UY MÃNH TIÊN SINH VÀ TIỂU TRỢ LÝ


Hảo Vệ Manh cùng tiểu trợ lý đi chơi cả một ngày.

Mặt trời lặn dần về phía Tây, bọn họ đi đến địa điểm cuối cùng— vòng đu quay.

Lúc đầu tiểu trợ lý còn có chút ngại ngùng, luôn cảm thấy bản thân lớn như vậy rồi còn muốn thử trò này hình như trông có hơi ngốc.

Nhưng thật ra đến đứng xếp hàng lên vòng đu quay có nam có nữ, có già có trẻ, hai người bọn họ đứng trong đây cũng không bắt mắt lắm.

Cabin lắc lắc lư lư, chậm rãi di chuyển đến nơi cao nhất, cảnh sắc bên dưới đều được thu vào trong mắt, tiểu trợ lý tỉ mĩ ngắm nhìn, phân biệt hết tất cả những con đường hôm nay hai người đã đi qua.

"Hôm nay em thật sự rất vui, cám ơn anh.


"
Hảo Vệ Manh mỉm cười, đến gần xoa xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của cậu.

"Chơi đủ vốn là tốt nhất rồi, không uổng công đến đây một chuyến.

"
Ánh dương ấm áp xuyên qua tấm kính, dừng lại trên gương mặt tuấn lãng của Hảo Vệ Manh, trông hắn như nhiễm thêm một tầng dịu dàng.

Tiểu trợ lý cảm thấy mình đã hạnh phúc đến mức có thể chắp cánh bay lên luôn rồi.


"Cái kia! ! "
Vào khoảnh khắc cabin của bọn họ đến nơi cao nhất, người trước mắt mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Về nhà tôi sẽ giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu, tìm người tốt nhất luôn, có được không?"
Mặt trời đang lặn xuống, tim của tiểu trợ lý cũng theo đó trầm.

"Được thôi.

"
Chỉ cần có thêm thời gian ở bên anh, dù chỉ là một chút, anh có đẩy em cho người khác đi chăng nữa cũng chẳng sao cả.

Em sẽ không tức giận đâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi