UỔNG PHÍ THÔNG MINH

Chớp mắt một cái đã tới tháng mười hai rồi, tết Nguyên Đán cũng tới, các bộ phận liên quan trong công ty cũng bắt đầu thu xếp cho cuộc liên hoan hàng năm. Buổi liên hoan hàng năm của Tập đoàn Hà Thị cũng không phân biệt là Tổng công ty hay là Chi nhánh công ty, cùng thuê một địa điểm để tổ chức, người càng nhiều thì công việc chuẩn bị lại càng nhiều, cho nên mấy ngày nay người người trong công ty đều bận rộn, Cố An Thành cũng có một đống việc phải làm, Hà Phỉ Phỉ lúc rảnh rỗi cũng không làm phiền anh, mà tự mình chơi.

Tính tình của cô và Abby cũng không khác nhau lắm, trước mặt cấp trên thì cần cù chăm chỉ, sau lưng thì tha hồ làm bậy, bởi vì có Hà Phỉ Phỉ nên công việc của Abby được chia sẻ một phần, cho nên cô ấy cũng rất rảnh rỗi, cả ngày lẫn đêm đều chat webcam với bạn trên mạng.

Cô ấy là một người con lai, cho nên ở trên mạng cũng rất đào hoa, Hà Phỉ Phỉ tận mắt nhìn thấy cô dùng những lời nói như "Honey, người ta rất nhớ anh" với hơn mười người đàn ông, hơn nữa còn xuất sắc tới mức có thể nói chuyện đồng thời với hơn mười người này luôn, Hà Phỉ Phỉ vô cùng khâm phục cô ấy.

Lúc Hà Phỉ Phỉ đang gục mặt lên bàn xem tiểu thuyết, thì đột nhiên Abby tháo tai nghe xuống vỗ bàn cười to, "Ha ha ha Phỉ Phỉ, trong clip của chị người kia đang nhảy thoát y, còn không phải là anh ta muốn cho chị xem cơ bắp rắn chắc của anh ta sao, ha ha ha em mau tới đây xem đi nè, là một bạch trảm kê!"

*Bạch Trảm Kê (anh Gờ dịch là gà lạnh thái lát, sau khi đọc cách làm thì thấy giống gà luộc lạnh thái lát (_ _")Món ăn nổi tiếng phía Nam, hình dạng bắt mắt, da vàng thịt trắng, béo mềm đẹp mắt, phi thường ngon miệng, thập phần khoái khẩu. – sưu tầm.

Hà Phỉ Phỉ: "= em không có hứng thú đối với Bạch trảm kê......"

"Vậy em thích người có cơ bắp à?"

Hà Phỉ Phỉ chỉ ừ qua loa một tiếng, một lát sau, đột nhiên Abby gửi một file tới máy tính của cô, sau đó nháy nháy mắt với cô, "Mở video lên có cái hay lắm, đúng rồi, đừng quên đeo tai nghe vào."

Hà Phỉ Phỉ tiện tay tải video đó xuống, dung lượng của video này không lớn, cô chỉ tải hai ba phút là đã xong rồi, cô vừa mới nhấn vào hai lần, đúng lúc này cửa phòng ở sau lưng mở ra, Cố An Thành từ bên trong đi ra, "Abby, cô cầm tài liệu này đi......"

"A...... Ừ...... Dùng sức...... Thật là lợi hại......"

Abby: "......"

Hà Phỉ Phỉ: "......"

Cố An Thành: "......"

Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn bối rối, đợi cô phản ứng kịp thì tiếng thở dốc từ trong máy vi tính của cô vang lên, cả người cô cũng muốn điên lên.

Cô vội vàng đưa tay tắt video đi, nhưng mà máy tính lúc này đột nhiên lại bị đơ, hình ảnh trên video dừng lại ngay đúng bộ phận cơ bắp của người đàn ông nào đó, âm thanh vẫn tiếp tục vang lê ừ ừ a a. Hà Phỉ Phỉ thật sự muốn khóc, đóng video lại không được, cô run rẩy đứng lên, "Cố Tổng...... Em đề nghị sửa máy vi tính đi, máy vi tính bị đơ suốt......"

Cố An Thành giơ file tài liệu lên dừng lại giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy vi tính ba giây, sau đó từ từ chuyển sang nhìn Hà Phỉ Phỉ, ánh mắt không biết đang nghĩ điều gì, chỉ thấy Hà Phỉ Phỉ vô cùng căng thẳng mà run run.

Cố An Thành rất nhanh coi như không có chuyện gì, đặt file tài liệu lên bàn của Abby, sau đó lạnh nhạt nói, "Hà Phỉ Phỉ, đi vào."

Hà Phỉ Phỉ khóc không ra nước mắt.

Abby gục đầu xuống bàn, giống như rất vô tội, "Chị đã nói với em là phải đeo tai nghe vào rồi......"

Lúc này Hà Phỉ Phỉ cũng không có tâm tư mà đi so đo với Abby, ủ rũ cúi đầu đi vào phòng làm việc.

Cố An Thành ngồi ở sau bàn làm việc, lạch cạch gõ bàn phím, biến Hà Phỉ Phỉ đang đứng lo lắng ở một bên thành người tàng hình. Hà Phỉ Phỉ không khỏi cảm thấy buồn bực.

Khoảng chừng mười phút trôi qua, cuối cùng Cố An Thành cũng dời lực chú ý khỏi màn hình máy vi tính, nhìn về phía Hà Phỉ Phỉ đang cúi đầu ở trước bàn, sau đó hai tay đan vào nhau để lên bàn, ngước mặt lên, bình tĩnh hỏi cô, "Nói đi, em có gì bất mãn đối với anh?"

"......" Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí nói, "Bất mãn về...... Phương diện nào."

"Bất kỳ phương diện nào."

Hà Phỉ Phỉ nhân cơ hội nói ra, "Em cảm thấy em nên được tăng lương."

"Bác bỏ. Em mới làm việc được hơn một tháng, hơn nữa thành tích làm việc đứng gần chót trong công ty, nếu như là người khác, đã bị anh đuổi ra khỏi công ty rồi."

Hà Phỉ Phỉ cảm giác mình còn có thể đấu tranh một chút, "Em đi làm hơn một tháng, trừ ngày lễ ra chưa từng có ngày nào được nghỉ......"

"Em muốn có ngày nghỉ để làm gì?"

Hà Phỉ Phỉ trợn to mắt lên thành thật nói, "Cùng đi du lịch với bạn trai, thế giới rộng lớn như vậy, em muốn đi tham quan một chút."

"Bác bỏ. Bạn trai em bận nhiều việc, không có thời gian để đi du lịch."

"......"

Hà Phỉ Phỉ buồn bực nói, "Em thật sự rất muốn đi chơi, buồn muốn chết rồi."

Cố An Thành suy nghĩ một chút, "Năm sau đi, khi đó anh không bận việc gì, có thể đi chơi nước ngoài với em một tuần."

Hà Phỉ Phỉ nhất thời nở nụ cười rạng rỡ, "Quyết định vậy đi, không cho phép đổi ý!"

Cố An Thành dựa người về sau, "Còn có điều gì bất mãn nữa?"

"Không có!"

Chân mày của Cố An Thành nhíu lại, "Vậy em hãy giải thích một chút, đang giờ làm việc nguyên nhân vì sao lại đi xem video không lành mạnh."

Hà Phỉ Phỉ biện minh, "Đó là do Abby gửi cho em, em tưởng là cái gì hay ho, em thề, em vừa mới mở ra, còn chưa kịp liếc mắt nhìn một cái đã bị anh phát hiện rồi!"

Cố An Thành cầm cây bút lên, từ từ quay quay, "Như vậy là tốt nhất, nếu như em có nhu cầu, có thể nói với anh."

"...... Em muốn nghỉ phép."

"Không được."

"Tối nay muốn ăn thịt nướng."

"Không được, ngày hôm qua không phải là em vẫn kêu bị nhiệt miệng sao."

Hà Phỉ Phỉ muốn lật bàn, "Vậy anh nói có nhu cầu gì hãy nói với anh! Nói cái rắm à!"

Cố An Thành nhìn người khác thẹn quá hoá giận, không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, khẽ thở dài, "Tới đây."

Hà Phỉ Phỉ không được tự nhiên đi tới, "Em nói với anh rồi, Mỹ Nam Kế không có tác dụng, em đã miễn dịch đối với anh rồi, tối nay em nhất định muốn ăn thịt nướng."

Cố An Thành kéo cô lại ngồi trên đùi anh, đôi tay vòng qua hông của cô, sau đó nghiêng đầu, ghé sát lại chỗ gáy cô từ từ hô hấp, "Nhiệt miệng đã khỏi rồi à?"

"Ừ."

Cố An Thành cười khẽ một tiếng, "Không tin, phải kiểm tra lại một chút."

Nói xong, anh liền di chuyển tay ra sau ót của cô, đè đầu của cô xuống, sau đó ngậm lấy đôi môi.

Hơi thở nóng bỏng và ẩm ướt phả vào mặt, Hà Phỉ Phỉ lại một lần nữa nộp vũ khí đầu hàng, quyền chủ động hoàn toàn bị Cố An Thành đoạt mất. Hết cách rồi, ai bảo người này mỗi ngày đều tập luyện kỹ thuật hôn trên miệng của cô, càng luyện càng tốt, bây giờ chỉ cần đụng môi mấy cái là Hà Phỉ Phỉ đã mềm nhũn người ra rồi.

Bị anh hôn tới mức chóng mặt, tách ra mấy giây Hà Phỉ Phỉ mới hồi phục lại tinh thần, đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm vào Cố An Thành, thấy cổ họng của Cố An Thành căng lên.

"Vẫn còn hơi sưng, không thể ăn." Giọng nói của anh có chút hơi khàn khàn vô cùng dễ nghe, nhưng mà lời nói mà anh nói ra khiến Hà Phỉ Phỉ không phục.

"Thúi lắm, đáng lẽ đã tốt hơn rồi, lại bị anh làm cho sưng lên!"

Đáy mắt Cố An Thành ánh lên nét cười, "Hà Phỉ Phỉ, em có biết xấu hổ không hả."

Tay của Hà Phỉ Phỉ luồn vào trong quần áo của anh, trực tiếp đặt lên bụng anh để sưởi ấm, "Có xấu hổ cũng không so được với da mặt dày của Cố tổng."

Cố An Thành hít vào một hơi, "Tay tại sao lại lạnh như vậy?"

"Máy điều hoà ở bên ngoài bị hư, sáng sớm hôm nay đã kêu người đến sửa rồi, nhưng mà vẫn chưa thấy tới."

"Vậy ngồi chờ ở đây đi, sắp tới giờ nghỉ rồi." Nói xong tay của anh cũng không đàng hoàng mà sờ tới sờ lui ở phía sau lưng và eo của cô, cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại, từ bên ngoài áo bông thăm dò vào bên trong.

Hà Phỉ Phỉ đã quen với việc anh hở một chút là động tay rồi, không hề ngại ngùng chút nào, chủ động dựa vào bả vai của anh, cười hắc hắc nói, "Cố tổng, nếu như có nhu cầu, có thể nói với em."

Cố An Thành khẽ nhíu mày một cái, "Hả? Thật sao?"

Một giây kế tiếp, Hà Phỉ Phỉ liền hối hận vì cái miệng nói bậy của mình, bởi vì...... Cố An Thành đã cởi cúc nút áo lót của cô ra.

Mẹ kiếp, cái người này học được kỹ năng mở áo đó bằng một tay ở đâu vậy!!.

Hà Phỉ Phỉ một tay nắm lấy cổ áo của anh, đang muốn chất vấn là anh học cái đó ở đâu ra, thì đột nhiên Cố An Thành lại hôn cô, cái hôn lần này khác so với lần trước, mang theo cảm giác chiếm giữ và càn quấy, giống như mưa giông gió lớn, khiến cho chiếc thuyền nhỏ là Hà Phỉ Phỉ đổ nghiêng ngả.

Hơi thở lửa nóng tràn ngập giữa hai nugời, nhiệt độ nóng bóng giữa môi lưỡi giống như có thể làm bỏng người ta, Hà Phỉ Phỉ đang muốn nắm lấy tóc của anh hỏi anh đang nổi điên cái gì, đột nhiên Cố An Thành lại ôm ngang cô, đặt lên bàn làm việc, một giây sau đó, cả người anh lại nghiêng xuống, mạnh mẽ giữ chặt tất cả mọi hành động của cô.

Hai chân của Hà Phỉ Phỉ ở bên mép bàn đạp loạn lên, cảm giác nằm trên bàn rất khó chịu, nhưng mà Cố An Thành lại cố tình không cho cô xuống, mà lại càng hôn sâu hơn. Hà Phỉ Phỉ trợn trắng mắt lên, suýt thì chết ngạt. Lúc này Cố An Thành mới ngẩng đàu lên, tròng mắt đen láy như mực không hề che giấu dục vọng chút nào.

Anh nhỏ giọng nói, "Phỉ Phỉ, anh muốn em."

Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, anh thẳng thắn như vậy, cô cũng không biết phải nhận lời anh như thế nào, nói thẳng ra là chúng ta đi thuê phòng đi, có phải là đã quá phóng túng rồi không?

"Cái đó, nếu không buổi tối chúng ta lại nói......? Chơi trong phòng làm việc, không tốt lắm đâu......" Cô lúng túng giật giật khóe miệng, "Bên ngoài đều là đồng nghiệp, nếu như có người đi vào làm thì phải làm thế nào......"

Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, một trưởng bộ phận đi vào, "Cố tổng, bản kế hoạch buổi liên hoan cuối năm cũng đã chuẩn bị xong......"

Im bặt.

Giờ phút này, Hà Phỉ Phỉ rất hiểu được cảm giác ngổn ngang của vị quản lý kia.

Bằng cái nhìn của người quản lý, Hà Phỉ Phỉ đang nằm ở trên bàn làm việc, mà Cố An Thành đứng ở giữa hai chân của cô, cái tư thế này, quả thật rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm 【 Biểu tượng mặt nghiêm túc 】.

Cho nên, vị quản lý kia đứng ngơ ngác hai giây, sau đó nhanh chóng xoay người, không muốn tiếp tục phá hư chuyện tốt của Cố tổng. Cố An Thành gọi ông ta lại, giọng nói rất lý trí, "Đặt bản kế hoạch xuống, sau này vào phòng làm việc nhớ gõ cửa, còn nữa, đừng nên đi nói lung tung."

"...... Dạ, Cố tổng."

Đôi chân của vị quản lý chạy trốn nhanh như được bôi dầu, Hà Phỉ Phỉ lầm bầm một câu, "Thật may là ông ta không biết em là con gái của ông Hà, nếu như ông Hà biết em tới không ty không lo làm việc nghiêm chỉnh, khẳng định là không có chuyện gì tốt."

Cố An Thành không hề bị ảnh hưởng một chút nào đối với chuyện khó chịu vừa rồi, anh tiếp tục khẽ liếm cằm và đôi môi của cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn, "Ai nói em không làm việc nghiêm chỉnh, anh không phải là việc nghiêm chỉnh sao?"

"...... Em cũng chưa từng làm anh, đừng có chụp mũ cho em."

Cố An Thành cười như không cười nhìn cô, "Có muốn thử một chút hay không?" Nói xong, anh ghé sát lại bên tai cô, khẽ nói, "Mấy ngày trước không phải là em còn nói chuyện riêng với Lâm Huỷ, nói không biết lúc nhìn thấy Tiểu Kiều Hoa thì như thế nào sao? Cho em cơ hội đó."

Hà Phỉ Phỉ: "......"

"Mẹ kiếp, làm sao anh lại biết em nói chuyện với Lâm Huỷ những gì!! Em cũng đã đổi mật khẩu điện thoại di động rồi mà!"

Cố An Thành bình tĩnh, "Lần trước anh đã thêm dấu vân tay mở khoá rồi, không cần mật khẩu."

Hà Phỉ Phỉ: "Anh xâm phạm riêng tư! Em muốn kiện anh!"

"Làm."

"...... Là kiện chứ không phải làm!"

Hà Phỉ Phỉ càng ngày càng không nghĩ ra, từ sau khi yêu nhau, Cố An Thành lại biến thành bộ dạng mà cô không hề quen biết【 Hình động vẫy tay 】

Này Cố An Thành, anh tỉnh táo một chút!! Có thể trở nên chính trực với phong cách lạnh lùng như Kiều Hoa được không!!!

~~~~

N thời gian sau, một đề tài lan tràn ra ngoài ——# không ngờ anh là một Kiều Hoa như vậy #

Đối với lần này, những người hâm mộ cùng phản ứng là:

Kiều Hoa kéo dài thời gian quá nên cô bị giật mình sao【doge】

Hà Phỉ Phỉ: ha ha ha ha ai muốn biết thì cứ thử【 Hình động vẫy tay 】

Dĩ nhiên cái này để nói sau đi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi