xíu, lốm đốm tàn nhang trên cái mũi hếch cũng bé xíu. Mái tóc vàng bù xù xen lẫn những đường xanh chói, và bên hông cậu đeo kiếm ngắn, hai chân gắn thêm hai con dao. Xỏ sau lưng cậu là một ống tên và cây cung dài. Cuối cùng là ổ bánh cậu hung hãn giơ cao cho Nick thấy. Hắn có cảm giác, nhóc này khó gặm đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi