UY MÃNH TIÊN SINH VÀ TIỂU TRỢ LÝ

"Hai người đang nói gì đấy?"

Uy mãnh tiên sinh quay trở về với chiếc đĩa trên tay, hắn đưa qua cho tiểu trợ lý, tò mò hỏi.

"Không có gì......" Cô gái rất thẳng thắn, "Vốn là muốn lấy thân báo đáp, nhưng đáng tiếc anh hùng cái thế của tôi đã có người trong lòng mất rồi."

"Vậy sao?" Ánh mắt của Hảo Vệ Manh dừng lại trên người tiểu trợ lý, "Không biết là ai may mắn như vậy nhỉ, có thể lọt vào mắt xanh của cậu Cao đây."

Tiểu trợ lý không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào khuỷu tay áo đã được cuộn lên của uy mãnh tiên sinh, bên dưới lớp vải thấp thoáng còn có thể nhìn thấy được một vết thương nhàn nhạt.

———

Khi còn trẻ nếu bạn thích một người, hình như không cần quá nhiều lý do.

Chẳng qua chỉ là mỗi lần nhìn thấy đối phương thì hô hấp gấp gáp, con tim đập nhanh liên hồi, đều là vì một người đó mà nhảy lên nhảy xuống.


Dù sao tất cả của tất cả, đều chỉ là tình yêu của một người.

Tiểu trợ lý không trách Hảo Vệ Manh không nhận ra mình, bởi vì vốn dĩ trong thế giới của hắn, cậu chỉ là một người qua đường, căn bản không thể lưu lại bất kỳ dấu ấn nào.

Cho dù hai người bọn họ từng học cùng một trường, cùng lên lớp trong cùng một toà nhà, thậm chí còn học chung một vài giáo viên.

Hảo Vệ Manh lúc đó so với những người cùng trang lứa đã cao to lực lưỡng hơn nhiều rồi. Hắn quả thật không thích đi học, nhưng cũng không hề sinh sự, bình thường lúc lên lớp cho dù không nghe giảng nhiều nhất cũng chỉ là nằm lên bàn tự làm chuyện của bản thân. Lần nào thi xong cũng đều là vừa đúng đứng chót lớp.

Tiểu trợ lý thì hoàn toàn ngược lại nha, cậu vẫn luôn là đỉnh của đỉnh, thầy cô đều mong mỏi vào cậu sẽ mang vinh quang về cho nhà trường ấy chứ.


Họ vốn là không nên có liên quan đến nhau, nhưng vào một ngày nọ, tiểu trợ lý ôm xấp giấy bài tập vào phòng giáo viên lại bị trái banh bóng rổ của người nào đó đập vào đầu.

Xấp giấy bài tập của cậu bay tá lả, mắt kính cũng văng ra, vừa thảm hại lại lúng túng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi