ƯƠNG NGẠNH

Chiếc đèn chùm pha lê được thắp sáng như thể chẳng màng đến tiền điện, sảnh khách sạn sáng đến chói mắt, bóng người in rõ trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng. Khi Tăng Như Sơ bước gần đến thang máy, cô mới nhận ra mình đã giẫm phải cái bóng của Phó Ngôn Chân.

Vừa nhìn đã biết Phó Ngôn Chân quá quen với cái cảnh xa hoa sang trọng này, anh cứ như thể đang đi dạo trong sân nhà, không chút ngượng ngùng hay tò mò, vừa đi vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại di động, lười biếng đưa mắt nhìn một vòng. Trông trái ngược hoàn toàn với người đàn ông trung niên đang đi công tác gần đó, có vẻ lần đầu tiên ông ta bước vào khách sạn hạng sang nên điên cuồng nhấn nút chụp ảnh, đồng thời cũng tạo nên sự tương phản rõ nét với những cô gái trẻ tỏ ra khinh thường người đàn ông trung niên này.

Cô đã đặt trước một phòng cho Phó Ngôn Chân, căn phòng ấy còn rộng hơn cả căn hộ nhỏ mà cô đang ở. Phó Ngôn Chân mở cửa bằng thẻ phòng của mình và sải bước vào. Ngọn đèn chùm tỏa ra ánh sáng ấm áp, sàn nhà bằng gỗ đặc và mọi đồ đạc trong phòng đều toả ra hơi ấm, không khí ấm áp thoải mái trong này trái ngược hoàn toàn với khung cảnh gió rít lạnh lẽo bên ngoài.

Tăng Như Sơ vẫn ở cửa không đi vào.

Anh quay sang nhìn cô cười, “Vali.”

Tăng Như Sơ đành nhấc vali vào phòng, vali rất nhẹ, xách lên cũng không mất nhiều sức.

Cánh cửa đóng sầm lại, Tăng Như Sơ cũng bị bất ngờ theo phản xạ ngoái nhìn, đến khi ngoảnh sang đã thấy Phó Ngôn Chân ung dung ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô cười, “Em lo lắng gì thế?”

Tăng Như Sơ: “…”

Anh cầm lấy chai nước khoáng do khách sạn đặc biệt cung cấp, vặn nắp, uống một ngụm, lại cười nói, “Tôi có ăn em đâu mà lo.”

Giọng điệu của anh nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, như muốn chà đạp lên mọi dây thần kinh của cô, khiến cơ thể cô vẫn căng như dây đàn. Nước bọt tiết ra càng nhiều, cô nhấp nuốt hòng giảm sự căng thẳng, khó chịu giục giã, “Chúng ta ra ngoài nhanh chút được không? Bọn họ còn đang đợi.”

Phó Ngôn Chân rõ ràng không cảm thấy khó xử khi để mọi người chờ đợi, nên anh vẫn rất thong thả, “Vậy thì để họ đợi.”

Tăng Như Sơ: “…Thế tôi đi trước đây.”

“Đùa em thôi, tôi đi tắm đã, tắm xong sẽ ra ngoài.” Phó Ngôn Chân vừa nói vừa đứng dậy, như nhớ ra điều gì, quay sang nghiêng người nhìn cô nói, “Tôi không biết đường đến đó.”

Nghĩa là cô phải ở đây đợi.

Tăng Như Sơ lập tức trả lời, “Tôi ra cửa đợi anh.”

Phó Ngôn Chân cười tinh quái, “Sao thế, em sợ không nhịn được xông vào nhìn tôi à?”

“…”

“Yên tâm đi.” Phó Ngôn Chân gẩy gẩy sống mũi, “Tôi sẽ khóa cửa, em không vào được đâu.”

Tăng Như Sơ bị vài câu nói của anh kích động, “Ai muốn gặp anh, anh nhanh lên có được không?”

Phó Ngôn Chân mỉm cười bước vào phòng ngủ, nơi có phòng tắm riêng. Chỉ trong vòng mười phút anh đã tắm xong. Tăng Như Sơ nghe thấy tiếng máy sấy tóc phát ra từ phòng tắm. Khi Phó Ngôn Chân đi ra, anh đã chỉnh tề mọi thứ.

Lần này, bên trên anh mặc một chiếc áo vest dệt kim, màu xanh lục nhạt với độ bão hòa tương đối thấp trong hệ màu Morandi, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo không cài hai cúc, và một phần nhỏ của áo sơ mi nhô ra khỏi áo vest, trông giống như có cảm giác xếp lớp. Bên dưới mặc một chiếc quần jean ống đứng sáng màu. Quần được xắn lên để lộ mắt cá chân.

Tăng Như Sơ chưa bao giờ nhìn thấy anh ăn mặc như thế này. Anh luôn thích mặc những gam màu trầm lạnh lẽo. Cô chợt nhớ lại lời anh chê Trần Lộ Thu vừa già vừa tồi tệ. Rồi lại nghĩ không lẽ anh mặc thế này để dằn mặt Trần Lộ Thu?

Ra đến cửa, anh đi một đôi giày thể thao của một thương hiệu nổi tiếng. Thân giày màu trắng, hai bên có ba vạch đen kẻ chéo. Tóc anh vừa mới gội, trông rất mềm và bồng bềnh, giống như nam chính trong phim thần tượng Nhật Bản. Tăng Như Sơ không khỏi nhìn anh nhiều hơn.

Phó Ngôn Chân giơ tay mở cửa, nhưng anh không đi ra ngoài ngay lập tức, nghiêng người ở khung cửa hơi ngoẹo đầu với cô, “Đi thôi.”

“…”

Cô định thần lại lon ton chạy theo. Đèn trong hành lang bật sáng trưng, cô ngẩng đầu lên thì thấy vùng da xung quanh yết hầu của anh vẫn còn hơi đỏ. Song cô không nghĩ nhiều về nó. Cô vô tư chẳng nghĩ ngợi đây là một vị trí nhạy cảm nhường nào, giờ còn nổi màu đỏ, chưa kể hai người cùng đi từ trong khách sạn ra.

Khi bọn họ đến Tự Phương Trai, Tiêu Tiêu cứ đánh mắt qua lại giữa hai người, vẻ mặt có chút kỳ quái, sau đó không nhịn được hỏi Phó Ngôn Chân, “Anh Phó, anh còn thay cả quần áo à.”

Phó Ngôn Chân mỉm cười, “Tôi mệt với cả đổ mồ hôi nên thay đồ.”

Tiêu Tiêu: “…”

Nhiệt độ tháng hai ở Bắc Thành không thể nào làm cho người ta đổ mồ hôi đến mức đi thay đồ được. Nói là mệt, nhưng cả chặng đường anh được chăm sóc vô cùng chu đáo, không phải mó tay làm bất cứ việc gì thì mệt đâu ra.

Tiêu Tiêu kéo Tăng Như Sơ, ngập ngừng mãi mới hỏi, “Cô và anh Phó…không làm gì đấy chứ?”

Tăng Như Sơ ngơ ngác, “Không, tất nhiên không làm gì rồi.”

Tiêu Tiêu chỉ ồ lên rồi thôi, nhìn cô từ trên xuống dưới, không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng cô nàng vẫn không khỏi suy đoán vài chuyện.

Trần Lộ Thu liếc nhìn họ, nhưng vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, dáng vẻ nhàn nhã phóng khoáng như thường. Vài phút sau, anh vẫy tay với Tăng Như Sơ, “Đi mua cho anh bao thuốc.”

Tăng Như Sơ: “…”

Trước mặt mọi người, cô không dám cãi lại Trần Lộ Thu đành cun cút chạy đến siêu thị mua. Phó Ngôn Chân nhìn theo bóng lưng của cô ở phía xa suy nghĩ miên man, cô ấy nghe lời Trần Lộ Thu vậy sao?

Mãi đến khi Phương Nhuận gọi anh, ánh mắt anh mới rời khỏi bóng dáng ấy.

Cách đón tiếp khách quý từ phương xa của Trần Lộ Thu khác hẳn với Phương Nhuận – người luôn cả nể nhũn nhặn, anh cho rằng đã đến đây thì phải nhập gia tùy tục vì vậy đã chọn ngay Tự Phương Trai này làm nơi đãi khách.

Tự Phương Trai có đầy đủ các món ăn đặc trưng của Bắc Thành. Nhà hàng được bài trí sắp xếp theo phong cách cổ xưa. Phong cách như vậy trong một đô thị hiện đại đôi khi sẽ bị nghi ngờ là giả vờ theo phong cách nghệ thuật.

Phó Ngôn Chân đã nheo ngay mắt lại khi anh bước vào. Chỉ độ tuổi trung niên mới thích nơi này, nếu ông của anh có thể đến, chắc chắn ông sẽ cảm thấy nơi này thú vị.

Đèn bên ngoài được sắp xếp riêng lẻ chứ không thành chùm. Những ánh đèn neon rực rỡ nhưng được bật vào ban ngày khiến nó trở nên nhạt nhòa đi đôi chút. Bóng đèn bên trong phòng riêng được gắn trên chân đèn mạ vàng, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo vàng vàng ấm dịu, phải bật nhiều đèn cùng một lúc mới có thể chiếu rõ các chi tiết.

Các món ăn được phục vụ từng món một. Thoạt nhìn, Tăng Như Sơ biết ngay Trần Lộ Thu đã gọi món này, cái kiểu nhạt nhẽo vô vị này chỉ có mình anh ta thích, chẳng hề có thành ý đãi khách gì cả. Cô không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, rõ là anh rất muốn hợp tác với người ta, nhưng khi người ta đến thì chính anh lại mang cái vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Phó Ngôn Chân liếc nhìn vài món ăn trên bàn, mỉm cười hỏi, “Anh Trần đây theo đạo Phật à?”

Trần Lộ Thu đáp lời, “Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, suýt nữa đã vào Đảng rồi.”

Nếu như viết đơn xin vào Đảng chắc có khi đã được cho đi học cảm tình Đảng và theo dõi thêm rồi.

Phó Ngôn Chân biết anh ta chỉ đùa nên cười khẽ, búng ngón tay ra hiệu, người phục vụ trẻ tuổi nhanh chóng đi đến. Anh hỏi thực đơn quán rồi nhanh chóng gọi thêm vài món, toàn là các món về thịt. Trông anh chẳng có vẻ gì ngại ngần hay xấu hổ của người đến làm khách.

Trần Lộ Thu cũng cười theo. Trần Lộ Thu không gọi rượu mà Phương Nhuận không thể ép anh, đành vội hỏi Phó Ngôn Chân muốn uống gì.

Một khi đàn ông tụ tập với nhau thì không thể bỏ qua rượu và thuốc lá. Chốc lát sau, hai chai rượu được mang lên nhưng bữa ăn này chỉ giống như một bữa ăn tâm tình bình thường. Chén qua chén lại chúc tụng một hồi vẫn chưa ai đả động đến công việc.

Tăng Như Sơ biết Trần Lộ Thu rất quan tâ m đến việc hợp tác, nhưng anh ta vô cùng kiên nhẫn không mở lời trước, một con người luôn bình tĩnh cẩn trọng, thả dây dài để bắt cá to.

Đá mài bật lửa kêu tách một tiếng, khói thuốc lá tỏa ra khắp phòng.

Tăng Như Sơ thực sự rất ghét việc phải hít khói thuốc của người khác, nhưng lúc này cô chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Phương Nhuận kéo Phó Ngôn Chân nói hết chuyện này đến chuyện khác, Phó Ngôn Chân chỉ nghe rồi đáp lại vài câu, đa phần là Phương Nhuận thao thao bất tuyệt cộng với Hà Tấn ở bên phụ họa. Họ đang nói về các trận đấu NBA trong năm này làm Tăng Như Sơ và Tiêu Tiêu đều không thể xen vào.

Tiêu Tiêu ngoảnh sang nói với cô, “Trước đây anh Phó là người như thế nào?”

Cô nàng hơi ngắc ngứ khi gọi “anh Phó” vì những lời lẽ mang tính phân biệt đối xử của Phó Ngôn Chân khi ở sân bay. Nhưng cô nàng lại không đủ tư cách để gọi Phó Ngôn Chân bằng tên của anh.

Tăng Như Sơ ngước nhìn Phó Ngôn Chân. Anh ngồi đối diện cô với tư thế rất lười biếng, trong ấn tượng của cô, người này chưa bao giờ ngồi thẳng lưng.

Nghe thấy Tiêu Tiêu hỏi, anh rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt cô một cách không kiêng dè. Đôi mắt anh đen như mực, nhuốm men rượu, giống như bầu trời giữa đêm khuya, tràn đầy lãng mạn không nói nên lời.

Tăng Như Sơ gần như mất đi lý trí, nhưng trong nháy mắt cô đã trở lại trạng thái bình thường, cười nhẹ, “Không khác gì so với bây giờ.”

Tiêu Tiêu rõ ràng rất quan tâ m đến Phó Ngôn Chân, vội hỏi thêm, “Nói rõ hơn chút được không?”

Phó Ngôn Chân cũng muốn biết cô nghĩ gì, đôi mắt vẫn dán chặt vào cô.

Có một chút đùa giỡn và một chút thăm dò trên khuôn mặt anh.

Anh không hút thuốc nữa nhưng vẫn kẹp trên tay, tàn thuốc cháy âm ỉ.

Tăng Như Sơ nhìn anh, không cố ý tránh né bất cứ điều gì, khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói, “Giống trong bài thơ của Vi Trang.”

“Hả?” Tiêu Tiêu ngạc nhiên, “Bài nào cơ?”

“Thiếu niên khoác áo xanh, cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu.” Tăng Như Sơ gằn từng chữ. Đặc biệt là “áo hồng vẫy khắp lầu”, khung cảnh cái ngày lần đầu tiên cô nghe được tên anh giống y như câu thơ miêu tả.

Trang phục hôm nay của anh có vẻ hơi mỏng trong buổi đầu xuân của Bắc Thành, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp trai của anh, thật không ngoa khi dùng “thiếu niên khoác áo xanh”. Anh vốn có vẻ ngoài ấn tượng, dù uống rượu và hút thuốc liên tục nhưng làn da rất đẹp, dường như năm tháng đã lãng quên chàng trai này.

Vài năm qua đi, anh vẫn là Phó Ngôn Chân dạo chơi khắp thế gianmột cách vui đùa thoải mái.

Nơi đây cũng có một cô gái giấu đi tình cảm đơn phương của mình.

Anh không hề thay đổi chút nào.

Bài thơ của Vi Trang vẫn áp dụng được với anh.

Tiêu Tiêu khẽ che môi và lặp lại câu cuối cùng, “Áo hồng vẫy khắp lầu, A Sơ này, cô cũng thích anh Phó à?”

Không biết do men rượu bốc lên hay là do một phút bốc đồng, cô nàng Tiêu Tiêu bình thường vẫn luôn khôn khéo lại hỏi những câu hỏi đáng xấu hổ.

Tăng Như Sơ mỉm cười, “Ừ, đã từng thích.”

Lần đầu tiên trước mặt mọi người, cô thoải mái thừa nhận tình cảm thầm mến ấy. Cô từng thích Phó Ngôn Chân, từng thích anh một cách chân thành nghiêm túc. Để khiến anh vui lòng, cô thậm chí còn làm những chuyện trái với bản tính của mình.

Tiêu Tiêu ngạc nhiên ồ lên hỏi tiếp, “Có thật không? Anh Phó có biết cô thích anh ấy không?”

Đôi khi lén lút thậm thụt khiến người ta vô cùng nghi ngờ, nhưng làm ngược lại thì lại khiến người ta nửa tin nửa ngờ

Phó Ngôn Chân nhìn Tăng Như Sơ.

Đây là lần thứ hai cô nói “thích” anh.

Mà hẳn nên thêm từ “từng”.

Từng thích.

Bởi cách cô nhìn anh hiện giờ giống như sương sớm mùa thu, trong veo đến tận đáy lòng, không có chút mến mộ.

“Biết hay không thì để làm gì?” Tăng Như Sơ mỉm cười, “Lúc đó anh ấy đã nói với mọi người như này, Tăng Như Sơ ấy à, sao tao có thể thích con mọt sách ấy được.”

Câu nói này vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí cô. Chỉ vỏn vẹn vài từ nhưng cô đã có thể mường tượng lại khung cảnh trời trong nắng ấm hôm đó, cả động tác thản nhiên dựa lưng vào bức tường xám của anh, cả giọng nói ơ hờ vô tâm cùng với tiếng cười nói hùa theo của đám con trai xung quanh. Cô còn nhớ mang máng sau khi nói xong, anh rít một hơi thuốc dài, tàn lửa đầu thuốc đỏ rực lên. Đốm lửa ấy đã đốt cháy một góc trong trái tim cô.

Khi ấy cô đang ngồi co ro trong góc tường vì cơn đau bụng kỳ kinh nguyệt làm cô không thể đứng thẳng, mồ hôi chạy dọc từ thái dương rơi xuống mu bàn tay. Cô nhớ rõ ràng đó là mồ hôi, không phải nước mắt. Cô không rơi một giọt nước mắt nào trước những lời đó.

Không ai biết rằng lòng cô đau như bị gai đâm mạnh vào, nhưng giờ cô đã có thể nói lại chuyện ấy với vẻ bình thản. Cô trêu chọc Phó Ngôn Chân bằng những gì Phó Ngôn Chân đã nói, cũng như cười trêu quá khứ ngây thơ đến mức hoang đường của họ.

Phó Ngôn Chân không nhớ chuyện này, anh cau mày hỏi lại cô, “Không phải em bịa ra đấy chứ?” 

“Lặp lại lời anh nói sao lại gọi là bịa?” Tăng Như Sơ không tức giận với câu hỏi của anh, chỉ nhẹ nhàng đùa lại.

“Tôi nói lúc nào?” Phó Ngôn Chân búng nhẹ vào điếu thuốc cho tàn thuốc rơi xuống.

“Ở sân bóng rổ.” Tăng Như Sơ nhìn anh cười, “Mà cũng đúng thôi, người cao quý như anh còn nhiều chuyện khác phải nhớ.”

Hôm ấy cô chạy đi tìm Triệu Doãn Điềm rồi tình cờ nghe được.

Nghe cô nhắc tới địa điểm, Phó Ngôn Chân mới mang máng nhớ lại. Hình như anh đã nói vậy thật. Lúc đó anh đang tức giận, lại có người hỏi vậy nên anh mới nói bừa một câu như thế. Không ngờ lại bị cô nghe được.

Tăng Như Sơ không nhìn anh nữa, tiếp tục buôn chuyện với Tiêu Tiêu, “Có nhiều người theo đuổi anh ấy lắm, hoa khôi trường, hoa khôi lớp gì đó toàn chạy đến lớp tôi để tìm anh ấy, lúc anh ấy chơi bóng thì cả khán đài đều là con gái.”

Cô còn cười khúc khích rồi bắt chước giọng điệu của những cô gái khác khi họ gọi tên anh. Lời nói và vẻ mặt chỉ đơn thuần là vẻ vui đùa, giống như một người bạn bình thường đang kể về cậu bạn nổi tiếng một thời trong trường. Dường như cô thật sự không quá để tâm mới có thể kể lại một cách nhẹ nhàng thản nhiên như vậy.

Cô nói về anh nhưng lại không nói một từ nào về những chuyện hai người trải qua. Quãng thời gian đó hẳn cô nên chôn vùi thật sâu, để nó không thể thấy ánh mặt trời, không biết bao nhiêu lớp bụi đã phủ lên chiếc hộp ký ức ấy.

Khóe mắt Tiêu Tiêu hơi liếc nhìn Phó Ngôn Chân nhưng lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn Tăng Như Sơ. Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, gương mặt đượm chút buồn khổ.

Sau đó Phó Ngôn Chân không nói gì nữa, Phương Nhuận không thể để bầu không khí im lặng nên đã quay sang bắt chuyện với Hà Tấn, nói từ bóng rổ đến bóng đá, từ gã khổng lồ Tottenham đến Serie A đang lụi tàn.

Tiêu Tiêu đột nhiên nói với cô, “Tôi thấy Torres đẹp trai hơn Beckham.”

Người ngồi gần đó đều nghe được vì cô nàng không cố tình hạ giọng.

Tăng Như Sơ không phản đối chỉ thành thật đáp, “Tôi nghĩ Beckham đẹp trai hơn.”

Tiêu Tiêu lôi kéo thêm người khác vào câu chuyện, “Anh Phó thấy sao?”

Phó Ngôn Chân chỉ nhìn Tăng Như Sơ, “Em thích Beckham à?” 

Tăng Như lắc đầu.

Trần Lộ Thu cười, như thể nghĩ ra điều gì đó anh trả lời thay cô, “A Sơ thích Shevchenko và Kaka.”

Tăng Như Sơ đột ngột ngẩng mặt lên, đôi mắt bối rối như lá mùa thu xào xạc trong gió.

“Quyển sách lúc đó em đang đọc tên gì ấy nhỉ?” Trần Lộ Thu đủ thông minh để hiểu sự xấu hổ của cô, nhưng anh không chịu buông tha cho cô, “Em còn nói họ rất xứng đôi nữa.”

Cuốn sách có tên là “The snow of Corcovado”.

Bản dịch theo nghĩa đen là Tuyết của Corcovado.

Núi Corcovado còn được gọi là Monte Cristo, dịch là tuyết của Monte Cristo thì đúng hơn.

Monte Cristo nằm ở Rio de Janeiro, một trong những thành phố tiêu biểu nhất ở Brazil, Kaka là một ngôi sao bóng đá người Brazil và tin vào Cơ đốc giáo. Shevchenko sinh ra ở Kiev, thủ đô của Ukraine, và được mệnh danh là “Cậu bé tuyết của Kiev”. Cả hai từng chơi cho Serie A AC Milan cùng thời điểm nên còn được gọi là couple “Sheka”.

– Chú thích của tác giả –

“Đừng nói nữa…” Tăng Như Sơ nghiến răng.

Thi đại học xong cô nhàn rỗi không có việc gì làm. Một người bạn cùng lớp đã giới thiệu cho cô một cuốn sách hư cấu về nhân vật có thật ngoài đời. Cô như mở ra một cánh cửa mới, còn tự mày mò tìm thêm các cuốn khác. Rồi vô tình tìm thấy một cuốn sách về Sheva và Kaka. Cô đã lấy cuốn sách đó để trêu Tăng Ức Tích, một người vô cùng thích AC Milan, nhưng bị anh mắng là “buồn nôn”, vì vậy sau đó cô không dám trêu anh lần nào nữa, chỉ lén lút đọc trộm.

Nhưng tình cờ bị Trần Lộ Thu bắt quả tang.

Hôm đó anh đến nhà ông nội chơi với Cố Nhàn, rón rén đi xem cô làm gì, phát hiện cô làm chuyện không đứng đắn liền cười nhạo cô một lúc lâu.

Cổ họng của Phó Ngôn Chân như bị xương cá chẹn ngang, đến nuốt nước bọt cũng thấy đau. Trần Lộ Thu cứ nửa cố ý nửa vô tình tiết lộ sự hiểu biết của mình về Tăng Như Sơ khiến anh ngày càng không thể chịu đựng được. Những năm qua hai người đó đã có thêm bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện diễn ra trong cuộc sống mà không có sự tham dự của anh. Sự tự tin từ trong xương tủy của anh đã bị đập tan từng mảnh trong những ngày qua.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Trần Lộ Thu vào phòng vệ sinh và bảo cô đợi anh một lúc, rõ ràng là có ý định đi cùng cô vào buổi tối. Còn vô cùng thân thuộc khoác chiếc áo lên vai cô.

“Trần Lộ Thu, anh giả tạo vừa thôi chứ?” Tăng Như Sơ không khỏi lập tức trách mắng, “Anh uống rượu hút thuốc không chừa thứ gì, lại còn vờ vịt lừa người ta ăn chay.”

Trần Lộ Thu không nói gì, có vẻ như buồn ngủ, mi mắt mệt mỏi khép hờ.

Tăng Như Sơ quắc mắt nhìn anh, “Anh uống ít một chút cũng không được sao?”

Trần Lộ Thu thở dài, “Biết rồi, lần sau không uống nữa.”

Tăng Như Sơ hừ lạnh coi thường, “Còn lâu em mới tin.”

Trần Lộ Thu cười không nói.

Cửa thang máy vang tiếng “Tinh” báo hiệu đã đến nơi. Bước ra bên ngoài mới biết trời đang đổ mưa. Từng giọt mưa phùn giao cắt ánh sáng khúc xạ ra đủ màu.

Tăng Như Sơ có mang theo một chiếc ô trước khi ra ngoài, vì tối qua bà nội đã nhắc cô rằng hôm nay trời sẽ mưa, nhưng chỉ có một cái.

Trần Lộ Thu nghiêng đầu nhìn cô cười, “Làm phiền nhá.”

Chiếc ô của cô tối đó luôn ở trên đầu Trần Lộ Thu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi