UY ĐIỀM

“Đại ca, huynh hồ đồ rồi sao?”

Lý tiểu thư truy hỏi, nàng ta cũng ở hội thơ, kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào phụ thân từng thi đậu làm quan văn, huynh trưởng thi đỗ tiến sĩ nên luôn tự cho mình là thư hương môn đệ*. Ngoại trừ tiểu thư Vương gia không có ai có thể làm cho nàng ta thấy vừa mắt.

*Thư hương môn đệ (书香门第): Nhà dòng dõi có truyền thống học tập.

Nếu bây giờ huynh trưởng muốn nạp nữ tử kia vào phủ thì không phải là bại hoại môn phong sao?

Đúng lúc đó Lý Hoài Úc đang cắt một chậu hoa lan: “ Không, huynh đang rất tỉnh táo, huynh nghĩ Nhậm gia đó không dám không cho huynh mặt mũi!”

“Muội không có ý này, mà là nữ tử đó…”

“Muội không hiểu đâu.”

“Muội không hiểu cái gì? Thân thể nàng ta đã bị chà đạp, danh tiếng bị hủy, gia đình bình thường cũng ghét bỏ, Vương gia không muốn, sao chúng ta phải nhặt lại đồ thừa của người khác chứ?!”

“Câm miệng!” Lý Hoài Úc bỏ kéo xuống tức giận mắng: “Muội học những lời nói này ở đâu? Đây là những gì một cô nương tốt học ở bên ngoài sao? Suốt ngày xuất đầu lộ diện còn ra thể thống gì nữa, nhìn muội bây giờ làm gì còn phong thái của thế gia? Từ nay về sau không được đi cái hội thơ đó nữa!”

Lý tiểu thư giống như là chịu ủy khuất vô cùng lớn, khóc sướt mướt chạy đi tìm mẫu thân kể khổ.

Haiz, muội muội này của hắn vẫn còn quá đơn thuần, nào biết được những chuyện bẩn thỉu thầm kín trong gia tộc quan lại.

Thiếp chỉ là trao đổi mua bán. 

Có nhiều chuyện, người khác làm không được sẽ cần sự giúp đỡ của kẻ khác. Ân tình này đợi ngày sau trên quan trường có thể sẽ phát huy tác dụng lớn.

Lý phụ biết được điểm này nên mới không quan tâm đến.

Bên này, lúc Lam Thanh vừa mới biết được chuyện này có hơi giật mình. 

Lệ Phi vẫn còn đang say sưa nói: “Lý gia là thư hương môn đệ, mà Lý công tử ta đã gặp qua rồi, tướng mạo tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, mặc dù đã có hôn phối nhưng vẫn chưa có con nối dõi…”

Trong một đám công tử thế gia Lý Hoài Úc quả thực rất xuất chúng, không chỉ mi thanh mục tú* mà khó có được chính là phần lạnh nhạt nho nhã trên người hắn, như một đám mây cô độc ngoài biên giới.

*Mi thanh mục tú (眉目清峻): Mi thanh có nghĩa là đường nét lông mày rõ ràng, còn mục tú để nói đến đôi mắt sáng và thanh tú.

Chỉ đáng tiếc là đã đính hôn rồi nên không nằm trong phạm vi cân nhắc của Lệ Phi.

Khúc sau nàng ta nói cái gì nàng cũng không nghe rõ, chỉ biết mình bị người ta “Cầu thân” nạp làm thiếp.

Cảm xúc nói không nên lời, sự chú ý của nàng tựa như chuỗi ngọc bị đứt, nàng ngẩn người nhìn chiếc hộp đựng đầy trâm hoa chuỗi ngọc.

Nhưng lúc mọi người đều cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền thì Nhậm lão gia lại mời Lý công tử qua phủ, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Qua ba tuần trà, Nhậm lão gia mới nói, bên này Lý công tử nhìn vẻ mặt không đúng vội vàng nhanh một hơn bước nói: “Hiện nay người cả thành Mạc Châu đều biết chuyện vui này, ta không quan tâm trước đây như thế nào, ta chỉ nói hiện tại, trong phủ đã chuẩn bị xong tất cả đồ đạc trong trạch viện, chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng ấy.” 

“Được được được, Lý công tử suy nghĩ chu đáo, nhưng mà, haiz, ngài cũng đã biết, thân thể của tiểu nữ bị tặc nhân làm ô uế, tại hạ* chỉ muốn để nó ở trong phủ nuôi cả đời.” Nhậm lão gia mặt mày tràn đầy vui vẻ, lời muốn nói ra lại không kịp nói.

*Tại hạ (在下): Cách xưng hô khiêm nhường.

Lý công tử từng bước ép sát: “Nhậm lão gia suy nghĩ cho kỹ, đừng để lỡ cả đời của nữ nhi.”

Nhậm lão gia không nhanh không chậm nói: “Lý công tử, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, tính tình lại không thận trọng, từ nhỏ cũng lơ là quản giáo, quý phủ lại là thư hương môn đệ, thực sự sợ mạo phạm đến quý phủ.”

“Đây chính là ý nguyện của tiểu thư sao?”

“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đương nhiên đây cũng là ý nguyện của tiểu nữ.”

Lý Hoài Úc cười nhẹ, Nhậm viên ngoại này chỉ là một thương nhân hèn mọn mà cũng dám đối phó với hắn. Hắn không để lộ bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt, dừng một chút rồi nói.

“Hay là như vậy đi, không bằng Nhậm lão gia suy nghĩ lại thật kỹ, ba ngày sau Lý phủ lại cho kiệu đến đón người.”

Nói đến đây mỗi người lại xuống nước một chút. 

Vừa dứt lời hắn liền mượn cớ cáo từ.

Tối nay, Nhậm lão gia phá lệ đi vào của phòng phu nhân.

Nhậm phu nhân bưng nước nóng ngâm chân cho ông ấy, vừa ấn huyệt đạo cho ông ấy vừa an ủi: “Lão gia, đã nhiều năm như vậy rồi, cũng coi như là buông tha cho chính mình đi!”

Nhậm lão gia thở ra một hơi thật dài.

……………………

Ba ngày sau, ban đêm.

Lam Thanh mặc y phục mới do Lý phủ đưa tới, mặc một chiếc váy màu hồng đào, ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ.

Lúc ra cửa chỉ có một mình nàng và chỉ mang theo một cái túi nhỏ.

Nhậm phủ ở phố Tây, Lý phủ ở phố Đông, một đoạn đường dài, lắc lư trên đường đi. Kiệu được khiêng vào từ cửa sau, vừa hạ kiệu xuống liền nghe thấy có người hô: “Sao phía tây lại sáng như vậy? “

Bàn tay Lam Thanh cầm lấy cái túi siết chặt, theo ma ma dẫn đường tiến vào phòng.

Ở sảnh chính trên bàn bát tiên bày đủ loại trái cây khô, hoa quả tươi và điểm tâm, một cặp nến đỏ vẽ hoa đang cháy, chiếu lên làm cho hoa hợp hoan trên vạt áo càng trở nên diễm lệ. Từ trước đến giờ nàng chưa từng mặc qua kiểu y phục này, để lộ cổ và một phần da thịt, cân vạt bên ngoài xếp vào nhau, cho dù như vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Cứ như vậy yên tĩnh đợi đến nửa đêm mới có người truyền lời: “Cô nương đi ngủ trước đi.”

Đêm nay nàng ngủ không yên, giống như vừa mơ vừa tỉnh.

Lý Hoài Úc đã có hôn phối nhưng vẫn chưa qua cửa, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn thông phòng hầu hạ. Thân phận này của nàng không lên nổi mặt bàn, Lý phụ Lý mẫu đương nhiên cũng không để vào trong mắt, phái người đến thông báo không cần phải thỉnh an.

Bữa ăn sẽ được đưa đến đúng giờ, sau buổi trưa còn có điểm tâm. Tất cả mọi thứ trong phòng đều tốt, bông mới được sử dụng bằng sợi gấm vừa mềm mại lại vừa ấm áp, có đầy đủ son phấn, y phục mới treo trong tủ, chất liệu gỗ cao cấp, duy chỉ có kiểu dáng là vẫn có chỗ cần phải cải thiện, thật sự nàng không quen mặc loại trang phục hở ngực hở lưng này.

Trong cái viện này dường như chỉ có một mình nàng, ngoại trừ một người hầu quét dọn sân còn có một nha hoàn thích cắn hạt dưa, hiện giờ hai người đang đấu khẩu với nhau.

Nàng ta chê hắn làm việc nhàm chán, hắn chê nàng ta tham ăn.

Lam Thanh ngồi trên giường thay y phục, trong lòng cảm thấy: Cuộc sống sau khi xuất giá ngược lại cũng không tệ.

Cây táo trong sân có quả, đầy tớ hái một ít rửa sạch để nha hoàn đưa cho nàng, nàng tiện tay bỏ một trái vào trong miệng, vừa giòn lại vừa ngọt.

Buổi chiều, trà bánh được đưa đến đúng giờ, có bánh chưng và bánh ngàn lớp, Lam Thanh chia cho hai người cùng ăn.

Tiểu nha hoàn là một người hay nói nhiều, vừa nhìn thấy đồ ăn là lập tức trở nên vui vẻ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Người đầy tớ biết tuân thủ lễ tiết, trông rất gầy, giữa lông mày có vài phần phong thái của người đọc sách, nói chuyện hơi nho nhã.

Ba người trạc tuổi nhau nên làm quen rất nhanh.

Nha hoàn tên là Hương Hương, nhà ở nông thôn, đã ký khế ước làm nha hoàn vài năm.

Người đầy tớ tên Tiểu Vũ, trong nhà lụn bại, cha mẹ mất sớm, đã ký khế ước bán thân.

Hương Hương thường nói: “Đợi sau này tích đủ tiền sẽ về quê, xây một cái căn nhà mới rồi mua thật nhiều gà, vịt, ngỗng đem đi bán lấy tiền, như vậy thì tiền sẽ tiêu mãi không hết.”

Tâm nguyện của Tiểu Vũ là có thể học chút võ nghệ, hắn vô cùng ngưỡng mộ võ sĩ, đi theo bên cạnh lão gia và thiếu gia vô cùng uy phong, ngay cả quản gia luôn luôn hà khắc cũng phải nể mặt vài phần.

Bọn họ hỏi: “Người thì sao? Tâm nguyện của người là gì?”

Lam Thanh cố gắng suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn một cái dù, một cái dù thật là to, thật là bự.”

Lúc trời mưa để chân không che dù đi dạo dưới mưa nhất định là rất thoải mái. 

Ai ngờ tâm nguyện chỉ có như vậy, sau vài ngày mưa như trút nước, Lam Thanh thật sự nhận được một chiếc dù, thân dù chừng sáu thước, còn cao hơn cả người nàng. 

Nàng vui vẻ treo mặt dây chuyền tua rua lên chiếc ô, sau đó chờ mưa nhỏ thì xắn ống quần lên, đi chân trần ra ngoài, đến nơi nước sâu để nhảy. 

Hương Hương trêu chọc nói: “Giống như là mấy đời rồi chưa nhìn thấy qua.”

Tiểu Vũ liếc nàng ấy: “Không biết phép tắc.”

Tiểu viện mới sửa sang nên cái gì cũng thiếu, lúc đến kho báo nhận đồ nên đặc biệt chọn một chiếc ô lớn.

Nhưng mà Hương Hương nói đúng, thật sự đã rất nhiều năm rồi Lam Thanh chưa thấy dù, mỗi khi trời mưa nàng chỉ có thể trú dưới mái hiên.

Bây giờ có một chiếc dù, đi bộ trong mưa, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của đất làm trong lòng cảm thấy thoải mái lại dễ chịu. Trong lúc ngẩn người hình như nàng nhìn thấy một con đường nhỏ quen thuộc, một đứa trẻ đang đứng nhìn nàng, mỉm cười một cái, chạy về hướng của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi