UY BỨC ƯỚC THÚC



Sát Tinh Vệ...!
Đêm đó, Nhược Y mềm mỏng hôn ta, ta nhận ra những khi nàng dịu dàng thì thường sẽ gượng gạo.

Nụ hôn xem ta như báu vật, bao nhiêu tình cảm chất chứa trong lòng nàng đặt lên thân ta tất thảy.

Rõ ràng giam ta nơi này, nàng không hề vui vẻ, ta từ chối nụ hôn, nàng thầm khóc trên vai ta.

Ôi giọt lệ như thủy tinh lạnh ngắt, đem vai ta như hóa đá.

Nhưng không ngờ...!ta lại cảm thấy mãnh liệt với nàng.

Ta tự hỏi, tại sao cảm giác này đến trễ như vậy?
Lần đầu tiên ta thích nàng hôn mình, nhưng vết thương còn mới, nàng không hôn môi ta.

Khoảnh khắc đó, ta quyết định từ chối, không phải vì đau đớn, không phải vì không yêu nàng, mà vì ta muốn nụ hôn thiết thật nhất chính là lúc ta chủ động, không đợi nàng lên tiếng.

Tiểu Nhược, nàng để ta ở trong này, chính là quyết định đúng đắn.

Một nơi không còn lo về chuyện thiên hạ, không còn bị thù hận chi phối, ta mới có thể tịnh tâm định lại cảm xúc của mình.

Nàng tiến vào cơ thể ta, ta cảm thấy rất muốn nàng, thật lạ lùng.

Cho dù xuất hiện cảm giác, nhưng ta vẫn sợ những móng vuốt nhọn, là ta không can đảm như nàng, ta thật hại!
Nàng âu yếm ta, để rồi lấy mất một ngón tay trái, khoảnh khắc mũi dao cắt đứt đi hai đốt, nó khiến ta đau thấu đến không khóc được.

Trong tầm nhìn mờ dần, ta lại thấy nàng cười thật ngây ngô, tiểu Nhược, ta biết đó là nụ cười hạnh phúc, không phải là nụ cười hả dạ...!
Sau những ngày đó là một chuỗi địa ngục xâm nhập cả giấc ngủ của ta.

Có nhiều giọt nước mắt đổ vào vết thương nơi áp út, tiểu Nhược, nơi đó rất đau, từng giọt mồ hôi rơi khắp trán ta, biết rõ nàng hối hận.

Nhưng sự việc cũng đã lỡ, ta hết đau rồi, nàng không cần phải mút nó, ta không trách cứ gì nàng, nên nàng đâu cần phải tự chặt đứt ngón tay báu vật của mình như vậy?
Tuy là một ngục sâu tối, nhưng đêm nào cũng nghe rõ bão tuyết vi vu.

Tiểu Nhược của ta sợ lạnh, ta cũng không thích lạnh, nên chúng ta tìm đến nhau, không đúng, là nàng nguyện ý ôm ta.

Mỗi đêm được hương hoa Diên Vĩ ru ngủ, ta an tâm như một con thỏ trắng.

Làn da mềm mại rúc vào cổ, nàng ngủ ngon đến kỳ lạ, đôi khi còn gọi tỷ tỷ mua kẹo, rồi mơ ngủ liếm cổ của ta.

Thật giống một đứa trẻ mà.

Tiểu Nhược, ta mong khoảnh khắc này mãi mãi, nàng vẫn ngủ bên cạnh ta, ta vẫn ngửi mùi hương nàng.

Thiên hạ chỉ là con kiến, ta không cần thiên hạ.

Nhưng vết thương tội lỗi ta gây trong tim nàng, nàng sẽ không quên.

Vậy thì xem như cách duy nhất để trả, cứ làm theo ý nàng.

Miễn tiểu Nhược cảm thấy an ủi, miễn tiểu Nhược vơi bớt ủy khuất, ta đều đợi được!
Cho dù đợt roi thứ bảy mươi giáng lên thân mình.
Cho dù có tàn phế....!
***
Chương Quốc ( ngày thứ 52 tính từ ngục Âm Sát)

Lã Tần Uy cồn cào trong lòng, Nhược Y đã đi hết 49 ngày không gặp mặt hắn cho đến 3 ngày sau.

Còn A Cửu bị mua chuộc chết tiệt, thà bị té chứ nhất quyết không khai ra thông tin.

Trong suy nghĩ của Lã Tần Uy lúc này hỗn độn đến mức suy yếu, Sát Tinh Vệ bị bắt đi mất tung tích, Nhược Y không phòng bị sẽ bị triều đình tóm cổ.

Còn một chuyện quan trọng hơn tất cả, chính là hắn cần một ít máu của Nhược Y.

Hôm đó trời âm u, Lã Tần Uy say rượu, mệt mỏi liều mạng nằm xuống chiếc giường của Nhược Y và Sát Tinh Vệ thường ngày.

Mùi hương thơm dịu của nữ nhân làm giảm cơn đau đầu của hắn, không bao lâu thì một âm thanh dựng cổ hắn dậy.

Nhược Y bình thản đặt một hũ đen kỳ lạ trên kệ, lực nhỏ nhưng tiếng động to, đưa ánh mắt sắc bén liếc tên vô lại như hắn một cái.

Lập tức Lã Tần Uy tỉnh cả rượu, nháo nhào rời khỏi giường, tự thề sẽ không bao giờ nằm xuống nơi đó nữa.

Bóng dáng gầy yếu của Nhược Y bước đến bên ghế cũ, cẩn thận ngồi xuống.

Lã Tần Uy đăm chiêu quan sát, liền lập tức nhận ra ngón tay của Nhược Y giờ này mất đi hai đốt.

Lòng muốn hỏi, nhưng tình cảnh không cho phép.

Hắn có thoáng nhìn chiếc hũ đen trên cao, mùi hương ướp xác báo hiệu chuyện chẳng lành.

Cho dù bản thân biết Sát Tinh Vệ bị giam cầm, kiểu người thâm tình như Nhược Y cũng sẽ không làm chuyện dại dột.

Lý luận của hắn làm bản thân khá an tâm.

Hơn nữa muốn lấy máu của Nhược Y rất khó, huống gì là giờ này trên mặt nàng hiện rõ hai chữ giận dữ.

Tuy tay uống trà, mắt nhìn thẳng, nhưng Nhược Y vẫn thấy rõ tên ngốc sau lưng đang nhìn mình liên tục.

Nàng rõ ràng biết hắn muốn gì, nhưng sau khi ẩu đả với Sát Tinh Vệ, nàng không còn quan tâm chuyện khác.

"Muốn lấy máu của ta?"
Lã Tần Uy giật bắn người, hắn nuốt họng một cái, sau đó thở dài cắn môi.

Nhược Y đã nói một thì tất nhiên sẽ biết mười.

Chuyện lén lút của hắn nàng rốt cuộc có biết hay chưa? Muốn để vơi bớt nghi ngờ, Lã Tần Uy cười thật lớn:
"Haha Nhược Y thần thông, nhưng lần này đoán trật.

Ta chỉ tò mò chiếc hũ trên cao kia!"
Nhược Y cười khẽ một cái, một nụ cười mang bao nhiêu mệt mỏi.

Đôi mắt nàng tối tăm, tách trà giờ đây run run đổ hết ra khăn bàn.
"Nhiều lời."
Lã Tần Uy được dịp cười phá lên một cái, hắn gãi gãi mái tóc mượt như nữ nhân của mình, lau mồ hôi lăn trên trán:
"Chí lí, quả thật chí lí.

Thà uống nhiều rượu, còn hơn nói nhiều lời.

"
Thân hình cao cuối cùng cũng chạy đi mất, Lã Tần Ủy lủi đi nhanh nhất có thể, âm mưu lấy máu lần này thất bại, đúng hơn là sẽ không bao giờ thành công.


Trời càng về đêm càng lạnh, Nhược Y càng lúc càng đóng băng.

Trong căn nhà trống trãi này, chỉ còn lại một thân ảnh mỏng manh như gió lượn.

Tuyết thổi vào cửa sổ, vài cánh hoa lạnh thấm xuống chiếc giường cô độc.

Tại sao bây giờ Vệ của nàng đã về, nhưng so với lúc Vệ mất tích lại cô độc hơn rất nhiều.

Xa mặt không đáng sợ, đáng sợ là xa tâm.

Vì nổi giận mà nguyên khí trong người hao tổn, Nhược Y cũng không cần điều phối.

Lòng bàn tay nàng sưng tấy, đỏ hết một mảng, đôi chỗ còn rách da, máu đen vẫn tồn đọng.

Lại một đêm khó ngủ, nếu không chọc giận nàng, thì tối nay nàng đã có thể ngủ trong chiếc cổ mềm mại của Sát Tinh Vệ.

Chiếc giường này đầy ấp mùi hương thiên nhiên, những ngày nàng tồn tại ở cung, Sát Tinh Vệ luôn dọn dẹp gọn gàng.

Bỗng nhìn lại trên đầu giường là một thanh kiếm trắng, vỏ bọc lẫn lưỡi gươm đều khắc tên hai nàng.

Nhớ lại ngày đó Nhược Y bỏ thời gian khắc lên, sau đó tặng cho Tinh Vệ thanh kiếm, Tinh Vệ không biết chữ, cả ngày cứ bám đuôi hỏi nàng, thật là thời gian vui vẻ biết bao.

Nàng khẽ ước, Sát Tinh Vệ làm phiền nàng mãi mãi thì thật tốt.

Nhưng giờ đây nó được cắm vào nền tuyết đêm.

Sát Tinh Vệ bỏ rơi nó, để chạy theo Tôn Đồng, nàng chỉ biết nhặt lại rồi đem về cất gọn.

Bất giác cười rồi bất giác rơi, nước mắt thấm đẫm tự bao giờ.
Nỗi ủy khuất chắn ngang họng, đem hơi thở bóp chặt.

Nhược Y nàng yêu đến không còn đường lui, tại sao Sát Tinh Vệ không nhìn ra tấm chân tình của nàng?
Nàng liên tục hỏi, tại sao?
Một con thỏ lớn từ cửa sổ nhảy xuống giường, đem Nhược Y bắt đầu chú ý.

Con thỏ dường như bị cháy hư một bên tai, nhưng bộ lông vẫn mượt, tìm đến chiếc gối của Tinh Vệ mà nằm.

Nó chỉ đơn giản tránh đông hay tìm ý định gì khác?
Nhược Y bất giác không vui, nàng đi như bay đến nó, đem bàn tay trầy xước hất đuổi đi.

Con thỏ tội nghiệp, thân đập vào tường, lạnh lẽo ra lại cửa sổ, mất tăm.

Thật ngốc nghếch, nếu nó tìm vào gối của Nhược Y, thì nàng đã nhân từ đuổi nhẹ, nhưng chạm vào đồ của Tinh Vệ, Nhược Y vạn lần không muốn.

Nổi bất an xuất hiện lan tỏa khắp thân, Nhược Y ngăn nổi sợ trong tâm, bước đến bên kệ đem hũ đen ôm lấy, nằm co ro trong chiếc giường quen thuộc.

Thật ấm áp...!
Nàng đang ôm ngón tay của Tinh Vệ nên trong, nó rất ngoan, để nàng ôm ngủ, mặc nàng kề môi hôn.

Nó vẫn sẽ ở bên cạnh nàng thật lâu, sẽ không như Sát Tinh Vệ đòi chạy mất.


Nhược Y cười mãn nguyện, khẽ nhắm mắt ngủ, chiếc cửa sổ bên cạnh đã quên đóng, nhưng dường như gió hiểu nổi cô đơn của nàng, không còn hoa tuyết nào bay xuống giường nữa.

Nhược Y cứ thế mà ngủ, ngủ rất ngon.

***
Cách đây 3 ngày, là ngày thứ 49...!
Ngón tay của cả hai đã đến thời kỳ khô, Nhược Y thu lại vài phần nóng giận, nàng tự tay nấu vài món dễ nuốt đem đến tận ngục Âm Sát.

Hôm nay chợt nhớ ra Tinh Vệ thích sữa dê, Nhược Y đã bất chấp nguy hiểm mà ra ngoài, đến tận quán quen để đặt sữa.

Tuy trong lúc phát hiện sữa dê giả, Nhược Y đã tức giận đánh gãy mũi tên tiểu Nhị, nhưng không sao, hôm qua Sát Tinh Vệ bỗng dưng ôm nàng ngủ, nàng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần vui vẻ dễ dàng.

Mùi sữa thơm ngào ngạt, Nhược Y tự cười trong lòng.

Không ngờ Sát tỷ của nàng thích sữa, nếu nàng sinh con được cho Sát tỷ, nàng nhất định sẽ để cho tỷ uống thử sữa của mình.

Nghe có chút biến thái, nhưng khi yêu thì Nhược Y nàng chưa bao giờ bình thường cả.

Sát Tinh Vệ ăn uống đơn giản, lại chuộng rau củ quả, nên Nhược Y dùng nấm làm nguyên liệu chính.

Ngày đó, nàng có nghe Sát Tinh Vệ hỏi, có bánh bao nhân nấm hay không?
Một hành động ôm nho nhỏ trong vô thức lại thay đổi cả một con người như Nhược Y.

Nàng tâm huyết đem theo thuốc trị thương, lẫn kẹo hồ lô đường.
Những tên xác chết đứng canh gác, Nhược Y cho lui đi, tự thân bước vào nơi giam lỏng, Sát Tinh Vệ đã tỉnh tự lúc nào, nàng đang nhìn về đốm lửa trên đầu lâu.

Nhìn thấy chỉ muốn ôm ngay vào lòng, nhưng Nhược Y cố kiềm nén, lấy lại vẻ cao ngạo lạnh lẽo vốn có của mình.

Đặt tất cả xuống trên bàn, rồi đem một chén cháo nấm thổi trên miệng.

Sát Tinh Vệ hơi thở nặng nhọc, thân bất động dựa vào tường.

Nàng đã không còn sốc vì vết thương trên tay nữa, cũng đã khá đỡ đau.

Huống gì không nhận ra từ khi nào Nhược Y đi lâu một chút lại thấy nhớ.

Một cỗ không khí nhàn nhạt ngồi xuống trước mặt, Nhược Y không lên tiếng câu nào, chỉ im lặng đưa muỗng cháo, ánh mắt nói lên tất cả.

Sát Tinh Vệ cũng đói, lại còn biết điều, nên đón lấy một muỗng.

Vị không quá mặn, lại đồ chay thanh tịnh, quả nhiên rất dễ nuốt.

Tay nghề dở như vậy, nàng biết ngay chính Nhược Y tự làm cho mình, lòng dâng chút cảm động.

Còn ai nhìn ra một quỷ nữ hay không?
"Ưm..

không ăn được nữa."
Sát Tinh Vệ ăn được muỗng thứ ba, liền quay đầu đi nơi khác.

Nhược Y có chút hụt hẫng, Tinh Vệ xưa giờ vẫn ăn ít không có gì lạ, nhưng giờ này thương tích tràn ngập, ăn như vậy thiệt không đủ.

"Ta nghĩ ngươi thích nấm?"
Sát Tinh Vệ khàn giọng lắc đầu:
"Đúng vậy."
Nhược Y im lặng một lúc rất lâu, nàng biết rõ ràng Tinh Vệ thích nấm, nhưng tại sao lại khước từ? Khẽ đứng dậy đặt cháo xuống bàn, Nhược Y đem sữa dê một lần nữa bước đến trước mắt, tay phải mở nắp ra, có thể nhìn thấy ngón tay nàng được băng một vải trắng.

Sát Tinh Vệ liếc qua, lòng trầm xuống, buồn bã vô biên, rồi lại nhìn xuống cổ tay, Nhược Y vẫn còn đeo chiếc vòng đỏ.

"Ta không uống sữa."
Nhược Y khẽ nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, nàng vờ như không nghe thấy, lấy muỗng múc một miếng đưa lên miệng, nhưng Tinh Vệ ngậm chặt không hở ra.

Sát Tinh Vệ muốn nói rằng, hiện tại uống đồ ngọt cơ thể sẽ muốn nôn, nhưng Nhược Y hiểu lầm nàng gây khó dễ.


Nhịn không được, đem sữa uống vào rồi bóp chặt miệng Tinh Vệ truyền xuống.

Hương ngọt gây khó chịu, lại đụng trúng vết thương, Sát Tinh Vệ một cổ lạnh toát sống lưng.

Nhược Y cứ thế điên cuồng hôn môi truyền sữa xuống, lần này, chính là môi của Nhược Y trầy xước.

"Bức người quá đáng."
Nhược Y không kìm chế mà giọng khàn đục.

Sát Tinh Vệ bắt đầu nhận ra có khoảng cách hiểu lầm, liền vội vã ngước lên:
"Chủ nhân..."
Lại là câu gọi chua chát này, xa lạ, xa lạ! Nhược Y cắt ngang:
"Câm miệng.

Ngươi đúng là bức người quá đáng."
Tiếng chai ly tách chén bể nát một tiếng choang đầu.

Sát Tinh Vệ gương mặt xanh xao, nàng đang sợ! Đang sợ Nhược Y lại một lần vì hiểu lầm mà buồn bã.
Bàn tay run rẫy cầm lên một món cuối cùng, đó là kẹo hồ lô.

Nhược Y không vững đưa tới trước mặt Sát Tinh Vệ, giọng không tỉnh táo:
"Còn thứ này, ngươi cũng khước từ đúng chứ?"
Que kẹo bị dẫm nát không thương tiếc, tinh thần Nhược Y điên dại, liên tục phá hoại nơi này, đồ đạc bị đạp đổ, chỉ còn một cổ u ám bao trùm lấy toàn thân.

Nhược Y khóc không thành tiếng, nàng giữ lấy cổ tay của Tinh Vệ mà tra khảo:
"Vệ, ngươi còn nhớ Tôn Đồng phải không? Ngươi còn nhớ ả ta phải không?"
Sát Tinh Vệ khổ sở muốn bật khóc, nàng liên tục lắc đầu, hai tay muốn vuốt ve đôi vai gầy yếu kia nhưng hiện giờ không còn khả thi, Tinh Vệ bất lực:
"Rốt cuộc đến khi nào ngươi không còn suy diễn nữa?
"Hahaha."
Nhược Y cười lớn, buông hai tay Tinh Vệ ra, xờ xoạng đôi môi người trước mặt:
"Vệ, ngươi biết không? Suy diễn không dẫn dắt ta, mà chính ngươi đưa ta vào ngõ cụt.

Ngày hôm nay ta đã quyết là sẽ làm.

Ta đã từng tin ngươi, nhưng hiện giờ ta tin bản thân ta, cho dù ngươi thoát được ta, đôi chân này cũng không thể đi cùng nữ nhân khác nữa.

Vệ, ta không tin ngươi, ta sợ sự bất an."
Nhược Y nói đến đây, hận thù đã khàn đục, đứng dậy tìm chiếc roi da ngựa quen thuộc, quất liên tiếp vào đôi chân xinh đẹp trước mắt.

Sát Tinh Vệ cắn chặt răng khóc trong tâm, Nhược Y thà tin Tôn Đồng, nhất quyết không tin nàng.

Tại sao?
Roi ngựa cứng rắn, đem làn da mềm mại của nữ nhân bong tróc.

Máu tứa ra liên hồi, gân mạch đất lìa, đau càng thêm đau.

Sát Tinh Vệ không thể thu chân về, càng không có ý định thu chân.

Chỉ biết cắm mặt xuống nền đất lạnh ngắt, mặc cho Nhược Y dày vò mình.

Nhược Y trong kích động, chỉ nhìn một tâm điểm mà tấn công.

Chân phải.

Âm thanh vang động cả một đêm, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy lời cầu.
___________________
Sắp đến lúc Nhược Y tỉnh ngộ ????
Cái khúc nhân vật xưng ta, mình viết theo ngôi thứ nhất.

Nói ra cho nhẹ đi chứ bà Vệ thuộc kiểu yêu thương mà dím luôn trong người chả nói ra thì ai mà hiểu cho ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi