ƯƠNG NGẠNH

Ngày mồng ba tháng Giêng, trời mưa suốt cả ngày mãi đến chiều tối mới ngớt.

Cô mượn xe của Tăng Ức Tích đến bệnh viện đón Trần Lộ Thu.

Trần Lộ Thu bắt đầu hút thuốc và uống rượu từ khi còn ở tuổi thiếu niên, sức khỏe anh vốn đã không tốt, lại cứ duy trì thói quen xấu nên tình trạng sức khỏe nhanh chóng suy giảm. Mấy ngày nay đi đi về về giữa phía Nam và phía Bắc, lại không chú ý đến chế độ ăn uống nên bị đau dạ dày ngay khi đang trên máy bay, vừa đáp xuống sân bay liền nhập viện.

Tăng Như Sơ đi vào bệnh viện Nhân Dân, thoáng chốc cô bỗng dưng cảm thấy khung cảnh này khá quen thuộc. Năm đó, Phó Ngôn Chân cũng đứng đợi cô dưới gốc cây cách đó không xa. Anh còn cho cô mượn huy chương của mình để đeo.

Hồi ấy quả thực Phó Ngôn Chân đối xử với cô rất tốt. Cậu thiếu gia tính tình nóng nảy nhưng đã kiềm chế lại khá nhiều vì cô, lúc nói chuyện với cô còn tử tế chán so với bố mẹ.

Trần Lộ Thu mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng đứng dưới mái hiên hành lang, cặp kính gọng mỏng anh đang mang làm vẻ khôn khéo toan tính của người kinh doanh biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng nho nhã.

Thấy Tăng Như Sơ cứ đứng ngẩn người, anh bật cười rồi giục cô nhanh lên.

Thời tiết cả ngày nay cứ ẩm ướt khiến chiếc áo gió anh mang theo trở nên vô dụng, anh vắt ngang khuỷu tay mình.

Nét mặt anh ôn hòa, bước đi thong dong điềm tĩnh, nom anh chẳng khác gì một vị học giả trí thức bước ra từ trong phủ điện.

Anh đi đến gần, Tăng Như Sơ mới thấy rõ hai bên thái dương anh rịn một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt nhợt nhạt vì bị bệnh.

“Anh có ổn không?” Cô khẽ hỏi.

Cô không yên tâm khi để anh đi cùng mình đến buổi họp lớp, chỉ sợ đám Thẩm Du lại bày trò khiến anh phải uống rượu.

“Không sao.” Trần Lộ Thu cười nhẹ, đưa hai lọ thuốc trong tay cho cô, bảo cô cất vào túi xách. Anh lười phải cầm theo nó.

Cần gạt nước hoạt động không ngừng, đèn pha dường như bị nước mưa làm ướt sũng, chùm sáng luôn quấn lấy một màn sương ướt.

Trần Lộ Thu rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều sau khi uống thuốc, hàng mày cũng được thả lỏng.

Anh đưa mắt nhìn Tăng Như Sơ một lượt từ trên xuống dưới, hơi buồn cười trêu cô lại ân cần nhắc nhở, “Nếu đã giả vờ thì diễn cho giống chút đi, cái vẻ mặt này của cô cứ như là đi theo anh xếp gạch vậy.”

Nom Tăng Như Sơ sượng cứng thấy rõ, không hề thoải mái tự nhiên.

Giây lát sau anh lại cười khẽ, “Thành phố này của em giống con gái ghê, lúc nào cũng thích giận dỗi.”

“Cái gì mà con gái thích giận dỗi chứ?” Tăng Như Sơ trề môi phụng phịu, “Anh đừng có mà kỳ thị giới tính.”

Trần Lộ Thu chỉ cười không nói gì nữa, không để bụng lời giận dỗi của cô.

Bầu không khí cũng trở nên tốt hơn.

Lái xe hơn hai mươi phút, hai người đến nhà hàng Lâm Giang.

Chiếc xe này của Tăng Ức Tích cũng trị giá bảy số không, nhưng chẳng là gì so với những chiếc xe khác trong bãi đậu.

Từ xa đã có thể nhìn thấy một đài phun nước lớn, từng cột nước được điều khiển lần lượt phun lên tạo thành một tác phẩm thiên nga sống động như thật.

Nhà hàng này được đặt tên rất đơn giản khiêm tốn, nhưng bên trong được bài trí rất xa hoa.

Bước đến trước cửa, Trần Lộ Thu chìa khuỷu tay về phía cô, Tăng Như Sơ cứ ngơ ra mãi sau mới sực hiểu, cô thuận thế choàng hờ bàn tay lên đó.

Đèn treo pha lê sáng rực trên đầu, nền gạch bóng loáng không tì vết, người phục vụ niềm nở ân cần nhắc nhở, “Dưới chân khá trơn, xin hãy chú ý.”

Khi hai người vào trong thang máy, Tăng Như Sơ mở wechat ra để xem lại số phòng thì Trần Lộ Thu đã bấm luôn nút tầng đến, còn nhắc cô bước ra rẽ trái.

Mà anh nói không sai chút nào, năng lực phán đoán của Trần Lộ Thu quá xuất sắc, với thân phận của Phó Ngôn Chân đương nhiên hẳn sẽ chọn phòng tốt nhất ở đây. Căn phòng đó là Lưu Phương. Anh đã đến đây vài lần nên vẫn còn nhớ rõ.

Trần Lộ Thu chưa vào phòng luôn với cô, anh đi sang một chỗ khác để nghe điện thoại. Tăng Như Sơ cũng nán lại bên ngoài chờ anh.

Cửa phòng không đóng chặt, người ngồi trong cũng biết vẫn còn người chưa đến. Có thể nhìn thấy ánh đèn và tiếng cười từ khe cửa đủ cho một người bước vào. Nương theo khe hở ấy, Tăng Như Sơ thấy chỗ ngồi bên trong gần như đã kín, khá nhiều người dẫn theo cả “người nhà” của họ đến. Vậy nên việc cô dẫn theo Trần Lộ Thu cũng không quá đột ngột.

Người đối diện với cô là Lý Độ, ngồi bên cạnh cậu ta là một cô gái nhìn như mới lớn, cho dù trang điểm đậm cũng không che giấu được nét non nớt trên khuôn mặt. Cô gái nghiêng đầu nhìn sang bên kia, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Tăng Như Sơ khẽ bước dịch sang và nhìn thấy người mà cô ấy đang ngưỡng mộ.

Phó Ngôn Chân nằm trọn trong luồng ánh sáng chiếu xuống, nở nụ cười nhẹ như gió thoảng, ánh mắt lạnh lùng xa cách, trông vừa kiêu ngạo lại ngả ngớn. Dáng vẻ như vậy vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Anh ngồi ngả ra ghế, một tay đặt trên đùi, gõ nhịp một cách vu vơ, tay kia buông thõng xuống một cách uể oải, giữa ngón tay thon dài vẫn còn kẹp điếu thuốc cháy dở.

Như cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn về phía cửa, để ý thấy góc áo màu trắng lấp ló sau cánh cửa nhưng nhanh chóng dời tầm mắt.

Triệu Doãn Điềm gửi tin nhắn wechat giục cô, hỏi cô sao vẫn chưa đến.

Cô nhắn lại, [Đang ở cửa rồi.]

Triệu Doãn Điềm vừa ngẩng lên đã thấy cô.

“Vào nhanh đi.” Cô nàng vội vẫy tay.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong phòng lập tức nhìn sang.

Thẩm Du liền hét lên, “Nấm Nhỏ, cuối cùng cậu cũng đến rồi, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi đấy.”

Tăng Như Sơ tiến thêm vài bước, gật đầu và mỉm cười với mọi người. Đã rất nhiều năm không gặp mặt, phần lớn người ngồi đây cũng không gặp lại sau khi cô chuyển trường, rất nhiều người không còn nhớ tên nhưng mọi người đều nhớ cô là con mọt sách chuyển từ Thực Nghiệm đến.

Ấn tượng của mọi người với cô vẫn dừng lại ở năm học lớp 11 ấy. Mái ngố, đeo cặp kính cận tròn, lúc nào cũng chăm chỉ hoàn thành bài tập các môn theo lời giáo viên. Dù không nói chuyện nhiều nhưng vẫn khiến người khác có ấn tượng sâu đậm.

Vụ việc ngay ngày khai giảng vẫn còn được mọi người đem ra bàn tán đến tận bây giờ. Chưa kể chỗ ngồi trước đây của cô còn ở vị trí bắt mắt như vậy, những lời đàm tiếu sau lưng chưa bao giờ ít.

Tăng Như Sơ bây giờ không còn xấu hổ nữa, đối mặt với ánh mắt dò xét của mọi người, cô mỉm cười lịch sự chào hỏi, “Đã lâu không gặp.” 

Mấy người hồi trước hay nói chuyện với cô lập tức lên tiếng đáp lại.

Cậu chàng Lý Độ năm ấy chuyên chép bài cô cũng phải thốt lên, “Ơ đệch! Học sinh giỏi lớp mình hồi đó thật à! Giờ xinh quá đi mất! Tớ còn tưởng có minh tinh nào đến chứ.”

Có người lập tức trêu, “Người ta vẫn xinh từ trước rồi nhá! Ngày ấy Lục Châu Đồng còn chẳng theo đuổi được cậu ấy còn gì?”

Trong phòng náo nhiệt hẳn lên.

Hôm nay Tăng Như Sơ mặc một chiếc váy lệch vai màu trắng, kiểu dáng không phức tạp, để lộ bờ vai vuông tròn và cần cổ trắng nõn, thanh tú.

Giờ cô thả buông mái tóc dài bồng bềnh, phần mái ngố khi trước đã được nuôi dài vén sang hai bên, để lộ cả khuôn mặt thanh tú, không còn bị cặp kính dày che khuất, cả người như có hồn hơn, đôi mắt luôn cười lấp lánh, khiến người khác dễ dàng có thiện cảm.

Gương mặt vẫn trong trẻo thuần khiết nhưng vóc dáng thì không như vậy, đường cong mềm mại yêu kiều kia khiến người ta phải nán lại nhìn lâu hơn.

“Cảm ơn nhé, cậu cũng đẹp trai hơn đấy.” Tăng Như Sơ mỉm cười đáp lời.

Quả thật bây giờ cô đã dạn dĩ hơn rất nhiều, không còn nhút nhát như ngày xưa, cho dù có hồi hộp cũng không nói lắp nữa. Khi còn học đại học, cô đã lấy hết dũng khí đăng ký tham gia đội hùng biện, cô cũng dành rất nhiều thời gian để luyện tập nên giờ đây Tăng Ức Tích không thể nào cãi thắng cô được nữa.

Cô thoải mái tự nhiên đáp lại từng ánh nhìn của mọi người. Cô cũng nhận thấy Phó Ngôn Chân vẫn không buồn nhìn cô một cái, cứ như đang coi cô là không khí.

Triệu Doãn Điềm lại giục giã cô ngồi vào chỗ, cô nhẹ nhàng bảo cô bạn, “Chờ một chút nữa.”

Cô muốn đợi Trần Lộ Thu nói chuyện xong để cùng đi vào.

Nói xong, cô nghiêng người ngó ra ngoài. Trần Lộ Thu lúc này đã cúp máy, rảo bước về phía cô.

Bước đến cạnh, anh cười khẽ, “Nấm Nhỏ cơ à?”

Giọng Thẩm Du rất to, cứ oang oang gọi biệt danh của cô nên Trần Lộ Thu mới nghe được. Rõ ràng trước đây anh không biết cô còn có biệt danh này nên giờ nổi hứng trêu chọc cô.

“Đừng có làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em!” Tăng Như Sơ trừng mắt nạt anh.

Cô vòng tay qua khuỷu tay anh, nở nụ cười tươi tắn. Trần Lộ Thu suýt nữa cười phá lên. Hai người sóng vai bước vào trong phòng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô nhẹ ôm cánh tay Trần Lộ Thu giới thiệu, “Đây là người yêu của tớ.”

Lời vừa dứt, Phó Ngôn Chân thôi gõ nhịp, nhướn mắt nhìn sang. Người con gái đứng đối diện với anh kia, gò má ửng hồng, nụ cười tươi trên khóe môi, rõ là dáng vẻ chìm trong tình yêu. Vẻ mặt bất cần chẳng quan tâm đến chuyện gì dần dần bị băng tuyết thay thế.

Triệu Doãn Điềm vội chỉ vào ghế trống, “Ngồi đây này!”

Tăng Như Sơ bước đến đó cùng với Trần Lộ Thu đi bên cạnh. Tay anh còn cầm theo túi xách của cô. Anh ân cần săn sóc kéo ghế giúp cô rồi mới ngồi xuống chỗ của mình.

Triệu Doãn Điềm nhìn chằm chằm Trần Lộ Thu đánh giá, đoạn than thở, “Em rể đẹp trai quá!”

Trần Lộ Thu mỉm cười, “Cảm ơn chị.”

Anh thường xuyên phải đi xã giao nên nhanh chóng hòa nhập với mọi người xung quanh. Tăng Như Sơ chỉ cần ngồi đó mà không cần phải xen vào. Chỉ giây phút sau đã thấy anh tự giới thiệu, “Tôi họ Trần, Lộ trong con đường, Thu trong mùa thu.”

Giọng anh vừa ấm lại ôn hòa rất dễ nghe. Người đàn ông trưởng thành luôn có sức hút riêng, đôi khi ở chung với họ cũng khiến người ta thấy thoải mái. Những ánh mắt trước đó còn dán chặt vào Phó Ngôn Chân giờ đây đã đổ dồn sang Trần Lộ Thu.

Phó Ngôn Chân vẫn kẹp điếu thuốc trên tay. Từ lúc hai người kia bước vào, anh không hít hơi thuốc nào nữa, tàn thuốc cháy tích tụ lại rồi tự rơi xuống, nhưng chấm đỏ vẫn tiếp tục ăn sâu vào điếu thuốc, chỉ một lúc nữa thôi nó sẽ ăn hết phần sợi thuốc lá, dư lại đầu mẩu thuốc.

Triệu Doãn Điềm hạ giọng hỏi, “Cậu có người yêu khi nào thế?”

Đối mặt với Triệu Doãn Điềm, cô cảm thấy hơi tội lỗi vì trước đây đã từng giấu diếm cô ấy một lần.

Trần Lộ Thu nhận thấy cô khó xử bèn giải vây, “Cùng chỗ làm nên cô ấy xấu hổ không nói ra.”

“Cái đồ thối tha này lại giấu tớ.”

Tăng Như Sơ đành phải ngồi nghe cô bạn mắng mỏ một hồi.

Trần Lộ Thu có vẻ rất hứng thú với biệt danh của cô bèn hỏi, “Sao lại gọi cô ấy là Nấm Nhỏ thế?”

Thẩm Du lập tức chỉ vào Phó Ngôn Chân, “Chính anh đây đã đặt cho cô ấy đó.”

Tăng Như Sơ nghiêng mắt nhìn đúng lúc Phó Ngôn Chân cũng đang nhìn cô.

Dù có vài lần chạm mặt nhau nhưng cả hai đều không chủ động nói chuyện với người kia.

Thú thật cô chẳng hề muốn quan hệ giữa họ căng thẳng như thế này. Hoặc là mỗi người một phương trời không còn dính dáng gì nữa. Nhưng giờ đây hai người ngồi đối diện lại phải vờ như không quen biết, cảnh tượng ấy thật lạ lùng.

Trước đây hai người không có mối hận thù sâu đậm, cũng không đến mức nhất thiết phải có người kia. Hôm nay cô dẫn theo một người đàn ông xa lạ. Trần Lộ Thu chẳng có điểm nào để chê, hẳn Phó Ngôn Chân sẽ không nghĩ rằng cô có ý định gì với anh. Hơn nữa mấy năm nay cô cũng chẳng liên lạc, nhưng trong hai người luôn có một người phải chủ động trước. Cô tự chọn là người phá tan lớp băng kia.

“Phó Ngôn Chân.”

Cô nở nụ cười, gọi tên anh, “Đã lâu không gặp.”

Cô rất dịu dàng khi nói những chữ ấy. Khuôn miệng còn vương nét cười tự nhiên thoải mái, ánh đèn soi tỏ lúm đồng tiền bên má, đôi mắt long lanh vẫn đáng yêu ngoan hiền như xưa, ánh nhìn trong veo như có một dòng suối nhỏ chảy trong đó.

Đẹp như những ngày tháng bình lặng gặp lại người ấy.

Nếu như cô không ngồi cạnh một một người khác.

Cảnh còn đây mà người đã thay đổi.

Phó Ngôn Chân chỉ nhìn cô đăm đăm không nói.

Bàn tay đặt trên đùi đột nhiên siết chặt lại thành nắm đấm.

Đúng lúc Trần Lộ Thu như thể vừa thấy anh, ngạc nhiên hô lên, “Anh Phó?”

Phó Ngôn Chân đã nhận ra anh ta.

Trần Lộ thu ngay lập tức quay sang phàn nàn với Tăng Như Sơ, “Sao em không kể em học cùng lớp với anh Phó?”

“…”

Vẻ mặt khi nói của Trần Lộ Thu y như thật, giọng nói xen lẫn sự trêu đùa lại như chỉ thuận miệng nhắc đến.

Người nói vô ý, người nghe có tâm.

Phó Ngôn Chân hiểu ra cô chưa từng nhắc đến mình.

Đợi một lúc nhưng không nghe thấy Phó Ngôn Chân chào lại, Tăng Như Sơ cũng chẳng để tâm. Cô đã cố hết sức để vạch ra ranh giới với anh rồi.

Trong lúc này Triệu Doãn Điềm luôn miệng khen Trần Lộ Thu, Thẩm Du nghe mà khó chịu, mặt mày hằm hằm chuốc rượu Trần Lộ Thu liên hồi. Cậu ta chỉ nhấp môi nhưng lại muốn anh phải uống hết cả ly. Lý Độ thấy vậy cũng nhao vào rót rượu cho Trần Lộ Thu.

Tăng Như Sơ nhìn mà lo lắng không thôi, cô sợ bệnh dạ dày của anh trở nặng bèn vội can, “Đừng rót cho anh ấy nữa.”

Lý Độ cười khà khà, “Nấm Nhỏ, gì mà quản chặt thế?”

“Người yêu tôi, tôi không quản thì ai quản?”

Ngón tay Phó Ngôn Chân lại càng siết chặt thêm.

Từ trước đến nay cô chưa từng ra mặt vì anh như thế.

Trần Lộ Thu cười xòa, “Được rồi, không uống nữa.”

Đoạn như bất lực lại chiều chuộng nói thêm, “Xin lỗi nhé, không thể để A Sơ nhà tôi bực mình được.”

“Đàn ông con trai có mấy ly rượu làm gì không uống được, cứ uống đi có sao đâu.” Lý Độ khích bác, còn không quên trêu chọc Tăng Như Sơ, “Đừng có quản chặt thế.”

“A Sơ chỉ lo cho tôi, chứ người khác cô ấy mặc kệ.” Trần Lộ Thu đặt ly rượu xuống, cánh tay khoác hờ lên lưng ghế Tăng Như Sơ.

“Tôi không uống nữa.” Anh mỉm cười nói thêm.

“Ái chà chà, này em rể, trong nhà còn anh em nào không?” Triệu Doãn Điềm giơ ngón tay cái với anh.

Không đợi Trần Lộ Thu trả lời, Thẩm Du đã nhấc ly rượu lên, “Hôm nay phải uống say mới cho về!”

Triệu Doãn Điềm quắc mắt nạt, “Ông bắt nạt em rể của tôi làm gì? Muốn uống thì tự đi mà uống…”

Thẩm Du bị cô quát bèn ngồi im không dám hó hé.

Phó Ngôn Chân cầm ly rượu, nhấp một ngụm rồi nhìn Trần Lộ Thu.

“Bao lâu rồi?”

Anh hỏi về khoảng thời gian họ ở bên nhau, giọng nói hơi khàn.

“Cũng khá lâu rồi.” Trần Lộ Thu nói bừa.

Thấy Phó Ngôn Chân vẫn cầm ly rượu, ánh đèn xuyên qua khiến chiếc ly như trở nên trong suốt, anh cười bất lực, “A Sơ không cho tôi uống.”

A Sơ.

Phó Ngôn Chân cười nhếch môi, trước đây anh chưa từng gọi cô như thế.

“Tôi có ép anh uống đâu?” Anh quơ ly rượu, nhưng sự ép buộc trong mắt lộ ra rõ ràng.

Bùi Chiếu nhìn qua lập tức thấy không ổn.

Phó Ngôn Chân cứ gặp cô là lại kỳ quặc, cái ngày ở quán bar cũng vậy, uống đến mức say mèm.

“Có uống không?” Phó Ngôn Chân lại hỏi.

Trần Lộ Thu không thể không nể mặt anh, nếu không thì khó có thể giải thích với công ty. Anh đành nở một nụ cười bất đắc dĩ, chuẩn bị với lấy ly rượu vừa đặt xuống.

Tăng Như Sơ túm chặt ống tay áo anh, “Em uống thay anh.”

Cô biết Trần Lộ Thu thật sự không thể uống nữa, hai lọ thuốc anh đưa cho cô đều có dòng chữ kiêng rượu. Cô đứng dậy lấy chai rượu mà không chờ người khác phản ứng.

Rót nửa ly rượu trắng cho mình vì Phó Ngôn Chân uống rượu trắng, cô nhắm mắt dốc cạn chén rượu. Đoạn úp ngược cái ly lên bàn, trong ly không còn một giọt rượu nào. Rượu vào bụng, chất cồn nóng rực xộc lên trong lồng ngực, cổ họng bỏng cháy, cô nắm chặt góc váy nhìn Phó Ngôn Chân, “Xin lỗi anh Phó, hôm nay Lộ Thu không được khỏe lắm, thật sự không thể uống nữa.”

Lời này của cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chỉ giữ vững ý định của mình.

Phó Ngôn Chân nhếch môi, cầm chai rượu cô vừa rót, tự rót cho mình ba ly liên tiếp. Bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra điều bất thường. Bầu không khí khi ấy kỳ quặc một cách khó diễn tả.

Tăng Như Sơ không có thời gian để ý nhiều như vậy, cô thấy sắc mặt Lộ Thu đã tái hẳn đi, lại còn rịn một lớp mồ hơi.

Anh vừa kéo góc váy cô nhưng sực lực nhẹ hều.

Cô ngoảnh sang hỏi, “Anh thấy không khỏe à?”

“Không sao.” Trần Lộ Thu thì thầm

“Đi về thôi.”

Tăng Như Sơ vừa nói vừa đi lấy áo khoác cho anh.

“Anh về được rồi, em ở lại với mọi người đi, cũng lâu rồi mới họp lớp.” Trần Lộ Thu cười khẽ ngăn cản cô.

“…”

Anh đã đánh giá cao tình bạn giữa cô và mọi người rồi. Nhưng nhớ ra hôm sau Triệu Doãn Điềm lại bay ra nước ngoài, chẳng biết khi nào mới được gặp mặt. Cô bèn đứng dậy đánh tiếng rồi đưa Trần Lộ Thu ra ngoài.

Khi cô quay lại, Thẩm Du cười nhạo cô, “Nấm Nhỏ, đừng chiều người yêu thế, nhỡ đâu chiều quá anh ta sinh hư đấy, có đi về thôi mà cũng phải đưa tận cửa.”

“Người yêu tôi, tôi không chiều thì ai chiều.” Tăng Như Sơ trả lời với vẻ mặt không đồng tình.

Lát sau Trần Lộ Thu gọi cho cô.

Cô ra ngoài nghe điện thoại.

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài của Trần Lộ Thu, “Thuốc của anh trong túi cô.”

“…”

Vừa cúp máy, cô bước nhanh về phòng.

Nhưng lại thấy Phó Ngôn Chân đang đứng chắn ở cửa, hai tay đút túi quần, gục đầu xuống, không nhìn rõ nét mặt.

Sau những gì vừa xảy ra, cô khó có thể chủ động nói chuyện với Phó Ngôn Chân một lần nữa. Cô dời mắt vờ như không thấy anh, định đi vào nhưng anh lại không có ý nhường đường. Cô chưa kịp bảo anh tránh ra thì đã bị anh bắt ngờ nắm lấy cánh tay. Nam nữ chênh lệch khá lớn về mặt thể lực nên cô bị anh kéo vào hành lang bên cạnh. Cô có giãy dụa cũng vô ích.

Phó Ngôn Chân dựa vào tường kéo mạnh cô về phía mình. Người anh nồng nặc mùi rượu, hẳn đã uống khá nhiều. Quần áo hai người đều làm từ chất liệu mỏng nhẹ, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau. Người anh nóng như lửa đốt như thể muốn thiêu cháy cô.

Tăng Như Sơ ngước lên nhìn anh chằm chằm, “Anh làm cái gì thế?”

“Nói chuyện thôi.” Anh trả lời tỉnh bơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi