UY ĐIỀM

Từ đó về sau, hai đứa bé gái lại lén lút đến khuê phòng của trưởng tỷ vài lần.

Trong lòng hai tỷ muội vẫn cảm thấy vui vẻ cho dù không nói chuyện.

Lam Thanh ôm đĩa điểm tâm thơm ngọt đứng bên cạnh ăn.

Ngày lành càng đến gần, trong lần cuối cùng, trưởng tỷ đem cây trâm châu hoa trước kia mình thích nhất tặng cho muội muội, cả hai người nhìn nhau rơi lệ.

“Lần này tỷ đi không biết bao giờ mới được gặp lại, Phi nhi muội nhất định phải nghe lời nương nhiều hơn. Đừng làm cho người tức giận.”

Nhà chồng xa tận ở Lũng Tây, cách xa hàng trăm dặm*, lần này đi sợ là cả đời này cũng khó được gặp lại.

*Dặm: Đơn vị đo lường thời xưa của Trung Quốc. 1 dặm tương ứng 500m.

Lệ Phi nức nở: “Tỷ tỷ yên tâm, có muội ở đây tuyệt đối sẽ không để cho đám di nương kia ức hiếp nương!”

“Chính cái tính cách này của muội làm cho nương tức giận, muội, haiz! Tỷ làm sao có thể yên tâm được?”

Trưởng tỷ quay người đi đến trước mặt Lam Thanh, đúng lúc Lam Thanh đang đem lòng yêu mến một đĩa bánh long nhãn củ sen, bỗng đột nhiên bị doạ giật nảy mình, vội vàng đứng dậy. Trưởng tỷ vẫn đoan trang cẩn trọng cầm lấy bàn tay vẫn đang dính bột bánh của Lam Thanh:

“Sau này hai người các muội là lớn nhất trong phủ, nhất định phải làm tấm gương tốt cho các đệ đệ muội muội, không được cãi nhau giống trước kia nữa.” 

??

Vừa rồi mới nói cái gì? Lam Thanh không hề chú ý đến, đang yên lành như vậy sao lại dính líu đến nàng?

Chỉ nghe nàng lại nói “Lúc này nhìn thấy mối quan hệ của hai muội dần trở nên tốt đẹp là trong lòng tỷ tỷ vui vẻ rồi, từ nhỏ tính tình Phi nhi không tốt, nhưng tâm địa lương thiện, xưa nay tỷ muội cãi nhau cũng là việc thường thấy. Tuy rằng muội ấy lớn tuổi hơn muội, nhưng thật ra tâm tính lại không bằng muội. Sau này muội phải chăm sóc muội ấy một chút.” 

Lam Thanh gật đầu, nhưng chỉ là vì câu “Tính tình không tốt”.

“Trưởng tỷ~” Lệ Phi kéo tay áo trưởng tỷ ngâm dài âm cuối, giống như bất mãn, lại giống như làm nũng.

“Muội đó, quỷ nhỏng nhẽo!” Trưởng tỷ chỉ vào đầu mũi của nàng ta: “Sau này không được gây sự vô cớ nữa.”

Trưởng tỷ lấy một đôi bông tai châu ngọc từ trong tủ ra muốn đưa cho Lam Thanh, Lam Thanh từ chối không nhận, nói một tiếng cảm ơn, châu ngọc mát lạnh, trong suốt long lanh, được mài nhẵn bóng, xâu thành bông tai.

Lam Thanh chỉ ngắm nghĩa một lát rồi lại vơ lấy cái đĩa chiến đấu với điểm tâm.

Những chiếc đèn lồng càng sáng hơn vào ban đêm, toàn bộ Nhậm phủ đầy mây ráng chiều, trong phủ vô cùng náo nhiệt từ ban ngày đến đêm tối, tiễn cũ đón mới không dứt, mọi người bận rộn chiêu đãi khách thì các nô bộc lại càng bận rộn hơn.

Mặc dù Nhậm lão gia là thương nhân nhưng cũng là hương thân*, xưa nay luôn thích làm việc thiện, cái tiếng “Viên ngoại” này của ông ấy không phải dùng tiền mà mua được, hàng xóm xung quanh mười dặm dù cho là thượng cửu lưu* hay là hạ cửu lưu* đều có chút thể diện, mà cái ông ấy xem nhất cũng là thể diện. 

*Hương thân: Là một giai cấp đặc biệt trong giai cấp xã hội phong kiến Trung Quốc.

*Mười dặm bát hương: Ý chỉ các hàng xóm xung quanh mười dặm.

*Thượng cửu lưu, hạ cửu lưu: Là chín học phái ở Trung Hoa, từ thời tiên Tần cho tới Hán sơ. Về sau phát triển thành ba loại cửu lưu, nhằm phân loại các nghề nghiệp trong xã hội.

Trời càng tối, cho dù trong khuê phòng im lặng như thế, dù cho Lệ Phi cũng không biết nên nói cái gì nhưng cũng không hề muốn rời đi, cuối cùng vẫn là Lam Thanh kéo nàng ta đi.

Vừa mới bước chân ra khỏi cửa ma ma liền lên lầu, gương mặt xấu hổ ngượng ngùng, nhưng sau đó gương mặt lập tức đỏ lên giống như tôm luộc. Ma ma nói nhỏ vài câu, nhét cho nàng ta một cái hộp. Lúc chỉ còn một mình trong phòng, nàng cắn khoé môi và mở nó ra……

Vài giờ sau trời liền sáng, tiếng pháo nổ vang trời đánh thức mọi người tỉnh dậy, tiếng vang từ đầu phố đến cuối phố, vải điều trải đầy đất, đội rước dâu mặc cát phục xếp thành hai hàng, chiêng trống vang trời, kiệu tám người khiêng, nắng xuân chiếu vào gương mặt đang nở mày nở mặt của tân lang cưỡi trên một con ngựa cao to đen hôi trên trán có đội hồng hoa. Vừa phát kẹo cưới, vừa đáp lễ những lời chúc mừng của mọi người.

Tân nương bước ra từ đám đông, bà hỷ* giao đầu kia của tấm lụa đỏ cho tân lang.

*Bà hỷ: Là người làm nên không khí ngày cưới, tham gia đón tiếp họ hàng, chủ trì lễ cúng, dẫn tân lang vào buồng tân hôn, v.v.

Tân lang tân nương lạy từ biệt, lạy thứ nhất dâng trà đổi cách xưng hô, thoải mái gọi một tiếng “Nhạc phụ” “Nhạc mẫu”, hai người ngồi trên ghế nét mặt hồng hào; Lạy thứ hai trưởng bối trả lễ vật, Nhậm lão gia và phu nhân tặng bao lì xì đã chuẩn bị sẵn; Lạy thứ ba mới quỳ xuống, Nhậm phu nhân chịu không nổi rơi nước mắt, Nhậm lão gia ở bên cạnh trách móc bà, nhưng bản thân cũng nhịn không được nước mắt lưng tròng. 

Tân lang an ủi nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, con rể nhất định sẽ đối xử tốt với phu nhân!”

“Đi mau! Đi mau, đừng để lỡ giờ lành!” Nhậm lão gia làm ra vẻ đuổi người, quay đầu qua chỗ khác.

Sau khi bước chân qua cửa,  từ nay trên đời này sẽ không còn Nhậm đại tiểu thư mà chỉ có một vị phu nhân mang họ của chồng.

Lệ Phi sà vào trong lòng của nương, hai mẹ con khóc sướt mướt.

Theo thông lệ quản gia dẫn theo gia nhân đi hắt nước, Lam Thanh dẫn theo vài người trở về phòng, cả ngày cũng không ra khỏi cửa.

Mấy ngày tiếp theo Nhậm lão gia đều ở trong phòng của đại phu nhân. Suy cho cùng cũng đã bên nhau được mười mấy năm, mất đi cảm xúc mãnh liệt ban đầu nhưng lại thêm vài phần tình yêu chân thành, nhất là ngày hôm đó trưởng nữ xuất giá làm trong lòng vô cùng xúc động, làm cho Nhậm lão gia nhớ lại tình nghĩa phu thê nhiều năm.

Lệ Phi trưởng thành luôn làm cho người khác yêu thích, cái miệng nói chuyện cũng ngọt, một nhà ba người ra ra vào vào, làm cho mọi người xung quanh ghen tị.

Di nương hận không thể vò nát khăn tay, nằm trên giường khiến tim đập liên tục, liền mời đại phu đến sắc thuốc nhưng vẫn không gặp được lão gia.

Cho đến một ngày, ‘Tây viện bên đó’ bởi vì lấy kẹo đường mà đánh tiểu thiếu gia, Nhậm lão gia mới qua đây để ‘Chủ trì công đạo’.

Lam Thanh cắn răng chịu đau nằm trên giường bệnh. Phụ thân hiếm khi trừng phạt nàng, nhưng chỉ cần ra tay dạy dỗ thì nhất định sẽ rất đau. 

Lệ Phi mang theo một ít kẹo và bánh điểm tâm đến thăm nàng, vừa bước vào cửa ngồi xuống lập tức mắng: “Đúng là một cái hang hồ ly, chẳng có thứ gì tốt lành cả! Không phải là vì sinh được con trai mà được sủng ái sao? Ra oai cho ai xem chứ? Sớm muộn gì cũng trở thành con thừa tự của nương trên danh nghĩa.”

Lam Thanh không tiếp lời, không có hơi sức cũng không muốn nói. Nhận lấy kẹo và bánh điểm tâm, vừa nhìn thấy điểm tâm thì hai mắt liền phát sáng, ăn vô cùng ngon miệng. 

Lệ Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Bản lĩnh thường ngày của ngươi đối với ta đâu rồi? Tại sao lại không phát huy bản lĩnh? Nói không lại chẳng lẽ cũng đánh không lại sao? Tại sao không dứt khoát đánh chết nó luôn đi!”

Lam Thanh liếm môi, rất miễn cưỡng đứng dậy rót cho mình ly nước lạnh, uống một hơi hết hai ly mới dừng.

“Rõ ràng là bị oan sao không nói sự thật ra trước mặt phụ thân, để cho phụ thân biết ả tâm địa độc ác!” Lệ Phi hét lên.

Lam Thanh không vội vàng trả lời: “Chiếc vòng tay ngọc lục bảo năm ngoái, nhà kho bị cháy vào đầu mùa xuân, huyết yến bị mất trộm, tiểu muội bị trượt chân ngã xuống hồ, có cái nào mà ta không bị oan?”

Nhưng rốt cuộc thì sao, ai sẽ nghe nàng giải thích chứ?

Quan trọng không phải là chân tướng.

Trong lòng mọi người đều biết rõ là nàng phải chịu đội nồi thôi, có oan uổng hay không cũng không sao cả. 

Lam Thanh xoa nhẹ phần eo tiếp tục nằm xuống, phải nói cây gậy đã ngâm qua nước đánh lên mông thực sự rất đau!

Trên mặt Lệ Phi một hồi đỏ một hồi lại tím, chuyện tiểu muội bị trượt chân ngã xuống hồ……

Nàng ta cắn môi, bỏ lại một câu “Hôm khác ta lại đến thăm ngươi!” Rồi chạy đi. 

Lam Thanh nằm trên giường suy nghĩ, thấy sắp đến mùa đông rồi, phải sớm tìm áo bông để thay đổi, có lẽ vẫn có thể sửa được.

Năm ngoái, bên Lũng Tây tặng lễ vật, kèm theo một bức thư nhà. Nhậm lão gia xem xong thì nói với phu nhân: “Nàng sắp có cháu ngoại rồi!”

Nhậm phu nhân cười không thể che giấu niềm hạnh phúc, nhìn ông ấy cười đùa: “Cũng là cháu ngoại của chàng thôi!”

“Đúng đúng đúng!”

Năm nay có vẻ ấm áp hơn năm ngoái.

Nhậm phu nhân tự tay mình chuẩn bị đồ vật, quần áo cho “cháu ngoại nhỏ”, cũng không quan tâm lão gia có đến biệt uyển hay không, ngay cả Lệ Phi cũng bị lạnh nhạt vài phần.

Lệ Phi luôn ở chỗ của Lam Thanh cả ngày.

“Sau này ngươi muốn gả cho người như thế nào?”

Đây chính là đề tài nàng ta không bao giờ chán khi nói đến.

Không ngoài dự đoán, không có câu trả lời nào ngoại trừ tiếng gió bắc thổi.

Lệ Phi khép quần áo bông trên người lại, dựa gần lò sưởi, tự mình nói: 

“Sau này mặt mũi phu quân tương lai của ta nhất định phải giống như ngân bàn*, mày kiếm mắt sáng, mũi túi mật treo*, ngọc thụ lâm phong, học rộng hiểu nhiều, dáng vẻ mạnh mẽ, văn thao võ lược, rồng giữa loài người,……”

*Ngân bàn (银盘): Mặt như chậu bạc có nghĩa là khuôn mặt tròn như chậu, hình dung hình dung nữ tử tướng mạo xinh đẹp. Môi không điểm mà đỏ, lông mày không họa mà xanh, mặt như chậu bạc, mắt như thủy hạnh. Bạch thoại giải thích: môi không cần trang điểm cũng là màu đỏ, lông mày không cần vẽ cũng rất đẹp, khuôn mặt giống như chậu bạc, mắt giống như hoa hạnh nhân. (Lúc tìm chú thích xong thì mình cũng không hiểu tại sao tác giả lại dùng một cụm từ tả nữ nhân để miêu tả phu quân tương lai của Lệ Phi nữa @@)

**Tướng mũi huyền đảm hay còn có tên gọi khác là mũi túi mật treo. Theo phong thủy, đây nhất định là tướng mũi phú quý, khả năng giao tiếp vô cùng khéo léo, trí tuệ thông minh, nghị lực phi thường, lại bụng dạ thiện lương.

“Quan trọng nhất đó chính là nhất định phải là quan to hiển vinh, nếu không làm sao ngươi có thể mặc trường bào mạ vàng?”

Chẳng mấy chốc Lam Thanh xoay người lại cười, hai tay lần lượt nắm một góc giấy, bĩu môi ra: “À, chính là như thế này đúng không?”

Chỉ thấy vật trên giấy thân rắn đuôi gà, hai tay hướng lên trên, hai chân dang rộng, với một cái đầu tròn lớn, lông mày mũi tên, mắt sao, trông vô cùng buồn cười.

“Đó là, đó là hình dung, là hình dung thôi ngươi hiểu không? Ngươi ngươi ngươi, tức chết ta rồi! Đồ thứ dân, đồ mù chữ!”

Lệ Phi la hét, bức tranh này rất giống với miêu tả vừa rồi của bản thân, nhưng…… nàng ta dậm chân, đứng dậy bỏ đi, trong lòng nói không nên so đo với con nhóc một chữ bẻ đôi cũng không biết này. 

Thật ra không phải Lam Thanh cố ý muốn làm trái lại nàng ta, chỉ là đề tài này thật sự quá chán rồi, hơn nữa cũng thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Không nghĩ, cũng không dám nghĩ. Đi một bước tính một bước!

Lam Thanh nghịch ngợm cười, đến gần lò sưởi hơn, xoa tay tiếp tục đánh vào chuỗi ngọc.

Nàng rất khéo tay, bất kể là kiểu dáng rườm rà đến đâu vào tay nàng cũng có thể đơn giản như xe chỉ luồn kim. 

Ngày đó Lệ Phi nhìn thấy tiểu muội đeo trên người nên thích vô cùng, tìm rất lâu cũng không mua được.

Lam Thanh liếc mắt nhìn khinh thường: “Cái này thì có là gì đâu?”

Lệ Phi vội vàng cầm hạt châu đến năn nỉ nàng giúp đỡ, không đến hai ngày đã làm được một sợi giống y hệt, còn kèm theo một  châu hoa dài cùng màu với hoa thủy tiên. Từ đó về sau Lệ Phi lại nhìn Lam Thanh bằng ánh mắt sùng bái.

Vì thế ngày nào Lệ Phi cũng đều mang theo chuỗi ngọc Lam Thanh chế tạo làm đồ trang sức.

Đôi khi Lam Thanh cũng thấy phiền, nhưng vì nhìn trúng phần “quà cảm ơn” nên miễn cưỡng đồng ý. Nếu không có những ngày trời đông tuyết phủ này quả thực là nhàm chán, nàng chỉ đứng ngồi không yên.

Tuyết trắng xoá cứ tiếp tục rơi xuống.

Đến tối nàng đóng bếp lò và đi ra đóng cửa.

Một đêm ngon giấc.

Ngày mai chính là Tết Nguyên Tiêu.

Bữa cơm hôm nay có nhiều kiểu dáng hơn ngày thường, ngoài ra còn có cá và thịt làm cho tâm trạng mọi người vui vẻ.

Lam Thanh gắp thức ăn ra từ trong hộp đựng thức ăn, bày đĩa đựng xương ra, đôi mắt cười thành vòng cung. Nâng bát lên, cố chấp gắp một miếng thịt vào miệng, khen ngợi một câu từ tận đáy lòng: “Ngon quá”

Tâm trạng cả ngày đều vô cùng vui vẻ.

Buổi tối trong hành lang trong phủ treo đủ loại đèn hoa, tiếng cười nói vang lên liên tục.

Đêm nay nàng ngủ rất ngon. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi