UỔNG CÔNG TÍNH KẾ

Edit: Lam Phượng Hoàng

Lúc Thiên Mật sứ đến thăm, cơn giận của Quốc sư đại nhân vẫn còn sót lại chưa tiêu.

Tần Tang nhìn sắc mặt kia của hắn, "phì" cười một tiếng, đùa giỡn hỏi: "Quốc sư đại nhân sao thế? Chẳng lẽ...... cũng bị công tử Thượng Thư coi trọng?"

Trần Ngộ Bạch không thể thật sự ép người đó uống thạch tín, hạc đỉnh hồng; nhưng với người khác, hắn cũng không phải "không thể làm gì", ánh mắt chợt lóe, quanh thân đã tràn đầy lạnh lẽo, cũng may Tần Tang biết xem sắc mặt người, biết không chọc được lập tức liền mềm giọng nhận sai: "Là ta lỡ lời, Quốc sư đại nhân —— đại nhân không nên ghi lỗi tiểu nhân."

Nàng nói cười vui vẻ, mà giữ lại vẫn còn có chỗ dùng, nội lực trong tay áo Trần Ngộ Bạch dần dần tản đi.

Tần Tang nghiêm mặt nói rõ ý: "Kỷ Đông mang binh đánh úp Tây Lý nhiều ngày vẫn chưa về, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Trước mắt, Ngô đại tướng quân ém nhẹm tin tức còn chưa báo cho triều đình, một khi triều đình biết, nhất định sẽ phái binh tăng viện cho Tây Lý."

Chủ soái Ngô Kiền ở tiền tuyến Tây Lý là nghĩa tử của tâm phúc Ngô Đại thái giám của Thái hậu Đoan Mật, trận đánh ở Tây Lý, hắn là chủ soái Kỷ Đông là phó tướng, Ngô Kiền ỷ vào thân phận chủ soái, hể chiến sự mà khó gặm khó nuốt là giao hết cho Kỷ Đông, Kỷ Đông dốc sức không công còn không nói, tận mắt thấy quân Kỷ gia bị tiêu hao từng ngày, lòng như lửa đốt, cho nên mới mạo hiểm mang binh bất ngờ tập kích lương thảo của đại quân Tây Lý, ai ngờ......

Đây là tin mật động trời, nhưng Trần Ngộ Bạch nghe, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Thái hậu Đoan Mật phái ngươi tới thuyết phục ta? Bà ta muốn ta tiến cử Đại hoàng tử xuất binh đến Tây Lý?" hắn nhìn Tần Tang im lặng thừa nhận, chợt cảm thấy không biết nên khóc hay cười: "Mấy năm trước Mộ Dung Lỗi quả thực anh dũng thiện chiến, mấy năm nay...... chẳng lẽ các ngươi không sợ hắn còn chưa tới Tây Lý, nửa đường đã chết?"

"Nếu quả thật như thế, Thái hậu nương nương cũng có thể mượn việc này giá họa quân Kỷ gia, đạt được mục đích. Bà ta muốn Kỷ gia suy tàn, như vậy mới có thể thừa dịp náo loạn mà cướp Lệnh bài Bạch Hổ." Tần Tang cười nhàn nhạt, "Chờ khi bà ta trừ xong Kỷ gia, Quốc sư đại nhân chính là mục tiêu kế tiếp của bà ta. Ta biết Quốc sư đại nhân không sợ, nhưng phủ Quốc sư lớn như thế đều phải dựa vào một mình ngài chống đỡ, Quốc sư đại nhân vẫn nên phòng ngừa chu đáo hơn nữa." (LPH: Mụ thái hậu đáng chết! Ta băm, băm, băm, băm)

Ý của Tần Tang là hi vọng hắn tiến cử Kỷ Nam xuất chinh đến Tây Lý, quân Kỷ gia đánh thắng trận này, Kỷ gia an toàn, Thái hậu Đoan Mật cũng sẽ chưa thể đưa mắt nhắm vào phủ Quốc sư. Nhưng Trần Ngộ Bạch ‘người nói vô tâm người nghe cố ý’ —— chính hắn cũng không sợ lão yêu bà Đoan Mật kia, nhưng bây giờ mang theo tiểu nha đầu lúc nào cũng gây chuyện, ngược lại thật muốn phòng ngừa chu đáo thêm mấy phần.

"Trong lòng ta biết rõ." Trầm ngâm chốc lát, hắn chợt ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay ngươi tới, chính là vì chuyện này?"

Hiếm khi hắn chủ động nói chuyện với mình, Tần Tang cười, cẩn thận thêm vài phần: "Quốc sư đại nhân có chuyện khác?"

Giữa mặt nàng lộ mấy phần cảnh giác, Trần Ngộ Bạch nhìn vào trong mắt, trong lòng biết là lời mình nói thất thường, khiến nàng nghi ngờ, nhưng vẫn trầm lặng, hắn vẫn nên hỏi ra miệng: "Loại thuốc ngươi cho nàng uống, nếu sau này dừng lại không dùng, tâm trí nàng có thể khôi phục như bình thường không?"

Tần Tang ngẩn người, "Cho...... ai?"

"...... Kỷ Tiểu Ly." Bất đắc dĩ phải chính miệng nói ra cái tên này, sắc mặt Quốc sư đại nhân đã có mấy phần mất tự nhiên.

Tần Tang cười khổ: "Loại thuốc đó...... Năm đó do phụ thân ta chế biến, có thể che giấu màu tóc và màu mắt của tộc Thiên Mật, cha mẹ ta và ta cũng từng dùng, không gì trở ngại. Nhưng Tiểu Ly...... chắc là nàng bị ta mớm thuốc lúc tuổi còn quá nhỏ, không chỉ ức chế màu tóc và màu mắt, cả tâm trí của nàng cũng ù lì chậm phát triển, nhưng ta lại không dám cho nàng dừng thuốc —— có một lần ta bị trọng thương, hai tháng mới có thể đưa thuốc cho nàng, khi đó màu mắt nàng đã mơ hồ ửng tím, tâm trí cũng không quá mức rõ ràng."

Sắc mặt Trần Ngộ Bạch trở nên khó coi.

Tần Tang nhìn vẻ mặt của hắn, loáng thoáng đoán được một chút, nhưng cho dù thế nào cũng không dám trực tiếp xác nhận, không thể làm gì khác hơn là thử dò xét, cố ý hỏi: "Có phải tiểu muội có gì không tốt, quấy rầy yên tĩnh của Quốc sư đại nhân?"

"Phải." Trần Ngộ Bạch không chút do dự lạnh lùng đáp một tiếng.

Đâu chỉ yên tĩnh? Nàng còn quấy rầy tim hắn.

Mong đợi trong lòng Tần Tang tan vỡ, thất vọng thầm thở dài một hơi.

"Ngươi viết lại đơn thuốc kia cho ta." Trần Ngộ Bạch buồn bực, chỉ cái bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ.

Tần Tang thấy trên bàn đã sớm chuẩn bị giấy và bút mực, lại nhìn Quốc sư đại nhân một chút, mắt lộ kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đơn thuốc kia làm gì? Đơn thuốc này lấy máu ta làm thuốc dẫn, cho nên mỗi tháng đều phải do ta tự mình điều chế cho nàng."

"Mỗi tháng ngươi đều có thể ở bên cạnh nàng đến hết đời sao?" Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt.

"Chẳng lẽ Quốc sư đại nhân có thể?" Tần Tang đánh bạo hỏi.

Trần Ngộ Bạch lẳng lặng nhìn nàng, gật đầu: "Ta có thể."

Tần Tang giật mình!

Cho dù nàng sớm có ý nghĩ như vậy, thậm chí ban đầu biết được Lục hoàng tử trêu cợt đưa thuốc cho Tiểu Ly, nàng đã cố ý đổi thuốc tiêu chảy thành thuốc thúc tình, một là muốn nói rõ thân thế của Tiểu Ly cho Quốc sư đại nhân, xin hắn thay nàng chăm sóc, hai là...... nếu Trần Ngộ Bạch che chở cả đời, nàng sẽ không cần phải lo lắng cho Tiểu Ly nữa.

Nhưng nàng cũng chỉ dám tương kế tựu kế thử một lần —— Đó là Trần Ngộ Bạch! Tuy rằng nàng yêu thương Tiểu Ly hơn cả bản thân mình, nhưng dù sao Tiểu Ly...... cho dù thế nào Tần Tang cũng không dám nghĩ sẽ có tình huống như hôm nay!

Trong lòng nàng mừng như điên, lại kiềm chế, vô cùng cẩn thận, hai mắt chăm chú nhìn Quốc sư đại nhân.

Trần Ngộ Bạch bị nàng nhìn chòng chọc quả muốn vung tay áo đánh bay nàng, nhưng dưới tình hình này, hắn không thể làm vậy với người nhà.

"Ngươi là người thân duy nhất của nàng, ban đầu nếu ngươi đã gửi gắm nàng cho Trấn Nam Vương phi, lời này ta liền nói với ngươi: sau này Kỷ Tiểu Ly do ta chăm sóc."

Tần Tang thầm nghĩ: quả nhiên!

Rũ rũ mắt, nàng trầm giọng cười một tiếng: "Do ngươi chăm sóc...... là có ý gì?"

Mặt Quốc sư đại nhân trầm xuống, mặt phủ đầy sương lạnh: "Nàng sẽ đi theo ta, ta sẽ che chở cho nàng. Ban đầu ngươi gửi gắm nàng cho ta một năm, hiện tại chính là đổi một năm thành cả đời."

Tần Tang nâng ánh mắt lên, cười nói với hắn: "Quốc sư đại nhân...... chẳng lẽ là có ý cầu hôn?"

Lúc này nụ cười của nàng chứa đầy vui vẻ —— ban đầu vẫn cho là Tiểu Ly nghịch ngợm, Quốc sư đại nhân vì đại cục, che chở nàng cũng là vì miễn cưỡng, chưa từng nghĩ đến......

Quốc sư đại nhân bị nàng nhìn chằm chằm, vẻ mặt càng ngày càng căng cứng. Tần Tang lại càng hứng thú, hỏi: "Quốc sư đại nhân đã...... làm gì với Tiểu Ly?"

Trần Ngộ Bạch lộ vẻ trầm trọng, phất tay áo giận tím mặt: "...... Hoang đường!"

Tần Tang chậm rãi nhún người với hắn, nhưng sau khi đứng dậy lại tiếp tục hỏi: "Có phải Tiểu Ly đã nói gì với Quốc sư đại nhân không? Nàng cầu xin đại nhân che chở nàng cả đời? Nàng cố ý muốn theo đại nhân?"

"...... không có." Giọng của Quốc sư đại nhân cũng cứng lại, không vui nghĩ thầm trong lòng nha đầu kia tràn đầy việc tu tiên, trong mắt chưa từng có hắn?

"Vậy......" Tần Tang cười càng thêm tươi sáng như nắng mới, "Là Quốc sư đại nhân thích tiểu muội nhà ta?"

Lúc này Trần Ngộ Bạch thật muốn một chưởng đánh chết Thiên Mật sứ!

Chả trách là tỷ muội ruột, bản lĩnh chọc người giận đến nổi điên cũng giống nhau.

Nhưng lúc này kẻ cầu người lại chính là hắn, Trần Ngộ Bạch khép mở đôi mắt đè nén tâm trạng nóng nảy, thấp giọng mở miệng: "Ta từng hứa hẹn với nàng là từ nay về sau sẽ đi theo ta...... chuyện ta từng hứa, sẽ không đổi ý."

Tần Tang nghe, cười tủm tỉm gật đầu, lại hỏi: "Tiểu Ly biết không? Nàng nguyện ý sao?"

Đây quả thực là một gậy đánh lén giữa một trận ‘loạn côn’ túi bụi, Quốc sư đại nhân lập tức...... một câu cũng không thể thốt ra.

Tần Tang nhìn dáng vẻ kia của hắn, trái tim càng thêm ung dung vui vẻ, cũng không tiếp tục thúc ép hắn, nhẹ nhàng nhún người, nói lời từ biệt: "Tuy nàng là tiểu muội ta, nhưng đã nhiều năm ta chưa từng làm hết trách nhiệm của một người chị, ta chỉ mong nàng luôn vui vẻ, chỉ cần nàng nguyện ý, ta không thể ngăn cản. Nếu Quốc sư đại nhân thật lòng, nàng là dưỡng nữ của phủ Trấn Nam Vương, Quốc sư đại nhân phải đến phủ cầu hôn với bọn họ mới phải."

Sắc mặt Trần Ngộ Bạch lạnh lẽo: "Tần Tang, ngươi đang lấy việc này uy hiếp ta hỗ trợ Kỷ Nam?!"

Thiên Mật sứ không trả lời, cái gì cũng không nói, cười xoay người rời đi.

**

Chuyến đến thăm này của Thiên Mật sứ, sắc mặt Quốc sư đại nhân càng kém hơn trước khi nàng tới.

hắn đứng bên cửa sổ, gió mát quất vào mặt, mùi hoa Sơn chi nhàn nhạt trong gió an ủi  trái tim phiền não tức giận của hắn.

Những người kia vì mấy miếng lệnh bài huyền thiết lạnh như băng mà đấu đá lẫn nhau,  một chút hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng mấy câu Tần Tang vừa hỏi hắn, thật khiến hắn tức giận không ngừng.

Bởi vì nàng nhắc nhở hắn: hôm nay Kỷ Tiểu Ly đi theo hắn bởi vì hắn là sư phụ của nàng, ném cái thân phận này đi, Kỷ Tiểu Ly nào có tình cảm gì với hắn?

Giữa bọn họ...... có cái gì để hắn có thể dựa vào để đi cầu hôn đây?

Trần Ngộ Bạch càng nghĩ trong lòng càng trống rỗng, phẩy tay áo đi về phía tiểu viện Đúc Sao.

Kỷ Tiểu Ly vừa mới đi vào giấc mộng buổi trưa, trước giường lặng lẽ im ắng có thêm một người.

Trần Ngộ Bạch tâm phiền ý loạn suốt trên đường tới đây, lúc này nhìn vẻ mặt ngủ không biết gì của nàng, rõ ràng phỉ nhổ tư thế ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng, trái tim lại trở nên yên tĩnh giống như ánh trăng đêm.

Nơi có nàng, cho dù yên tĩnh hay náo nhiệt, ánh mắt của hắn chỉ dừng trên người của một mình nàng, tự nhiên trong lòng cũng sẽ không còn rối loạn.

Trần Ngộ Bạch yên tĩnh nhìn nàng, trong lòng tự hỏi mình: thực ra, đây rốt cuộc là do đâu?

Nàng cũng không có gì hay để xem, huống chi ngu xuẩn thành như vậy, cả ngày lẫn đêm  đều gây họa, chọc hắn giận đến mất hết mặt mũi.

Đại khái chắc là vì đồng tình với nàng —— vợ chồng Trấn Nam Vương có nữ nhi ruột thịt, trong lòng Kỷ Tây trừ nàng còn có quốc gia thiên hạ, Kỷ Bắc...... quá ngu xuẩn!

Ngay cả Tần Tang là tỷ tỷ ruột cũng lợi dụng nàng. Cõi đời này trừ hắn ra, không có người thứ hai sẽ một lòng chỉ muốn bảo vệ nàng.

Nghĩ như vậy, Trần Ngộ Bạch đắc ý: cõi đời này chỉ có một người, không phải hắn là không được.

Ánh mắt của hắn dần dần dịu lại, ngồi xuống bên giường nàng......

Thiếu nữ nhỏ cũng không ngủ quá yên ổn, nghiêng người, một cước đá vào ngang hông người ngồi bên giường.

Người ánh mắt đang dịu dàng bị một cước, rên lên một tiếng, Kỷ Tiểu Ly phát hiện có gì không đúng, mở mắt ra thấy là hắn, gian nan mà nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, tại sao lại ở đây?"

Ánh mắt sư phụ thật kỳ quái!

"Kỷ Tiểu Ly, nhắm mắt lại!" Trần Ngộ Bạch lạnh lùng ra lệnh.

Tiểu Ly nghe lời nhắm mắt lại, Trần Ngộ Bạch hít một hơi, cúi người kề sát vào.

Ngay khoảnh khắc lông mi hai người sắp sửa chạm nhau, mắt của nàng chợt mở ra!

"Sư phụ...... người đang làm gì?" Khi hơi thở trong veo của thiếu nữ thổi lất phất trên môi hắn, như lông chim lướt qua, cảm giác ngứa ngáy có chút vui sướng quá nhanh quá sâu sắc, tim hắn vì vậy cũng phát đau.

"Ừm...... Độ tiên khí cho nàng, có muốn không?" Lúc này hắn đã mất khả năng suy tư, thuận miệng nói.

Ánh mắt thiếu nữ nhỏ "xoẹt" tỏa sáng! Cách gần như vậy, phát sáng đến mức hắn không thể mở mắt ra được, chỉ có thể nhắm lại, môi tự có ý thức dựa về phía trước.

Đầu tiên chẳng qua là hai cánh môi nhẹ nhàng đụng chạm, giống như hai người tựa sát vào nhau, dần dần hơi thở quấn quít, hương vị ngọt ngào của thiếu nữ nhỏ tràn đầy lỗ mũi, trong đầu hắn nóng lên, há mồm cắn một cái......

Hôn đến vĩnh viễn như sánh cùng trời đất, thời gian dừng lại.

Lúc thiếu nữ nhỏ được buông ra, mặt chợt đỏ bừng, cũng sắp ngừng thở. Trần Ngộ Bạch vội vàng nắm lấy lay lay mặt nàng: "...... Hít thở! Ngu ngốc!"

Kỷ Tiểu Ly cố gắng hít sâu một hơi, bây giờ không nhịn được mới thở ra một hơi thật dài, nàng vỗ lên bộ ngực dồn dập phập phồng, thở gấp giống như mới vừa làm một chuyện gì thật dữ dội.

Trần Ngộ Bạch xoay mặt đi không nhìn nàng, tim nóng bỏng.

Lam Phượng Hoàng che miệng cười gian: hôn rồi, hôn rồi!!! <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi