VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Edit: Sa Bùi Thời Khởi cảm giác mình sắp bị kịch bản của Thi Âm làm cười sắp điên rồi, nhất là đoạn bởi vì sa mạc dần lan rộng, các đại biểu động vật trong rừng triệu tập cuộc họp để bàn kế sinh tồn, sau đó Voi chở bạn thân là Kiến qua sông nhưng bất cẩn chạm mặt Hà Mã, bọn chúng nói chuyện với nhau toàn thứ trời ơi đất hỡi vừa thiếu logic vừa buồn cười.

Cậu cảm thấy Thi Âm quả thực là kho báu trong kho báu.

“Bạn học Sơn Dương Trầm Lặng này.” Trong phòng tập, Quách Mạn Trân hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, “Tớ hy vọng lúc Thỏ bị ngã xuống cây, cậu có thể đỡ cậu ấy kịp lúc chứ không phải đợi cậu ấy sắp ngã chết mới giơ tay ra, hiểu chứ?”

Thiếu niên nhướn mày: “Thỏ ngã xuống cây sẽ chết à?”

“Chết… Giả thiết là cái cây này rất cao, Thỏ lại không có cánh, bị ngã xuống từ trên cao tất nhiên sẽ chết.”

“Ồ thì ra là có thể ngã chết.” Cậu gật đầu vu vơ, “Tò mò ghê, tò mò ghê, nếu cây cao như thế thì làm sao con dê leo lên được?”

“…”

Mẹ nó, truyện cổ tích Andersen để cho con dê leo lên cây được đó có được không hả!

“… Kịch bản là do Thi Âm viết.” Bị Hỗn Thế Ma Vương làm hỏng vô số lần dẫn đến tốc độ luyện tập vô cùng chậm, mặt Quách Mạn Trân lạnh tanh: “Tại sao cậu lại tới đây để hành hạ tớ chứ?”



Trên thực tế, đối với kẻ cuồng logic Bùi Thời Khởi, kịch bản buồn cười và hoang đường này thực sự khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng vì “khế ước tinh thần” và cho “cô bạn thân Thi Âm của mình mặt mũi”, cậu vẫn rất “chuyên nghiệp” phối hợp diễn cùng lớp.

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của cậu, còn người phụ trách Quách Mạn Trân nhìn cậu thì chỉ thấy phá hoại trong phá hoại, bất hợp tác trong bất hợp tác. Nếu không phải do cậu, cô nghĩ cổ họng của mình đã không bị khàn như bây giờ.

“Sơn Dương, cậu mà không giơ tay ra là Thỏ sẽ té chết đấy!”

“Sơn Dương, xin cậu đấy, đừng ngủ, đến lượt cậu đọc thoại rồi.”

“Sơn Dương đâu? Con Sơn Dương lại chạy đi đâu rồi?”

“Á á á Bùi Thời Khởi, mẹ nó, cậu giơ tay ra sẽ chết hả?!”



Hai tiết học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Sơn Dương Trầm Lặng lập tức uể oải đứng dậy từ trong “bão cát”, từ chối lời thỉnh cầu tập luyện thêm, bày tỏ rõ ràng mình phải đi ăn trưa.

Đối mặt với bảy tám đôi mắt đầy khát vọng, người phụ trách Quách Mạn Trân nhọc lòng quá đỗi, phất tay: “Đi đi đi đi, hôm nay các cậu phải nhanh chóng làm bài tập cho xong, giờ tự học buổi tối chúng ta lại tập tiếp.”

Lúc này, cô mới bắt đầu thấy hơi nhớ Thi Âm, ít nhất là nếu có Thi Âm ở đây, hiện trường sẽ trật tự chứ không hỗn loạn như nãy giờ, tốc độ luyện tập có thể tăng gấp đôi hoặc ít nhất, Bùi Thời Khởi sẽ phối hợp hơn hiện tại gấp mười lần.

Cho nên mới nói kẻ hiểu rõ bạn nhất vĩnh viễn là kẻ thù của bạn, mà chuyện liên quan tới Bùi Đại Ma Vương, Quách Du buộc phải thật lòng thừa nhận năng lực của Gia Cát Âm(1).

(1) Quách Du là ráp từ tên Quách Mạn Trân và Chu Du, Gia Cát Âm là ráp từ tên Gia Cát Lượng và Thi Âm. Chu Du và Gia Cát Lượng là kỳ tài quân sự thời Tam Quốc, là đối thủ của nhau.



Tất nhiên Gia Cát Âm không biết những gì xảy ra ở phòng tập, hiện giờ cô đang ở căn tin ăn cơm với Giang Diệu.

Giang Diệu gắp miếng ớt chuông xào thịt, không nhét vào miệng ngay mà lại nhíu mày như đang nghĩ ngợi sâu xa lắm.

“Sao thế?”

“Tớ có cảm giác tớ quên chuyện gì quan trọng lắm.” Cô nàng cố gắng lục lại hồi ức, “Là chuyện gì ta?”

“Chưa làm bài tập hay chưa nộp bài tập Tiếng Anh tuần này?”

“Không phải. Không phải phương diện này.”

Cảm giác chuyện đó không liên quan tới học hành, nhưng tuyệt đối là chuyện không thể quên, nếu quên sẽ gặp rắc rối to. Nhưng cụ thể là chuyện gì, đầu óc như bị tắc nghẽn, làm sao cũng không nhớ ra nổi.

Giang Diệu thở dài: “Thôi, kệ đi, ăn trước đã…” Bỗng dưng cô nàng khựng lại, sau đó chỉ vào cầu thang, hít sâu một hơi: “Móa, tớ nhớ ra rồi! A a a, Thi Âm, không phải Bùi Thời Khởi nói mời cậu ăn trưa ư? Trời ạ, tớ kéo cậu đi làm cậu lỡ hẹn, cậu ấy sẽ không giết tớ đấy chứ?!”

Thi Âm nhìn theo tầm mắt của cô nàng về phía cầu thang. Có bảy, tám người đi lên phòng ăn trên lầu, cả nhóm cười cười nói nói, không khí rất vui vẻ, có lẽ là tập luyện xong nên cùng đi ăn cơm. Cả nhóm ồn ào đi tới khiến người khác phải chú ý, huống chi trong nhóm còn có hotboy trường Nhất Trung.

Trong khi những người phía trước ồn ào thì Ninh Từ và Bùi Thời Khởi đi sau cùng, chậm hơn những người khác một bước, cũng im lặng hơn so với nhóm bạn.

Họ đi tới quầy gọi thức ăn nhưng có vẻ như thiếu niên và cô đưa thức ăn không hiểu nhau, cậu ra dấu tay, gương mặt thoáng bối rối. Ninh Từ ở bên cạnh thấy vậy thì hơi nghiêng đầu qua dò hỏi, cười nói gì đó. Thiếu niên gật đầu, nhìn khẩu hình miệng của cậu thì chắc là nói “Cảm ơn”.

Tuy không có hành động thân mật nhưng bầu không khí lại hài hòa đến mức khiến người ta không chen vào lọt.

Có lẽ là do mình đa tâm, nghi thần nghi quỷ quá mức. Nhưng vì sao ngay cả Giang Diệu cũng ngờ vực đặt câu hỏi?

“Từ bao giờ mà quan hệ giữa Ninh Từ và Bùi Thời Khởi tốt thế?”



Thi Âm dời mắt, nhoẻn môi: “Quan hệ của họ lúc nào chả tốt.”

“Hình như vậy thật, chắc là do ngồi chung bàn hai tháng rồi… Thôi không nói chuyện đó nữa, Thi Âm ới ời, nguy hiểm lớn nhất hiện nay là tớ làm cậu lỡ hẹn với Bùi Thời Khởi rồi, làm sao đây? Có khi nào cậu ấy nhỏ mọn muốn trả thù tớ không?”

“Cậu đừng tưởng tượng ra phim kinh dị nữa. Nào có lỡ hẹn, vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, tớ đâu có coi là thật.”

“Gì cơ? Cậu ấy chỉ thuận miệng nói với cậu thôi á? Vậy tại sao hồi sáng lúc gặp cậu ấy ở dãy nhà hành chính, cậu ấy còn nhờ tớ nhắn lại với cậu là cậu ấy đi tập kịch, bảo cậu tan học thì chờ cậu ấy một chút?” Giang Diệu vừa khó hiểu vừa lúng túng: “Âm Âm, hay là cậu xem Bùi Thời Khởi có nhắn Wechat cho cậu không?”

“Tớ bỏ điện thoại ở phòng học rồi.”

“… Trời ạ! Thế tớ có bị coi là phá đám các cậu hẹn hò không? Tối nay tớ sẽ bị sét đánh cho coi!”

“Ê ê, cậu dùng từ cho phù hợp chứ, cái gì mà hẹn hò rồi sét đánh vậy, cậu bị Dụ Thái Phi(2) tẩy não đó à? Yên tâm đi, cậu ấy chỉ nói chơi thôi, huống hồ…”

“Huống hồ cái gì?”

“Huống hồ trời lạnh chết đi được, chờ cậu ấy thì thức ăn cũng nguội lạnh hết rồi, tớ…”

Thi Âm ngừng nói, nghiêng đầu sang chỗ khác, cách nửa mét ở phía bên trái đằng trước là một nam sinh quen thuộc đang đứng, tay cậu bưng khay thức ăn, biếng nhác đứng đó, nhìn cô chằm chằm, nụ cười không chút thiện chí.

“Nói tiếp đi, cậu thế nào?”

Là Bùi Thời Khởi, là tên xấu xa trêu hoa ghẹo nguyệt đáng bị sét đánh Bùi Thời Khởi.

Nữ sinh che giấu biểu cảm trên khuôn mặt.

… Hừ. Tớ thế nào liên quan gì tới cậu? Tại sao trong khi cậu hưởng thụ thời gian liếc mắt đưa tình với cô gái bé nhỏ của cậu lại bắt tớ lãng phí thời gian chờ cậu ăn cơm? Cậu thuận miệng nói một câu, ai biết cậu nói đùa hay thật, đằng nào cậu chẳng giây trước còn quan tâm tớ, giây sau đã cười rạng rỡ như ánh nắng với người khác, không phải sao? Tại sao tớ phải nghe lời cậu vô điều kiện? Có phải tớ không có tiền ăn cơm đâu.

Trong nháy mắt, đầu cô tràn ngập những câu oán trách, thậm chí còn muốn ghét cậu. Nhưng mặc kệ là hèn nhát thích lấy lòng người khác hay là nhu nhược không muốn gây chuyện thị phi, sau một hồi im lặng, Thi Âm vẫn nuốt hết những suy nghĩ tiêu cực của mình xuống, sau đó khẽ thở dài, nói: “Dạ dày tớ không tốt, ăn đồ lạnh sẽ đau bụng. Xin lỗi.”

Vì không có bất cứ lập trường nào để oán trách. Vì bạn chẳng là gì của người ấy nên không có tư cách lên tiếng với các mối quan hệ của người ấy. Cho nên cuối cùng sẽ lựa chọn thừa nhận là lỗi của mình.

Cô bưng khay thức ăn lên, cười: “Giang Diệu, cậu ăn xong chưa, chúng ta đi được chưa?”

“À ừ, xong rồi, đi thôi đi thôi.”

Bùi Thời Khởi nhíu mày, nhạy bén cảm nhận được có gì đó kỳ lạ, cậu nắm cổ tay nữ sinh lại: “Cậu…”

Thi Âm dừng bước, lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp. Nhưng hành động này của Bùi Thời Khởi hoàn toàn là theo bản năng chứ cậu cũng không biết mình nên làm hay nên nói gì, chỉ có thể tìm bừa đề tài:

“À cậu, tối nay có tới buổi tập không?”

“Không. Phần diễn của tớ ít lắm, không cần tập, hai ngày trước buổi diễn chính thức, tớ tham gia tổng duyệt là được.”

“À, kịch bản thì sao? Cậu viết kịch bản đoạn sau sao rồi?”

“Kịch bản…” Nữ sinh hơi khựng lại.

Có điều thiếu niên không phát hiện ra cô đang ngập ngừng, ngược lại còn nghĩ mình đã tìm được lý do vô cùng thích hợp. Mắt cậu sáng lên, nhướn môi, siết chặt cổ tay cô: “Tớ nghĩ cậu vẫn nên đến xem tập luyện thì hơn. Kịch bản của cậu ấy à, chậc, Thi Tiểu Âm, ai biết thì sẽ hiểu là cậu viết kịch bản, chứ ai mà không biết thì chắc tưởng cậu viết mười vạn truyện cười nhạt nhẽo quá, cái đồ Pobaby(3) nhà cậu…”

“Chiều nay tớ sẽ bàn giao kịch bản cho Ninh Từ.” Cô mỉm cười, giọng nói rất nhỏ nhẹ, hơi giật tay ra khỏi tay cậu: “Nếu cậu có ý kiến với kịch bản thì có thể nói thẳng với Ninh Từ, từ giờ kịch bản sẽ do cậu ấy phụ trách.”

“… Tại sao lại giao cho cậu ta phụ trách?”

“Có thể là vì kịch bản tớ viết giống mười vạn truyện cười nhạt nhẽo chăng?” Nữ sinh nhẹ nhàng bông đùa, sau đó vẫy tay chào cậu và các bạn học đứng đối diện: “Không còn gì nữa thì bọn tớ đi trước đây, các cậu ăn ngon miệng nhé.”

“Thi…” Nửa câu sau bị mắc nghẹn lại. Trong không khí chỉ còn lại mùi chanh thoang thoảng và bóng dáng nhỏ nhắn kiên định, không chút chần chừ, càng lúc càng xa tầm mắt.

Bùi Thời Khởi nghĩ mình bị ghim. Chắc chắn. Không nói tới chuyện buổi trưa, đến buổi chiều, trở lại lớp học sau khi ăn trưa xong, đúng lúc nhìn thấy nữ sinh ôm túi sandwich đi tới phía sau ném thẳng vào thùng rác, vô cùng dứt khoát tựa như cực kỳ ghét túi sandwich đó lắm, còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Quào, Thi Âm muốn tạo phản rồi. Dám ném sandwich của cậu trước mặt cậu, lại còn kiêu căng như thế nữa? Nhìn túi sandwich đáng thương trong thùng rác, cậu nghĩ là cậu bị ghim rồi. Chắc chắn.

(2) Dụ thái phi: một nhân vật phản diện trong phim “Diên Hi công lược”, về sau bị sét đánh chết.

(3) Pobaby: một nhân vật hoạt hình trong bộ phim hoạt hình giáo dục cùng tên của Trung Quốc, kể về đứa bé chuyên gây rắc rối và hướng dẫn các cách giải quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi