Cổ chân của tiểu trợ lý trật khớp rồi, cũng may là chụp x-quang xong thấy không có tổn thương đến xương.
Tiểu trợ lý ngồi trên ghế đợi uy mãnh tiên sinh lấy thuốc cho mình, thực ra loại cảm giác được người ta chăm sóc như thế này, mặc dù sẽ cảm thấy có chút không quen, nhưng thật sự rất sướng đó nha.
“Lấy thuốc xong rồi……” Hảo Vệ Manh cầm bọc bước đến, nhanh gọn lẹ xịt thuốc cho tiểu trợ lý, đợi lúc tiểu trợ lý phản ứng lại thì mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi.
“Cám ơn, một lát tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh."
“Đánh rắm.” Ngài Hảo Vệ Manh cực kỳ thô lỗ, “Nhiêu đây tốn được bao nhiêu chứ.“
“Vẫn nên trả mà.” Tiểu trợ lý kiên trì, “Làm phiền anh rồi.”
Uy mãnh tiên sinh cau mày lại, tiểu trợ lý bị doạ giật mình, cố gắng giả bộ bình tĩnh mà đối mắt với hắn.
“Chuyện chỉ nhỏ bằng hạt mè, cần gì phải khách sáo như vậy. Mấy chục tệ thôi có cần phải như vậy không.” Uy mãnh tiên sinh khom lưng xuống, tầm mắt ngang hàng với tiểu trợ lý, người trước mặt này trông thì yếu đến chịu không nổi gió, đôi mắt ngược lại sáng đến hắn cũng đấu không lại, hận không thể khắc hai chữ ‘kiên cường’ lên mặt.
“Được rồi được rồi.” Uy mãnh tiên sinh thở dài, “Đợi cậu hồi phục lại rồi nói sau đi, bé trật chân ạ.”
Hắn đưa tay ra, trực tiếp ôm người lên.
“Á!”
Tiểu trợ lý bị cái ôm mặt đối mặt này làm cho tim cũng run rẩy, sợ bị rớt xuống nên chỉ dám ôm chặt lấy vai của đối phương.
“Nhỏ tiếng một chút, trong bệnh viện cần phải bảo trì an tĩnh.”
Tiểu trợ lý đỏ từ mặt đến tận cổ, nhịn đến không nói được câu nào.
Kiểu bế công chúa á nha!
Cái người này có phải có ý gì đó với mình không vậy!
Hoảng quá đi.
—————
Ngược lại uy mãnh tiên sinh cực kỳ tự tại.
Một người đàn ông trưởng thành bị bế như con gái thế này, còn đi lại trên đường, mất mặt lắm đúng hông.
Há há há há, hắn chính là thích ăn hiếp loại người giả tạo này như vậy đó.