UY MÃNH TIÊN SINH VÀ TIỂU TRỢ LÝ

Sáng hôm sau khi tiểu trợ lý ngủ dậy, trong phòng chỉ còn lại mình cậu mà thôi.

Cậu gỡ mặt nạ mông đã đắp suốt đêm ra, vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngốc ngốc nghếch nghếch tự bước xuống giường, đau đến muốn quỳ rạp xuống, cũng may bên cạnh là giường, cậu thuận thế ngã luôn lên trên đó.

"Dậy rồi?”

Uy mãnh tiên sinh nghe thấy tiếng động nên bước đến nhìn, tầm mắt của hắn dính chặt trên người tiểu trợ lý, trông cực kỳ quái lạ.

“Anh nhìn tôi làm…….”

Á!!!!!!!!!!

Tiểu trợ lý xém xíu đã phát ra tiếng hét của gà vàng gào thét.

Quần của mình đâu rồi!

Tại sao mông mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là vậy mà vẫn cảm thấy nóng hừng hực nhỉ?

Xong rồi, mất mặt quá đi mất.

Đáng đời không cua được trai cường tráng.

Cảm thấy tổn thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi