ÚY LAM



Edit: Malbec
Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
“Trần Hồng Nguyên đã mất năng lực sinh dục.”
Toàn bộ phòng điều khiển một mảnh yên tĩnh, ngoài Tần Lục Trác, những người khác đều hai mặt nhìn nhau.
Tề Hiểu không thể tin được hỏi lại: “Trần Vũ nói với cô chuyện này?”
Bọn họ đều tưởng rằng Trần Vũ nói với Uý Lam bí mật khó đoán gì, cuối cùng hoá ra lại là cha của hắn không thể sinh con.
Chuyện này cũng quá buồn cười rồi?
Tiếu Hàn vỗ đùi, đứng lên, vẻ mặt phấn khởi.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình, Trần Vũ ở phòng thẩm vấn đối diện vẫn an tĩnh ngồi đó, cậu nói: “Trần Hồng Nguyên không còn khả năng sinh sản nên Trần Vũ mới yên tâm để Đỗ Như Lệ bên cạnh Trần Hồng Nguyên. Ai ngờ Đỗ Như Lệ là người không an phận, lại ngầm có tư tình với người khác. Cho nên hung thủ rất có thể là gian phu của Đỗ Như Lệ.”
Tiếu Hàn xem lại bản báo cáo pháp y đưa đến.
Rồi lại tiếp tục cảm khái: “Đây cũng là lý do vì sao Đỗ Như Lệ âm thầm xoá sạch đứa nhỏ này, nếu thật sự là con của Trần Hồng Nguyên, dựa trên lợi ích lớn nhất, cô ta nhất định muốn sinh ra.”
Nhưng lại không phải, nên Đỗ Như Lệ chỉ có thể âm thầm xoá bỏ.
Uý Lam: “Hai ngày nay các người điều tra quan hệ xã hội của Đỗ Như Lệ có tìm được manh mối gì không?”
Tề Hiểu cười khổ: “Điện thoại của Đỗ Như Lệ đã bị lấy đi, không biết lúc này bị vứt ở nơi nào rồi. Còn bản thân cô ta lại có quan hệ xã hội phức tạp, ở Bắc Kinh từng đổi vài nơi làm việc, sau này được Trần Hồng Nguyên bao dưỡng, tuy không cần đi làm nữa nhưng lại thường xuyên vào mấy chỗ ăn chơi như quán bar và KTV, ngay cả bà vú nhà cô ta cũng nói, mời quá nhiều người về nhà, không thể nhớ hết được.”
Tần Lục Trác: “Khẩu cung của bà vú đâu?”
Tiếu Hàn thở dài một hơi: “Bà ấy đã bị hỏi qua mấy lần, không có manh mối nào hữu dụng.”
Vì Trần Vũ không có hiềm nghi, lại có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ nên nửa giờ sau Tiếu Hàn cho người thả hắn ra. Nếu cứ giữ lại, không biết lúc nào cấp trên lại gọi điện xuống.

Uý Lam xem hồ sơ xong ngẩng đầu nhìn xung quanh, Tề Hiểu thấy thế bèn chỉ phía bên ngoài: “Đội trưởng Tần mới ra ngoài gọi điện thoại.”
“Anh còn gọi anh ấy là đội trưởng Tần?” Uý Lam cười hỏi.
Tề Hiểu cười xấu hổ, nhanh chóng nói: “Gọi theo thói quen, nhất thời không đổi được.”
Uý Lam như vô tình nói: “Nhưng tôi nhớ rõ anh ấy đã rời khỏi đội cảng sát được ba năm rồi.”
Tề Hiểu không nghĩ đến cô lại biết tường tận như vậy, cười khô khốc: “Khi tôi vừa mới vào đội điều tra hình sự, lúc ấy Tần đội trưởng vẫn đang ở đó. Cô không biết lúc đó Tần đội trưởng có bao nhiêu uy phong đâu, thật sự, như lời của cục trưởng chúng tôi, anh ấy trời sinh ra là để làm ngành này.”
Uý Lam lật hồ sơ vụ án, tiếng giấy sột soạt nhẹ nhàng làm tăng thêm không khí trò chuyện.
Cô hỏi: “Anh cảm thấy bây giờ anh ấy không còn uy phong? Giám đốc công ty hậu cần đó, giá trị con người không thấp đâu.”
Tề Hiểu lập tức xua tay, vẻ mặt không đồng ý: “Không phải là chuyện có tiền hay không. Nói thật, lúc đội trưởng Tần còn ở trong đội, anh ấy chính là hoá thân của chính nghĩa, phương hướng của chân lý. Trong đội chúng tôi không ai không phục anh ấy, nghề nghiệp này của chúng tôi cô cũng biết, mỗi ngày đều giao tiếp với tội phạm, đôi khi nhìn nhiều cũng rất mệt mỏi. Mỗi lần đều là đội trưởng Tần an ủi chúng tôi, hơn nữa dù có chuyện gì thì anh ấy cũng là người xông lên đầu tiên.”
“Chắc hẳn anh ấy rất yêu công việc cảnh sát này.”
Tề Hiểu gật đầu: “Tất nhiên, chúng tôi thuộc về một con đường, nếu trong lòng không có chính nghĩa, ai lại muốn tiếp xúc với nguy hiểm chứ.”
Uý Lam bị chọc cười, hỏi: “Đây cũng là anh ấy nói?”
Nói thật, cô nhìn quen bộ dạng không nói lời nào của anh, không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng anh với vẻ mặt và lời nói chính đáng giảng đạo lý với cấp dưới. Hai ngày này là cô gọi điện thoại hay Tiếu Hàn gọi điện thoại cũng có thể gọi anh đến.
Cô biết công ty anh nhất định cũng có rất nhiều công việc, nhưng mà anh vẫn đến.
Chắc là, mặc dù rời đi nhưng ngọn lửa kia trong lòng anh vẫn chưa bao giờ tắt.
Cuối cùng, Uý Lam nói: “Nếu anh ấy thích làm cảnh sát như vậy, lúc trước vì sao lại rời khỏi đội cảnh sát?”
Tề Hiểu há hốc, đột nhiên cậu mở to mắt nhìn Uý Lam, vô cùng khẳng định nói: “Bác sĩ Uý, cô đây là muốn lấy manh mối từ chỗ tôi?”
Uý Lam mỉm cười: "Bị anh nhìn ra rồi.”

Tề Hiểu: “...” Tôi không phải người dễ bị bắt nạt vậy đâu.
Uý Lam đưa hồ sơ vụ án cho cậu ta, đứng lên, mở cửa rồi ra ngoài. Vì đây là tầng thẩm vấn nên người đi lại không nhiều lắm, cô ra ngoài, chỉ thấy thân ảnh cao lớn kia đang đứng cạnh cửa sổ. 
“Hút thuốc à?”
Cô đi qua lại thấy ngón tay người đàn ông kia không có điếu thuốc nào.
Thực ra là Tần Lục Trác gửi tin nhắn, ngón tay anh gõ trên màn hình, một lát sau thì cất điện thoại, chắc là đã nói xong.
Uý Lam thấy anh bỏ điện thoại vào túi: “Công việc bận như thế, anh luôn ở đây không sao chứ?”
Tần Lục Trác buồn cười nhìn về phía cô, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt chính là: Tôi bận như vậy còn bị gọi đến rốt cuộc là do ai ban tặng?
Nhưng mà lần này Tần Lục Trác không còn trào phúng như ngày thường mà chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Thu tiền mỗi giờ một ngàn, có phải cô cũng rảnh lắm không?"
Uý Lam kinh ngạc, đột nhiên cười nói: “Ngay cả số tiền tôi thu theo giờ anh cũng biết, có phải là anh quá quan tâm tôi không.”
Tần Lục Trác hừ một tiếng.
Uý Lam chạm vào khủy tay anh: “Nếu là nói chuyện với anh, tôi sẽ miễn phí.”
Tần Lục Trác nhíu mày nhìn cô một cái, trực tiếp từ chối: “Tôi không cần.”
Uý Lam cũng không tức giận, gật đầu: “Đừng từ chối nhanh như vậy, nếu sau này anh muốn thì vẫn được.” 
“Tật xấu gì vậy, một hai phải nói chuyện phiếm với người khác?”
Tần Lục Trác lấy hộp thuốc trong túi ra nhưng mà ngắm nhìn nửa ngày cũng không lấy ra điếu thuốc nào.
Thời tiết bên ngoài mịt mù, tầng mây màu xám bao phủ khiến cả một vùng trời mang đầy cảm giác nặng nề. 
Uý Lam nhìn bầu trời hôm nay, đột nhiên cười lên: “Cũng không biết khi nào thì tuyết rơi, không chừng là hôm nay cũng nên.”

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vẻ mặt trở nên chờ mong.
Tuyết đầu mùa rơi, luôn làm người ta mong chờ như vậy.
Tần Lục Trác: “Dự báo thời tiết nói tuần này không có tuyết.”
….
Giờ cơm tối, ai cũng không có tâm trạng đi ăn, người trong tổ ra ngoài làm việc còn chưa về. Tuy điện thoại Đỗ Như Lệ không thấy nhưng tổ kỹ thuật vẫn có khả năng phá giải được mật mã Weibo và lịch sử trò chuyện WeChat của cô ta.
Chỉ tiếc trên Weibo cô ta đều theo phong cách chia sẻ cuộc sống của mình, một tấm ảnh chụp, nhìn sơ qua chỉ là chụp tùy ý lại thấy được rất nhiều logo của những món đồ xa xỉ, biệt thự, bà vú, siêu xe, ai nhìn thấy cũng cảm nhận đây là cuộc sống của một bạch phú mỹ.
Cho dù phá được mật mã, xem được tin nhắn cũng chỉ đều là tin nhắn của những thiếu nữ ngây thơ bày tỏ vẻ hâm mộ với cuộc sống của Đỗ Như Lệ, manh mối hữu dụng hầu như không có.
Mãi cho đến 7 giờ, Tiếu Hàn bảo mọi người đi nhà ăn ăn cơm.
Lần này cậu đã bảo dì nhà ăn làm trước, khi bọn họ đến, đồ ăn đã được đặt trên bàn.
Tiếu Hàn cười nói: “Cảm ơn dì Hoàng.”
Dì Hoàng lắc đầu: “Mọi người phá án vất vả như thế, dì làm một chút đồ ăn thì có gì đâu.”
Dì Hoàng vừa thấy Tần Lục Trác đến nên hỏi đông hỏi tây, thấy Uý Lam bên cạnh, nhanh chóng hỏi: “Vị này không phải là cô gái lần trước dì thấy hai người cùng nhau…”
Uý Lam nhếch miệng cười nhẹ.
Tần Lục Trác giải thích: “Cô ấy là người được mời về để làm cố vấn.”
Dì Hoàng nghe xong rất thất vọng, nhịn không được kéo Tần Lục Trác qua một bên: “Dì đã lâu không gặp cháu, mặc dù biết là lời ta nói cháu sẽ không thích nghe. Nhưng mà cháu cũng nên lo lắng nhiều hơn về chuyện của mình, gặp được cô gái thích hợp thì đừng có ngại ngùng, lúc cần chủ động hãy chủ động.”
Mặc dù dì Hoàng đã cố tình nói nhỏ lại nhưng Uý Lam vẫn nghe được vài câu.
Uý Lam ngồi xuống trước, một lát sau, Tần Lục Trác cũng đến. Bên cạnh cô cố tình còn một ghế thừa, vì vậy anh cũng không quá để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Dì Hoàng: “Nếu không đủ cơm thì kêu dì một tiếng.”
Tề Hiểu: “Cảm ơn dì Hoàng, nhất định cháu sẽ ăn ba bát cơm.”
Người nấu ăn thích nhất là thấy người khác ăn nhiều, dì Hoàng cười nói: “Cứ việc ăn, cơm còn nhiều lắm, đủ no.”

Tiếu Hàn nói: “Dì cứ tan làm đi, không cần phải lo cho chúng cháu.”
Dì Hoàng cười cười: “Việc của dì rất nhẹ nhàng, không sao đâu. Hơn nữa làm cho nhà nước tốt hơn so với những người nấu ăn tại nhà, đúng giờ tan làm, cuối tuần còn có ngày nghỉ.”
Uý Lam bưng chén, yên lặng ăn cơm.
Những lời này của dì Hoàng đi vào trong đầu cô, đột nhiên như đốt lên một ngọn đèn, chiếu sáng lên những chỗ tối không rõ ràng.
Cô đứng dậy, trực tiếp kéo lấy cánh tay Tần Lục Trác.
“Đi cùng tôi.”
Tần Lục Trác nhìn cô, thật sự yên lặng để cô tùy ý kéo mình đi.
Cô chạy nhanh về phía trước, vốn là đang kéo cánh tay anh, cuối cùng dứt khoát nắm lấy bàn tay anh, kéo vào phòng điều khiển.
Cô lấy khẩu cung của bà vú nhà Đỗ Như Lệ ra, đưa Tần Lục Trác xem một đoạn trong đó. 
Trong khẩu cung, bà vú nói tối hôm đó bà ấy không ở nhà vì Đỗ Như Lệ cho bà nghỉ.
Được nghỉ như thế này cũng không phải lần đầu, mỗi lần bà vú rời biệt thự đều có bảo vệ trông cửa nhìn thấy, cho nên có bảo vệ có thể chứng minh cho bản tường trình của bà.
“Nghĩ lại, một người ở tầng lớp phía dưới đột nhiên có được mọi thứ. Cô ta hận không thể điên cuồng khoe khoang sự giàu có bất ngờ của cô ta, theo lời bà vú, khi bà ấy mới đến làm, Đỗ Như Lệ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, hận không thể mọi lúc đều xem bà làm việc thế nào. Người như vậy, vì sao lại chủ động cho bà vú nghỉ?”
Đặc biệt là bà vú tại gia kiểu này.
Tần Lục Trác: “Vì cô ta muốn yêu đương vụng trộm với người yêu ở biệt thự…”
“Cho nên nhóm Tiếu Hàn không cần tìm hiểu hết camera theo dõi ra vào của biệt thự nữa trong mấy tháng này nữa, bọn họ chỉ cần xem video theo dõi những ngày bà vú nghỉ là được, nhất định sẽ có dấu vết lưu lại.”
Uý Lam mỉm cười nghe anh nói, đột nhiên nhón chân, duỗi tay áp vào má Tần Lục Trác.
“Sao anh lại thông minh đến thế cơ chứ.”
Cả một đời đàn ông của mình, Tần Lục Trác chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có ngày như thế này.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi