UY MÃNH TIÊN SINH VÀ TIỂU TRỢ LÝ

Đến tối Hảo Vệ Manh đi theo tiểu trợ lý trở về phòng.

Hắn đã định sẽ nói chuyện nghiêm túc với tiểu trợ lý, thích một người đã có gia đình thì đến cùng cũng chẳng phải là việc tốt đẹp gì. Hắn nghĩ dù gì chính bản thân tiểu trợ lý cũng tự nói cái tên bị cậu thích thật sự rất xui xẻo rồi, vậy thì cứ trực tiếp đổi người khác cho rồi, nghề của hắn chính là mai mối se duyên, nước phù sa không thể để chảy sang ruộng nhà người ta được, như thế nào cũng sẽ chọn người tốt nhất cho tiểu trợ lý mà, có thể nghiêm túc rõ ràng mà ở bên nhau, tốt hơn yêu không được cầu không được nhiều lắm đó chứ.

"Cậu Cao, tôi......"

"Có thể cho tôi tắm trước không? Khi nãy trên người dính phải bánh kem rồi, cứ cảm thấy dơ dơ sao ấy." Tiểu trợ lý đương nhiên không biết ý định của hắn, còn đang dùng khăn giấy lau áo.


"Được." Uy mãnh tiên sinh ngậm miệng lại, việc lại cũng chẳng gấp đến nỗi nhất thiết phải nói ngay bây giờ, tắm xong rồi mới bàn cũng có vấn đề gì.

Nhưng vấn đề lại xuất hiện trong lúc đang tắm.

Hôm qua bọn họ ở lại nhà Hảo Vệ Manh, cái gì cũng thuận tiện, để cái ghế ở đó là tiểu trợ lý đã có thể ngoan ngoãn ngồi đó tự tắm rửa sạch sẽ rồi. Nhưng hôm nay bọn họ đang ở trên thuyền, cao cấp thì cao cấp thiệt, nhưng đến một cái ghế nhựa cũng không có, phòng tắm lại chẳng có chỗ ngồi, đến nơi để nắm cũng không có, tiểu trợ lý chân lại bị thương như vậy, sao có thể đứng một mình mười mấy hai mươi phút chứ.

Hảo Vệ Manh nhìn móng giò của tiểu trợ lý còn sưng to hơn hôm qua, lại nhớ xem thời gian người này cần để tắm rửa, cảm thấy có chút khó xử.


Hắn có lòng muốn giúp, nhưng cũng không biết đối phương có chịu hay không.

Tiểu trợ lý cũng giả bộ phát sầu.

"Đến cái ghế cũng không có, mình đứng sao được đây."

Anh phải tắm cho em mới được đó! Có biết chưa!

Hí hí hí, ngại quá đi ò.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi