ƯƠNG NGẠNH

Tăng Như Sơ thầm nghĩ có thể mình sắp đến kỳ si/nh lý hoặc dạo này áp lực quá lớn…Nên tính tình nóng nảy cộc cằn hơn hẳn. Hiện tại, Tăng Như Sơ không chỉ bận rộn với công việc của công ty mà còn giúp đỡ một người bạn cùng lớp đại học không công.

Người bạn kia xuất thân từ một vùng nông thôn tương đối nghèo và hẻo lánh, nhờ sự giúp đỡ của dân làng nên khi vào đại học, cậu ấy đã có thể trang trải học phí và sinh hoạt phí, nên sau khi tốt nghiệp cậu ấy cũng muốn thử dùng những kiến thức chuyên ngành của mình để phát triển quê hương, hiện người đó đang tận dụng lợi thế của video ngắn trên mạng để làm về mảng thương mại giúp đỡ bà con. Nhưng để mở rộng quy mô thì cần rất nhiều tiền nên muốn nhờ cô giúp đỡ xây dựng phương án “vừa cho ngựa chạy lại vừa để nó ăn ít cỏ”.

Tuy nhiên hiện không dưới mười kế hoạch đã bị từ chối. Mấy ngày nay cô bận rộn nên đầu óc hơi choáng, ngực có cảm giác ngột ngạt. Ngay khi Phó Ngôn Chân nói những lời đó, máu nóng như dồn ngược lên trên, cô chợt nhớ đến rất nhiều chuyện.

Nghĩ lại thì Phó Ngôn Chân không chỉ có mình cô là người yêu cũ. Hồi học cấp ba, có một cô gái từ lớp khác đến lớp cô để tìm Phó Ngôn Chân. Anh đã ra ngoài cả tiết học, lúc quay về bọn con trai trong lớp cười đùa ầm ĩ nhưng anh lại không giải thích gì với cô. Thay vào đó cô phải xuống nước gọi cho anh để nói chuyện, cô thậm chí còn không dám hỏi anh bất cứ điều gì qua điện thoại. Không phải cô không có người yêu cũ, nhưng người yêu cũ của cô lại chính là Phó Ngôn Chân.



Tất cả những chuyện vụn vặt ấy cô sẽ không bao giờ để tâm khi tỉnh táo. Nhưng giờ phút này đầu óc cô như bị bao phủ bởi một màn sương mù u ám làm cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Đến khi cô sực tỉnh táo lại thì câu nói hờn dỗi đã vuột khỏi môi.

Phó Ngôn Chân như bị bất ngờ trước lời nói của cô, bàn tay đang nắm quai hàm thanh tú của cô hơi lơi lỏng, Tăng Như Sơ nhân cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của anh.

Quán ăn tấp nập người ra người vào, tiếng cười nói vui vẻ râm ran dưới ánh đèn. Tiếng thức ăn xèo xèo, bầu không khí trộn lẫn đủ loại gia vị, làn khói mỏng bốc lên từ vỉ nướng…Tất cả đều khiến người ta thèm thuồng ứa nước bọt. Nhưng bàn của hai người lại yên ắng đến lạ, thời gian như ngừng trôi. Anh và cô chẳng ai động đũa. Vì vẻ bề ngoài của hai người đều thuộc loại xuất sắc nên khi người phục vụ bưng cà tím nướng tỏi lên không khỏi nhìn thêm vài lần, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Chà chà, chắc là đang giận dỗi nhau đây mà. Nhưng ngoài cửa lại có một đoàn khách đi vào cần xếp chỗ nên phải vội vàng dọn dẹp các bàn trống.

Phó Ngôn Chân lái xe đến nên không thể uống rượu, đành uống vài ngụm nước khoáng kìm nén cảm giác khó chịu dâng lên, “Ý em là gì?”

Tăng Như Sơ vẫn trưng vẻ mặt thờ ơ, “Chẳng có ý gì cả.”

Phó Ngôn Chân quan sát cô, “Hình như em có ý kiến với anh?”

Anh chẳng hề thấy cậu thiếu niên kia đẹp trai hơn mình, nếu như cả hai con mắt vẫn bình thường.

Tăng Như Sơ cười nhếch môi, “Em không thể ăn trong bát còn ngó trong nồi hả?”

Bỗng dưng cô chợt nghĩ tại sao hồi đại học mình lại không nghe lời Triệu Doãn Điềm khuyên nhủ cứ yêu đi. Nhìn cái đám thanh niên trẻ trung này đáng yêu thật ấy.

Phó Ngôn Chân nhướng mày, “Thế là hư hỏng đấy nhé.”

Tăng Như Sơ nghe vậy ngước mặt nhìn anh. Có lẽ vì làm tầng lớp lao động dưới đáy bị áp bức từ lâu. Hoặc là chết trong im lặng hoặc là nổ tung trong im lặng. Hiện giờ cô đã chọn cái sau. Khi Phó Ngôn Chân đưa ra yêu cầu hết lần này đến lần khác cho kế hoạch của mình, cô bắt đầu có một số suy nghĩ phản kháng. Cô không thể kìm nén suy nghĩ ấy dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Một nguyên nhân quan trọng khiến cô không thể dằn xuống chính vì Phó Ngôn Chân là người áp bức cô.

Khi cô chăm chỉ hoàn thành các bài tập ở trường lớp thì Phó Ngôn Chân thậm chí chưa bao giờ nộp hết bài tập về nhà. Sau cùng là cô lại giúp anh hoàn thành. Dù có nói gì thì thân phận đối tác quan trọng của anh vẫn còn đó, nhưng cô cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện kia như vậy. Anh có nhiều người yêu cũ như thế, cô chỉ nhìn cậu em kia có một tẹo thì đã làm sao?

Vừa nghĩ đến đây, Tăng Như Sơ đặt đũa xuống, vén tóc mai ra sau tai, nhoẻn miệng cười với anh, “Em có thể hỏi câu này hơi bất lịch sự một chút không, anh Phó đây có bao nhiêu người yêu cũ vậy?”

Triệu Doãn Điềm từng kể với cô rằng anh thay người yêu như thay áo.

Cái tay đang miết thân chai nước khoáng của anh khựng lại, “…”

Tăng Như Sơ thở hắt ra đằng mũi khinh khỉnh, lại cầm đôi đũa dùng một lần tách thịt quả cà tím nướng tỏi. Lớp vỏ ngoài quả cà hơi cháy xém, còn lẫn cả mùi của than đốt.

Phó Ngôn Chân bấy giờ mới hiểu ra, vừa buồn cười vừa bất lực, “Chuyện từ hồi nào rồi?”

Tăng Như Sơ cũng học theo cái thói hững hờ với mọi chuyện của anh, “Ý của anh là em đang khơi lại chuyện cũ?”

Phó Ngôn Chân: “…”

“Thế thì em cứ muốn khơi lại đấy.” Tăng Như Sơ ngước khuôn mặt ngây thơ, nở nụ cười rạng rỡ với anh.

Phó Ngôn Chân bị nụ cười của cô làm mụ mị đầu óc, ánh mắt chạm nhau, anh cười nhẹ, “Được rồi, trước đây quả thật là anh…”

Nói được một nửa, anh phát hiện mình chẳng thể nào làm ở bộ phận quan hệ công chúng được. Dù anh có tự chửi mình thì cô gái này e rằng sẽ chẳng cười với anh nữa.

Tăng Như Sơ hỏi dồn, “Anh làm sao?”

Phó Ngôn Chân nuốt nước bọt nhuận giọng. Hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên anh nhẫn nại giải thích cho một người đến vậy:

“Lúc học cấp ba, trước khi em chuyển đến Nhã Tập, ngày nào Tả Hân Hàm cũng đến tìm anh. Người lớn hai nhà mới nói đùa đợi hai đứa lớn rồi sẽ bàn chuyện cưới xin, cô ta luôn nghĩ đó là sự thật, cứ lấy đó làm lý do để tìm anh, sau đó mẹ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.”

“Bà ấy sảy thai.”

Chuyện này anh đã từng kể với Tăng Như Sơ. Đứa bé không may bị mất kia là con gái, nếu còn sống thì giờ chắc đã lên đại học.

Tăng Như Sơ vẫn còn nhớ nên chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Phó Ngôn Chân day đầu lông mày, anh còn nhớ mang máng căn phòng của trẻ con mà Ngôn Tri Ngọc trang trí. Căn phòng đó ở ngay cạnh phòng ngủ của anh, sơn màu hồng dịu, khi ấy Ngôn Tri Ngọc còn thường xuyên hỏi anh xem cái nào đẹp hơn. Lần nào anh cũng bảo cả hai đều xấu, làm gì có bé trai nào thích màu hồng. Ngôn Tri Ngọc luôn cười tủm tỉm, có đôi khi còn sờ bụng nói với anh, “Em gái con thích đó.”

Nhưng sau này căn phòng ấy đã bị khóa chặt, em gái cũng không còn. Trong những ngày Ngôn Tri Ngọc suy sụp đau buồn nhất, Tả Hân Hàm thường đến thăm bà. Cô bé con có khuôn mặt ngây thơ dễ thương đã an ủi bà rằng, “Cô ơi, Hân Hàm có thể làm con gái cô ạ.”

Thế là Ngôn Tri Ngọc đã dành tình cảm hơn cho Tả Hân Hàm, bà coi cô như một chỗ dựa tinh thần. Tuy nhiên anh lại luôn phớt lờ Tả Hân Hàm khiến cô tức giận, nhưng Tả Hâm Hàm rất giỏi làm Ngôn Tri Ngọc vui vẻ, thường đến nhà anh để mách chuyện. Sau đó mẹ anh sẽ bênh cô mà trách mắng anh. Những chuyện đó làm anh ngày càng ghét Tả Hân Hàm. Khi cả hai đến tuổi dậy thì, Tả Hân Hàm đã tỏ tình với anh vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi nhưng bị anh từ chối.

Tả Hân Hàm được chiều chuộng như công chúa nên tính tình cũng kiêu căng hống hách, chưa đạt được mục đích thì không dừng lại, dù bị anh tỏ thái độ vẫn cương quyết tìm đủ lý do bám riết lấy anh, nói thế nào cũng không nghe. Thế là anh cố ý tìm một vài cô gái viết thư tình cho anh để chọc tức cô. Sau đó cô ta lại nổi tính tiểu thư cầm dao cứa vào cổ tay. Vì chuyện đó mà cả hai nhà đều lo lắng đề phòng cô ta lại làm chuyện dại dột.

….

Lúc ấy anh chỉ nghĩ Tả Hâm Hàm có bệnh, nhưng sau này mới nhận ra chính anh cũng giống như cô ta vậy. Cả hai đều là kiểu người đã quen có được mọi thứ một cách quá dễ dàng nên vô thức coi mình là trung tâm của thế giới, cho rằng việc gì cũng phải làm theo ý mình. Khi đó Tả Hâm Hàm chính là người như vậy mà anh cũng chẳng có khác biệt gì. Song hiện giờ anh đã biết để ý đến cảm nhận của người khác, đặc biệt là Tăng Như Sơ. Mới nói được vài câu đã để ý thấy cô đổi nét mặt.

“Anh cũng không thích mấy cô đó, ngay cả tay cũng chưa từng nắm…”

Phó Ngôn Chân bất lực nói, “Em đừng…Thôi, anh cũng chẳng phải hạng tử tế gì.”

Tăng Như Sơ ủ rũ cúi mặt, chẳng tiếp lời chỉ ậm ừ. Cô không để ý đến đám bạn gái cũ đó, chỉ đang nghĩ về câu nói “Mẹ anh rất thích Tả Hân Hàm.”

Tựu chung thì bữa ăn hôm nay chẳng vui vẻ gì cho cam. Ăn xong còn phải nghĩ cách dỗ dành người nào đó mà Phó Ngôn Chân lại chẳng phải người biết dỗ dành người khác. Đúng là thiếu sót quá lớn.

Dọc hai bên đường trong làng đại học là hàng cây xanh rì, từng đôi tình nhân tay nắm tay dạo bước, trên gương mặt là những nụ cười tươi vui. Tăng Như Sơ chợt thấy không biết mình giận dỗi cái gì nữa. Gió đưa hương cỏ cây thoảng qua đầu mũi, hương thơm này quá đỗi thân quen. Giống như làn gió ở Nhã Tập năm ấy, lúc thổi qua lẫn cả mùi cây long não, cây mộc, bạc hà… Mùi hương khắc sâu trong ký ức.

Những câu chuyện vui buồn, những khung cảnh rực rỡ ảm đạm lần lượt hiện lên trong tâm trí cô. Cũng bởi vì người đang đi cạnh cô là người quen cũ. Anh chính là chìa khóa để mở chiếc hộp ký ức. Đến khi Tăng Như Sơ bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng thì tay cô đã bị Phó Ngôn Chân nắm chặt. Hơi ấm từ anh lan tới tận đáy lòng cô. Tăng Như Sơ đã không còn giận dỗi nữa bởi cô biết Phó Ngôn Chân rất yêu mình. Dường như cũng vì biết điều đó nên cô mới dám tỏ thái độ với anh, lại tùy hứng như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Cách đó không xa là một trung tâm mua sắm, bên cạnh có một khu trò chơi điện tử nhỏ. Các nhân viên mặc đồ Pikachu thú bông đang phát tờ rơi. Phó Ngôn Chân cúi nhìn thấy Tăng Như Sơ đang ngó về hướng ấy.

Anh nhẹ nhàng hỏi, “Vào không?”

Tăng Như Sơ ngẩng lên cười tươi tắn, “Có ạ.”

Dỗ cô như dỗ bọn trẻ con vậy.

Phó Ngôn Chân đổi lấy hai trăm xu để chơi. Lúc hứng hộp đựng, xu từ máy chảy ra tràn đầy ắp. Tăng Như Sơ đứng ngắm nghía mấy con thú bông, sau cùng chọn được một con ưng ý nhất. Trong đám thú bông đó có mấy con gấu trúc, một trong số ấy mặc cái áo phông màu hồng.

“Em muốn con này.” Cô chỉ vào con thú bông ấy.

Hai người đã đứng gắp suốt gần một tiếng đồng hồ, từ cái hộp đầy ắp xu chỉ còn lại khoảng mười đồng xu, thế mà vẫn không gắp nổi con gấu trúc kia.

Phó Ngôn Chân xắn cao tay áo, quay mặt nhìn cô, nửa đùa nửa thật hỏi, “Không gắp được em sẽ khóc à?”

“Ừ.” Tăng Như Sơ cũng nửa đùa nửa thật trả lời.

Phó Ngôn Chân cười rồi bỏ đồng xu vào máy. Nhân viên của khu vui chơi tiến đến gần và ân cần nhắc nhở, “Xin lỗi anh chị, máy này có trục trặc nên đang được sửa chữa ạ.”

Nhân viên nhặt tấm biển bị rơi, tỏ vẻ xin lỗi hai người. Biển báo đó ghi chữ “đang bảo trì.”

Phó Ngôn Chân hỏi lại cô, “Em thích con này đúng không?”

Tăng Như Sơ cười nhìn anh, “Dạ.”

Phó Ngôn Chân quay sang nói với nhân viên, “Không sao, cứ để bọn tôi chơi.”

Tăng Như Sơ mím môi cười.

Máy phản ứng hơi chậm, tay cầm hơi kẹt nên thao tác chưa được mượt mà. Nhưng Phó Ngôn Chân đã tìm ra cách khắc phục, anh biết mình phải nhấn nút trước hai giây để vừa kịp với tốc độ của máy. Đút đồng xu gần cuối vào máy. Rốt cuộc cũng gắp được con gấu bông mặc áo hồng kia.

Khoảnh khắc anh đưa con gấu bông cho Tăng Như Sơ, ngay tức thì hiểu được câu chuyện hôn quân “phong hỏa hí chư hầu” ngày xưa. Cô đã nở một nụ cười rạng rỡ lộ rõ cả lúm đồng tiền bên má khi nhận con gấu bông từ tay anh.

Phó Ngôn Chân nhét đồng xu cuối cùng vào túi, cười nói, “Vừa nãy em nghĩ gì thế? Có phải đang nghĩ chắc hai đứa mình sẽ đứng gắp thú cả đêm không?”

“À không.” Tăng Như Sơ ôm gấu bông, nét mặt ngây thơ, “Em nghĩ để anh ở đây gắp tiếp còn em về đi ngủ.”

“…”

Tăng Như Sơ không biết tại sao mình có thể nói ra lời này, chắc bởi cô biết Phó Ngôn Chân sẽ không mất hứng vì mấy câu này.

Phó Ngôn Chân cũng phối hợp ra vẻ mình gặp may, “May mà cuối cùng cũng gắp được.”

Tăng Như Sơ tỏ vẻ vui mừng thay anh, “Đúng vậy đó.”

“…”

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông thoát ra khỏi lồng ngực truyền vào tai cô dưới bầu trời đầy sao, lẫn trong làn gió đêm. Nó giống như một ly rượu vang, uống hết rồi nhưng dư vị vẫn còn đó, dần dần tích tụ lại.

Tay áo của Phó Ngôn Chân được vén lên tận bắp tay, để lộ một phần nhỏ vết sẹo phía trên khuỷu tay. Cô ngẩn người nhìn đăm đăm về cái sẹo đó. Bất giác cô ngẩng lên nhìn anh rồi khẽ khàng gọi tên, “Phó Ngôn Chân.”

Phó Ngôn Chân nghe tiếng cúi xuống nhìn cô. Tăng Như Sơ kiễng chân, nhân lúc vắng người qua lại, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi anh. Đôi mắt Phó Ngôn Chân thình lình sẫm lại, anh đưa tay định giữ sau đầu cô bởi chỉ một cái chạm khẽ như này đâu khiến anh hài lòng. Tăng Như Sơ nhận ra ý đồ của anh vội lách người giữ khoảng cách, đoạn cô nở nụ cười tinh nghịch như trêu đùa.

Phó Ngôn Chân biết cô chơi xấu mình, nhưng cái vẻ láu lỉnh hoạt bát ấy làm anh không nỡ phá hỏng. Thôi cứ kệ để cô ấy đắc ý thêm chốc lát. Anh giơ tay ôm cô vào lòng, không hôn nữa mà chỉ trầm giọng nói, “Anh gắp được con gấu bông này thì tối nay chắc là được ngủ cùng em rồi nhỉ?”

“…”

Bàn tay to vuố.t ve dọc lưng cô, “Vào khách sạn nhé.”

“Anh sợ làm sập cái giường bé nhỏ của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi