Hắn ta đột nhiên nói: “Sao bây giờ lại im lặng?”
Vừa về đến bên ngoài tường phủ đã thấy đèn đuốc chiếu sáng một phương, muốn làm ngơ cũng không được. Trăm phương nghìn kế đưa người tới, điệu hát dân gian Giang Nam, nhạc dân ca thiếu nhi, còn có cả kỹ thuật nhảy trên sân khấu kia nữa, xem ra phải học hỏi rất nhiều.
Lam Thanh thi lễ, chỉ cảm thấy giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng.
Gió thổi tới mang theo chút mùi rượu, Tiểu Vũ rót một chén trà nóng nhét vào tay nàng, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Lam Thanh dâng lên, vừa vặn mở miệng nói.
“Uống một ngụm trà rồi đi đi!”
Xém chút nữa là Hương Hương thổ huyết rồi, nói gì không nói lại đi nói cái này? Này không phải là đuổi người đi à?
Lý Hoài Úc nhướng mày, giả vờ như không hiểu.
Hắn vẫn không đưa tay ra nhận lấy tách trà, để nàng bưng đến mức tay cũng run lên.
Tiểu Vũ bước tới kịp thời giải vây: “Bên ngoài gió lớn, công tử vào trong ngồi uống trà một lát!”
Vừa nói chuyện vừa bưng lấy chén trà trong tay Lam Thanh, đưa người đi vào.
Lam Thanh có chút không muốn động, đặc biệt không muốn ở chung phòng với hắn.
Chân trước vừa bước vào phòng, hai người Hương Hương ở sau lưng đã lui ra ngoài, Thạch Anh Thạch Chung đứng ngoài cửa, một trái một phải trông giống như hai vị thần giữ cửa, giữa phòng còn có một pho tượng “Đại thần”, chỉ có Lam Thanh giống như tiểu quỷ bị dẫm nát dưới chân.
Yên lặng, yên lặng đến mức nàng có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
“Câu đối ở cửa là do ngươi viết?” Hắn hỏi.
Lam Thanh gật đầu.
Lý Hoài Úc cười, giọng điệu ngả ngớn: “Đào lý hạnh thanh phong hóa mật, anh quế chi tế vũ nhu hương. Ngươi thế mà gan dạ, ngang nhiên như vậy không sợ sao?”
“?” Lam Thanh không rõ, sợ cái gì? Nàng lại sai ở đâu?
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, Lý Hoài Úc chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ “Lạt mềm buộc chặt”.
Hắn thực sự đã ở lại, chấp nhận với “Kế” do nàng bày ra.
Tuy nói thân thể không trong sạch làm người ta chán ghét, nhưng nếu hương vị tốt đẹp thì cũng có thể xem như tìm thú vui hằng ngày.
Lam Thanh đứng xa xa, theo lời nói trong lòng thì nàng thật sự rất sợ hắn, sợ bị đánh, cũng sợ bị hăm dọa. Nàng thực sự sợ hắn nổi giận sẽ đánh ba người trong viện này chết tươi mất.
“Lại đây!” Hắn ra lệnh.
Lam Thanh tiến lại gần một chút.
“Lại gần hơn!” Hắn ta nói.
Dù không muốn nhưng nàng vẫn nhích từng bước nhỏ tới rồi dừng lại cách đó ba bước.
“Hửm? Ta đã nói hai lần rồi”
Nàng nuốt nước bọt, tiến lên hai bước nhỏ.
Tính kiên nhẫn của Lý Hoài Úc bị mài mòn, hắn vươn tay kéo tới lại gần, trong lòng chợt mang cảm giác mềm mại.
Lam Thanh bị ép ngồi trên đùi của hắn, mặt đột nhiên đỏ lên, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt thâm trầm của hắn, lúc này mang theo ánh lửa làm người ta hoảng hốt.
“Có… Có người…”
Cánh cửa đóng sầm lại, những bóng người bên ngoài không biết đã đi đâu.
Lý Hoài Úc vùi đầu vào hõm vai nàng, đột ngột hôn, đột ngột liếm, thậm chí còn nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của nàng.
Toàn thân Lam Thanh hơi tê dại mãi cho đến khi bị hắn kéo vạt áo ra, dùng bàn tay lớn vuốt ve da thịt, vùi đầu vào sâu hơn.
Cảm giác được thân thể trong tay có hơi cứng ngắc, hắn vươn tay muốn kéo đai lưng ra, xiêm y cũng thuận theo đó rơi xuống, tay hắn lướt qua khắp nơi, những nơi lướt qua đều bị kích thích nổi da gà.
Đầu óc Lam Thanh đột nhiên trống rỗng, nàng cố gắng muốn bắt lấy thứ gì đó, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói “Ngài ấy tốt lắm” của Tiểu Vũ.
“Ta bẩn” giọng nói rất nhỏ, hai chữ này giống như là tia giãy dụa cuối cùng của Lam Thanh vậy.
Lý Hoài Úc dừng lại, giễu cợt nói: “Ngươi muốn nghe cái gì? Đã biết vậy còn có ý câu dẫn, ngươi nói xem ta nên xử trí các ngươi thế nào?”
Vừa nói xong hắn đẩy người ra rồi đứng dậy bỏ đi.
Lam Thanh sững sờ một chút, sau đó ôm lấy hắn từ phía sau, “Đừng đi, đừng đi!”
Quần áo của nàng bị cởi ra một nửa, da thịt mềm mại kề sát vào tấm lưng rắn chắc của hắn, ôn hương nhuyễn ngọc ôm lấy mình, sợ rằng không có nam nhân nào trên đời này có thể chịu được. Huống chi hắn đã sớm có ý này.
Vòng eo nhẹ nhàng, dịu dàng lại mềm mại của nàng làm say đắm lòng người.
Màn trướng buông xuống, lay động đung đưa
Đau quá, rất đau,
Lam Thanh đau đến bật khóc, vội vàng van xin: “Nhẹ thôi, tha cho thiếp”
Nàng nào biết lời cầu xin được nói ra lúc này chẳng khác nào một lời cổ vũ lòng người cả.
Vốn dĩ Lý Hoài Úc vẫn có chút thương hại, nhưng nghe được lời này rồi sao hắn có thể tha cho nàng được nữa, hắn muốn nàng bị thương.
Mưa rơi như trút nước, đóa hồng rơi xuống bùn
Người không thấy giọt nước mắt rơi trên gối, người không thấy tâm thiếp lạnh đi chín phần.
…………………………………………… ….
Lý Hoài Úc thật sự bất ngờ nàng vẫn còn là một trinh nữ.
Miệng đời thật đáng sợ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy Vương Minh Viễn thật đáng thương, thật sự ngu ngốc, uổng phí một phen tâm tư nhưng vẫn cuối cùng vẫn trở nên đáng tiếc.
Nữ nhân mà thôi, sao phải bận tâm nhiều, dù có là yêu thích hay sợ hãi đi chăng nữa đều có thể làm cho người ta phục tùng, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi nắm trong lòng bàn tay.
Đêm nay, có người vui sướng dễ chịu, có người cả đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hoài Úc thức dậy sớm, tinh thần sảng khoái, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân đang nằm trên giường, biết là đang giả bộ ngủ nhưng cũng không vạch trần, có thể thấy tâm trạng hắn đang rất tốt.
Cánh cửa khép lại, đôi mắt kia từ từ mở ra, không có biểu cảm hay cảm xúc gì, cũng không còn ánh sáng trong trẻo như xưa.
Hồi lâu, mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, nàng mới hốt hoảng mặc áo khoác vào.
Hương Hương bước vào phòng còn tưởng nàng đang ngủ nên không quấy rầy, nàng ấy nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa thì thầm điều gì đó với Tiểu Vũ, nhưng nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vui sướng từ giọng nói của nàng ấy.
Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động, nàng mặc quần áo vào mở cửa ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt nàng. Gió thổi vào mặt hơi đau.
Hương Hương bước vào sân, không biết đang bưng cái gì, vội bỏ xuống chạy về phía trước giúp nàng kéo chặt cổ áo: “Trời còn lạnh mà không biết mặc thêm quần áo vào, đây là tự tìm lấy bệnh à?”
Nói rồi kéo người vào phòng.
Nàng ra hiệu với bên ngoài, một lúc sau, một vài gã sai vặt mà nàng không quen biết đã mang nước ấm và một cái thùng tắm lớn vào, sau khi đổ đầy nước, họ lặng lẽ rời đi.
“Người mau vào tắm đi, Ngọc Nùng nói như vậy sẽ thoải mái hơn. Sáng sớm nay nàng ta cố ý đến đây, còn nói sau này người cần gì có thể phân phó bất cứ lúc nào, không cần khách khí!” Hương Hương có vẻ rất vui.
Lam Thanh cười như mọi khi.
Toàn bộ cơ thể được ngâm trong nước nóng, cơn đau như rút gân róc xương cũng đã đỡ hơn nhiều.
Như thường lệ nàng sẽ bảo Hương Hương vào cùng mình. Hương Hương thích những điều mới mẻ, cũng rất thích góp vui. Nhưng lúc này, vừa cúi đầu xuống nàng cảm thấy như vậy không nên để người khác nhìn thấy thì tốt hơn.
Sau khi tắm xong, thay xiêm y sạch sẽ, cả người như nhẹ đi rất nhiều.
Hương Hương cầm một chiếc hộp sứ tinh xảo, vừa mở ra mùi hương thơm mát đã xộc vào mũi, vừa giống sơn chi lại vừa giống hoa quế, sau khi vị ngọt qua đi còn mang theo chút vị đắng. Dùng đầu ngón tay chấm nó thoa lên mặt rất ẩm và thoải mái.
“Đồ tốt có khác!” trực giác Hương Hương cảm thấy khuôn mặt trước mặt có vẻ đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Ngoài ra còn có son môi, má hồng và phấn sáp,… tất cả đều thượng hạng.
“Hương Hương…”
“?”
Lam Thanh đột nhiên ôm eo nàng, vùi mặt vào trong đó.
“Có chuyện gì vậy?” Hương Hương hỏi.
“Ta…”
Vừa định nói đã thấy Tiểu Vũ bưng một chén thuốc đen tuyền đi vào.
“Đây là cái gì?” Lam Thanh nghiêng người sang một bên, chỉ riêng màu sắc kia đã đủ để kháng cự rồi.
Tiêu Vũ thổi ngón tay sờ sờ lỗ tai, sau đó nói: “Thuốc bổ, nghe nói có thể cường tráng thân thể, công tử đặc biệt dặn dò, nói không chừng là do thân thể của người quá yếu!”
Quả thật yếu hơn hắn nhiều.
“Thuốc nên uống khi còn nóng!”
Trong mắt Hương Hương, thuốc là một thứ quý giá, những người nông dân bình thường không thể mua được thuốc khi bị ốm. Thấy động tác Lam Thanh chậm chạp, nàng cầm chén thuốc lên có ý định đem đổ.
Lam Thanh cầm trong tay, vẻ mặt đắng hơn thuốc, cẩn thận đưa đến bên miệng, quả thật là người mệnh khổ.
Nàng cố ý đánh trống lảng, nói đông nói tây, đôi khi nàng nói thời tiết tốt, đôi khi nàng nói sân viện trơ trụi quá.
Tiểu Vũ chạy ra ngoài không biết tìm đâu ra đường nâu, bèn dỗ dành Lam Thanh đưa bát lên miệng, nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt anh dũng hy sinh, rất có khí phách dũng cảm của một anh hùng hảo hán uống rượu.
“Đúng rồi, vậy đó, sắp hết rồi, vẫn còn một ngụm nữa… này… đúng rồi!”
Hương Hương lau mồ hôi như thể đã hoàn thành một chuyện đại sự.
Vừa cảm nhận được vị đắng đã được nhét vào miệng một viên đường nâu, vị ngọt tan ra, lan tỏa đến từng ngóc ngách đắng chát.
Lam Thanh mỉm cười, lông mày và mắt cong lên, giống như bộ dạng của một loại động vật nhỏ sau khi ăn uống no nê.
Tiểu Vũ đặt bát đường xuống, bưng bát ra ngoài rồi cho người vào khiêng bồn ra ngoài.
Hương Hương nhớ lại dường như trước đó Lam Thanh muốn nói gì đó nên hỏi. Lam Thanh mơ hồ nói: “Không sao, ta chỉ là muốn nói ta có hơi mệt.”
Hương Hương dùng ngón tay gõ vào trán và mắng nàng là “Cái đồ lười biếng”.
Tiểu Vũ dọn phòng như thường lệ, bận rộn từ trong ra ngoài, ba người vừa trò chuyện vừa cười nói.
Ánh nắng bên ngoài vừa phải, hiếm khi có thời tiết tốt như vậy, Tiểu Vũ vác chăn bông đi ra ngoài phơi khô, trên đệm có một mảng đỏ tươi rất bắt mắt, Tiểu Vũ nhìn thấy, Hương Hương cũng nhìn thấy, vội hỏi Lam Thanh: “Bị thương ở đâu?”
Nói thật, toàn thân chi chít vết thương xanh tím, khắp người bầm dập, nhưng không có vết thương hở. Lam Thanh cũng có hơi bối rối, cẩn thận suy đoán: “Chẳng lẽ hắn bị thương?”
Đầu tiên Tiểu Vũ sửng sốt, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, động tác nhanh nhẹn cuộn chăn lại, mặt đỏ bừng, ửng hồng lan đến tận mang tai.
Sau khi thay đệm giường mới êm ái xong, Ngọc Nùng lại tới nữa, cất hết bộ chăn ga gối đệm cũ đi và thay vào đó là một bộ được làm bằng gấm. Ngoài ra còn có rèm che giường, đồ trang trí, lư hương…
Đoàn người đi vào đi ra, Lam Thanh ngồi ở bên cạnh mặc kệ, nhưng thấy bọn họ muốn lấy đồ ban đầu trong phòng nàng liền không vui, mở miệng hỏi: “Muốn mang nó đi đâu? “
Ngọc Nùng phúc thân làm lễ, trả lời: “Những thứ này đều là đồ cũ, nếu đã thay đồ mới thì dĩ nhiên là vô dụng”.
“Vô dụng nên phải vứt đi?” Giọng nàng có hơi nặng nề.
Ngọc Nùng sửng sốt, cả đoàn người cũng dừng lại, nhất thời không biết làm sao.
Tiểu Vũ bước lên, giọng điệu hiền lành: “Đồ vật này nọ Ngọc Nùng tỷ cứ để đây đi, để lát nữa người của chúng ta sắp xếp là được.”
Ngọc Nùng gật đầu rồi đưa người đi. Tiểu Vũ tiễn người ra ngoài, nói vài câu khách sáo.
Khi hắn bước vào một lần nữa chỉ thấy hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, không hiểu sao có hơi sợ hãi.
Hương Hương hỏi, “Ngươi rất thân với nàng ta?”
Tiểu Vũ: “Cũng được, đều là lớn lên trong phủ từ nhỏ, nhưng mà mấy năm nay rất ít nói chuyện.”
Câu trả lời này, đặc biệt là nửa câu cuối, làm người ta rất hài lòng.
Sau đó Tiểu Vũ thu dọn đồ đạc, Hương Hương nhìn vào là thấy hoa mắt rồi, cái gì cũng mới mẻ, nhiều thứ là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy.
Lam Thanh xem qua từng cái một, ánh mắt dừng lại trên bình hoa đặt ở cửa. Trên đó có vẽ một con chim bói cá kiếm tre, chim hơi quằn quại, màu sắc quá tươi sáng,… nhìn qua trông giống chim cút hơn. Chiếc bình ban đầu có màu trắng trơn, họ tự tay sơn lại, màu sắc được pha trộn giữa màu của hoa phong lan và sơn chi, lúc trước dùng tay để trộn màu nên trên tay toàn là màu, rửa hoài cũng không sạch, đến tận mấy ngày sau vẫn chưa về như cũ được.
Chiếc chuông gió trên mái hiên được làm bằng đồ đựng bút hư rửa sạch, bên dưới khoan một lỗ, xỏ dây hoa và dây sắt vào, bên dưới là người đang kéo sợi trên quần áo. Nàng vẫn nhớ Hương Hương đau lòng khi nhìn thấy đồ vật bị hư hỏng này kia, còn nói: “Tiếc quá đi!”
Ngoài ra còn có ống đựng bút, lọ hoa, đế đèn, đồ trang trí…
Mọi thứ đều là bảo bối của nàng.
Quay đầu nhìn Tiểu Vũ, còn chưa kịp nói đã bị cắt ngang: “Phải thay đổi, bây giờ không giống với trước kia, đây đều là những thứ bình thường công tử yêu thích, Ngọc Nùng tỷ tỷ cũng chọn đồ tốt nhất tới.”
Thấy Lam Thanh đáng thương lại hơi không đành lòng, hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta không phải nói muốn vứt bỏ, tốt hơn là nên tìm một chỗ tốt rồi sắp xếp lại thì hơn!”
“Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra chứ!” Hai mắt Lam Thanh sáng lên.
Hương Hương chế nhạo: “Nói như thể lúc nào trong đầu người cũng có tia linh quang lóe qua như hắn vậy!”
Kết quả là phòng của Tiểu Vũ được trưng dụng làm ‘Nhà kho’, hai người còn lại chạy ra vào như sóc trong nhà kho, đem hết mọi thứ trong phòng chính qua đây. Cách trang trí này nọ đều giống với phòng chính.
So với phòng chính trang nhã và xa hoa thì sương phòng phía tây đẹp mắt hơn.
Còn chưa đợi Tiểu Vũ ra khỏi cửa lấy cơm tối thì phòng bếp đã cử người tới, cá kho và thịt heo chua ngọt, đều là những món Lam Thanh yêu thích.
Sau khi ăn uống xong, nàng theo thói quen tới giường, thuận thế sờ vào chăn, chỉ cảm thấy nó mềm và mịn, lúc quấn trên người đi đi lại lại không tốt bằng chăn bông trước đây.
“Tiểu Vũ!” Nàng nằm trên giường gọi
“Đây” Tiểu Vũ nhìn sang đáp lại.
Lam Thanh nhìn hắn nói: “Hôm nay ta qua phòng ngươi ngủ!”
Còn chưa đợi người ta đồng ý, đồ vô sỉ đó đã chạy đến sương phòng phía tây nhanh như chớp, xoay người lập tức đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.
Tiểu Vũ phản ứng lại cũng đã muộn, chỉ có thể ở bên ngoài gọi cửa, dỗ dành mãi nàng mới mở cửa, cầm chăn bông đi ra ngoài, đến phòng của Hương Hương, liền thấy Hương Hương bĩu môi đi ra, ôm chăn cùng Lam Thanh ngủ ở sương phòng phía tây.
Nửa đêm, hai cô gái thì thầm, Hương Hương hỏi, “Có thể sẽ có có em bé hay không?”
Lam Thanh lại gần Hương Hương: “Ta không biết, ta rất sợ.”
Hương Hương: “Ngươi sợ cái gì? Còn sợ công tử nuôi không nổi sao?”
Lam Thanh lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến vấn đề đã thảo luận trước đó, liền sửa lại: “Thật ra đứa nhỏ không phải nhét qua rốn, cũng không phải nhét qua miệng…”
“Thế thì nó chui ra từ đâu?” Hương Hương hứng thú, quay lại hỏi.
Lam Thanh không trả lời được nên trốn tránh: “Khi nào ngươi lập gia đình thì sẽ hiểu, nhưng sẽ đau lắm đấy!”
Đặc biệt là bốn từ cuối cùng được nhấn mạnh.
Hương Hương nói, “Khi mẹ ta sinh đệ đệ cũng la đau, đau đến chết đi sống lại, làm sao bây giờ? Nói thật cũng hơi sợ hãi!”
………………………………..
Hình như chuyện hai người nói không hề giống nhau, nhưng nghĩ lại thì hình như cũng giống vậy.
Bóng đêm dày đặc, trăng khuất sau mây, tiếng hít thở và tiếng ngáy lần lượt vang lên.