UY BỨC ƯỚC THÚC



Tiếng ồn ào nhộn nhịp của khu chợ làm Sát Tinh Vệ vơi đi chút chuyện buồn.

Nàng đi cùng một tảng băng tên là Nhược Y, cả người lúc nào cũng tỏa ra sát khí lạnh nhạt, đôi lúc, nàng còn cảm thấy Nhược Y thật khó gần.

Đi một quãng, nàng dừng lại nhìn bên xa, sau đó âm thanh trở nên phấn khởi.

Vẻ mặt tươi tắn:
"Chủ nhân, ngươi ăn kẹo hồ lô hay không?"
Nhược Y đăm chiêu nhìn Tinh Vệ, tự hỏi bản thân không biết từ khi nào nhắc đến kẹo hồ lô lòng lại nghĩ đến người kia nhiều như thế.

"Ta không còn nhỏ, ngươi nghĩ ta sẽ ăn những thứ vớ vẩn này sao?"
Sát Tinh Vệ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt đó, nhưng chỉ khẽ cười mỉm.

Hành động lọt vào tầm mắt Nhược Y, khiến nàng có chút đỏ mặt:
"Ngươi cười cái gì?"
Không có lời hồi đáp, Sát Tinh Vệ bình thản lấy ra hai đồng bạc, sau đó nhẹ nhàng đến mua hai cây.

Làm sao nàng không biết Nhược Y chính là ngại ngùng?
Nàng còn nhớ cách đây vài tuần, Nhược Y vì đã lâu không uống máu mà có chút suy sụp sức lực.

Đến đêm khuya vì quá mệt mà ngủ rất say, sau đó còn luôn miệng nói mớ rằng "hồ lô! hồ lô!".

Làm cho Sát Tinh Vệ một phen cười suốt đêm.

Ai bảo đây là yêu quái tầm thiên hạ cơ chứ? Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu Nhược với ước muốn đơn giản, tiểu Nhược luôn dễ thương.

Đưa hai cây kẹo đến trước mặt, Sát Tinh Vệ không nói gì, chỉ dùng cử chỉ kêu nàng cầm lấy, sau đó là một nụ cười vô cùng cưng chiều.

Nhược Y ngại ngùng không tả được, còn len lỏi một chút không ưng ý.

Ngày nhỏ là ngày nhỏ, bây giờ kêu nàng đi ăn kẹo chẳng khác gì xem nàng như một tiểu cô nương ngày xưa.

Vì xấu hổ, Nhược Y không cần nhìn mà bỏ đi trước, để người kia cười thầm mà đuổi theo sau.


Tiểu Nhược thật dễ thương...!
Chạy theo cho đến khi nàng nắm được tay Nhược Y kéo lại, cũng là lúc đụng trúng một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, mặc y phục hồng phấn rất nhu mì.

Sát Tinh Vệ đụng nhẹ thôi, nhưng màu y phục làm nàng chú ý đến, vì ngày xưa, muội muội của nàng rất thích mặc đồ màu hồng, ngay cả hoa dại cũng chỉ thích hoa màu hồng.

Khẽ thả tay người kia ra, Tinh Vệ cúi người xuống nhìn tiểu cô nương đó, quên mất Nhược Y dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình.

Vì trong nhất thời, chưa bao giờ Tinh Vệ tự ý buông tay nàng trước cả...!
"Này tiểu nữ, sao muội khóc?"
Tiểu cô nương nhìn thấy Sát Tinh Vệ hỏi han, liền nhõng nhẽo mà khóc to hơn:
"Tỷ tỷ..

hức hức...!tỷ tỷ nói muội ở đây đợi tỷ mua kẹo hồ lô về, nhưng rất lâu rồi không thấy.

Muội sợ..

hức..

hức...!sợ tỷ tỷ bỏ rơi lại đây...!Hức hức..

không muốn lạc tỷ tỷ, không muốn lạc cha mẹ"
Khóe mắt Sát Tinh Vệ cay đỏ từ lúc nào, chính là nàng không tốt.

Ngày đó sau khi tặng hồ lô, vì đồng cảm mà đem chiếc vòng mình cực khổ làm thuê làm mướn mới mua được mà tặng cho Nhược Y.

Vì cạn ngân lượng mà chỉ mua cho A Tú được một cây kẹo nhỏ.

Nàng nhớ khi đó A Tú chạy ra ôm nàng, sau đó ăn một viên, không hỏi kẹo to hay nhỏ, chỉ thành thật đưa trước mặt mà nói:
"Tỷ tỷ sao không mua hai cây? Sao tỷ không ăn? Hay là ăn chung với A Tú đi? Nha nha?"
Lời nói trong trẻo cứ vang bên tai, Sát Tinh Vệ chỉ lắc đầu bảo:
"Tỷ không thích ăn."
Rồi xoa đầu tiểu muội muội mình.

A Tú còn ngây thơ hỏi nàng có mua được vòng hay không.


Nàng thành thật mà nói màu hồng đã hết, chỉ mua được màu đỏ, nhưng đã cho một tiểu cô nương đi lạc.

Tiểu Tú vô cùng đồng ý, nàng biết rằng những người không có cha mẹ thì rất đáng thương giống mình.

Nên ngoan ngoãn không khóc lóc, và chờ đợi cho đến khi Tinh Vệ đã đủ bạc mua một chiếc vòng khác.

Nhưng nàng đã không có cơ hội tự tay đeo cho muội muội mình nữa...!
Giờ nhìn tiểu cô nương này, nàng đau quặng thắt, không chừng chừ mà dúi vào bàn tay bé nhỏ kia một cây:
"Cầm đi, tỷ tỷ muội sẽ sớm quay lại, chính là đang mua kẹo đó."
Người kia cầm lấy, đã bớt nín khóc, vừa lúc đó có một nữ nhân chừng mười bảy tuổi chạy đến, thở hồng hộc:
"Di Di à, tỷ tìm rất nhiều nơi nhưng kẹo đã bán hết, tỷ xin lỗi..."
"Không sao không sao! Vị cô nương xinh đẹp này đã tặng cho muội một cây.

Tỷ về là tốt rồi, tốt rồi."
Vòng tay bé bỏng ôm lấy nữ nhân kia mà khóc rất lớn.

Nàng cũng xoa lưng dỗ nín, rồi đứng lên cúi đầu cảm ơn Sát Tinh Vệ.

Nhưng Sát Tinh Vệ không đáp không cười, chỉ im lặng bỏ đi, nàng chỉ cần biết cả hai không lạc nhau là được.

Toàn bộ sự việc đều thu vào mắt Nhược Y, nàng nhìn thấy sau khi nữ nhân kia cúi đầu nhìn Tinh Vệ cười, liền khó chịu mà đi trước.

Quả nhiên chỉ một lúc sau đã có âm thanh gọi mình:
"Chờ ta..."
Cho đến khi cả hai dừng chân ở một bờ hồ, Nhược Y mới dừng lại.

Ánh mắt mông lung không biết đang nghĩ gì.

Nàng hiểu được nổi đau của người kia, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó rất uất ức:
"Ta muốn ăn kẹo hồ lô."
Sát Tinh Vệ thật thà đưa ra một cây còn lại:

"Ta biết ngươi rất thích ăn mà."
Nhược Y nhíu mày không cam tâm, âm thanh còn đem theo giận dỗi:
"Ta muốn hai cây."
Xưa nay Nhược Y là kiểu người muốn gì phải được nấy.

Nhưng hiện giờ, không thể:
"Nhưng..

đã bán hết."
Nhược Y cố chấp, tay còn đưa ra ve vẩy chờ đợi:
"Ban nãy, ta còn thấy hai cây."
Thấy Sát Tinh Vệ bối rối, khiến Nhược Y đành bỏ tay xuống, tự cảm thấy người nàng yêu hôm nay thật ngốc.

Âm thanh đã lạnh lại, không còn sự gần gũi, tràn đầy xa cách:
"Vệ, ngươi còn chưa hiểu? Ngươi đã tự ý thả tay ta ra..."
Dừng lại một chút, nàng tiếp lời:
"Ngươi còn...!còn thân thiết với người khác, thật mất mặt ta."
Sát Tinh Vệ dần nhớ ra, chính là bản thân quá xơ xuất mà đem người kia bỏ qua một bên.

Nhược Y chính là ghét cảm giác bị quên lãng, nên sau này nếu Tinh Vệ có yêu người khác, nàng cũng phải khiến cho người kia ghi nhớ mình.

Đó có phải là vì đơn độc hay không?
Nhược Y ghen?
Người kia khẽ nhếch môi cười, nàng hụt hẫng, nàng khó chịu.

"Sao không trả lời?"
Bàn tay chạm lướt qua gương mặt người kia, khiến bản thân Sát Tinh Vệ cảm thấy lạnh ngắt.

Rất may khi tỷ tỷ của tiểu cô nương kia chào hỏi nàng, nàng đã biết kết quả mà không phản ứng.

Nếu không còn chẳng biết kết cục của hai người kia sẽ đến đâu, thầm tự hứa với bản thân sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà tạo chuyện nguy hiểm.

"Ngươi cũng biết..

muội muội ta rất giống...!Nhưng thật sự, ta không có ý đó, sẽ chắc chắn lần sau không để cảm xúc cá nhân làm những chuyện như vậy.

"
Nhược Y thở dài bỏ tay xuống, cũng tự trách mình quá phóng đại mọi chuyện, nhưng..

"Bỏ qua,ta muốn ăn hồ lô, mau đút cho ta ăn?"

Sát Tinh Vệ có chút vui mừng vì mọi chuyện lắng xuống, nghĩ ngợi một chút liền đưa một viên ngậm lấy, sau đó truyền vào môi người kia.

Khỏi phải nói lúc này hai má của Nhược Y màu gì, không ngờ có ngày Sát tỷ tỷ của nàng lại hành động như vậy.

Không nhận lấy kẹo, nàng nhanh chóng dùng tay đẩy người kia ra, âm thanh mang theo ngượng ngùng.

Nhưng vẫn cố gắng lấy lại sư khí thế có tiền đồ:
"Ngươi...."
Sát Tinh Vệ bị đẩy ra, xém rớt viên kẹo liền nhanh chóng nhai đi.

Sau đó đùa giỡn:
"Sao lại không ăn? Ta đút cho ngươi rất thành tâm."
"Ai lại biết ngươi dùng...!dùng...!cách này để đút cho ta?"
Sát Tinh Vệ dở bộ mặt đáng thương như cún con, đưa cánh tay lên trước mặt, âm thanh tội nghiệp:
"Nhưng tay kia ta đã cầm kẹo, còn tay này...!ban nãy không ngoan mà thả tay ngươi.

Hiện giờ đang tự kiểm không còn mặt mũi mà đút ngươi ăn nữa."
Nhược Y bị chọc đến đỏ mặt mũi, chỉ biết quay đi né tránh, không còn dám nhìn thẳng.

Hay lắm Sát tỷ tỷ, tỷ còn biết đùa cơ đấy....!
Sau khi người kia không chịu nổi sự đùa giỡn của nàng mà bỏ về cung, để lại nàng cùng với cây hồ lô còn ba viên.

Sát Tinh Vệ cười lắc đầu, cuối cùng cũng là không ăn, nàng tự nghĩ ngày mai sẽ đến sớm hơn mua thật nhiều cho Nhược Y để tạ lỗi.

Trời gần trưa nắng gắt, Sát Tinh Vệ từ hồ nước đi ngược lại phía chợ, tiện thể mua chút bánh bao ăn tạm.

Nhược Y không thiếu thứ gì, chỉ là tránh sự nghi ngờ trong cung, nên không thể đi đi về về lo cho nàng tận tình như hai năm trước.

Nàng cũng chỉ nghĩ vậy nhưng không đòi hỏi gì, đơn giản nàng là một người tự lập từ nhỏ.
Tinh Vệ luôn mang y phục lam, chỉ khi buổi tối mới đổi qua màu đen để dễ giải quyết chuyện đại sự.

Qua một đoạn dạo, Sát Tinh Vệ làm rơi sợi dây ngọc màu tím xuống đất, trước mặt một lão đại nhân rất cao tuổi.

Ông ta nhìn sợi dây dưới đất một chút, vẻ mặt không cười:
"Này vị cô nương y phục lam xin dừng bước!"
Sát Tinh Vệ theo phản xạ nhìn xuống áo mình, sau đó quay người lại:
"Lão gọi ta?"
___________________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi