VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

Edit: Sa “Bạn học này, mày thuộc bảng tuần hoàn hóa học không?”

“Lớp thử nghiệm bọn tao không yêu mấy đứa dốt nát vô văn hóa.”

“Đần độn.”



Lúc ngã xuống, Thi Âm đã cố ý mở chốt phát loa, vốn dĩ là muốn cầu cứu với bên ngoài, đồng thời cũng mượn cơ hội này để dạy dỗ tên lưu manh đầu óc ngu si tứ chi phát triển mồm miệng bẩn thỉu, tất nhiên mục đích chính là dạy dỗ tên đần độn này.

Như đã nói, cô là người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nếu có kẻ chọc giận cô, cô sẽ trả thù tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Kết quả không ngờ vừa mở loa phát thanh, Bùi Thời Khởi bỗng từ trên trời giáng xuống, kèm theo tiếng uỳnh uỳnh vang khắp sân trường. Cả sân trường chợt yên tĩnh, sau đó nổ tung, đám học sinh chẳng còn mấy ai tập trung nghe giảng, rất nhiều giáo viên cũng đứng trước bảng im lặng hồi lâu.

“Ớ ớ, loa phát thanh à? Đang phát phim hay gì?”

“Ngu, có phim nào vừa có Vương Vũ vừa có Bùi Thời Khởi không? Đang giải quyết “việc riêng”, vô tình bật loa phát thanh đó!”

“Đánh nhau đúng không đánh nhau đúng không? Vương Vũ là ai mà dám gây sự với Bùi Thời Khởi vậy?”

“Vương Vũ nói chuyện với ai vậy ta? Tại sao lại tự nói mình giàu? Còn cho cái gì nữa đó, mày nghe không?”

“Không nghe rõ, nhiều tạp âm quá. Tao chỉ biết thằng đó gây sự với Thập Thất ca nhà tao thì nó tới số rồi.”



Phạm vi phóng loa phát thanh quá rộng, từ dãy phòng học cho đến dãy phòng hành chính, sân thể dục… tóm lại, câu nói “Đần độn” đầy khinh miệt của nam sinh truyền khắp khu vực rộng mấy trăm ngàn mét vuông. Tất cả phòng học đều sôi trào như nồi cháo nóng, thậm chí các giáo viên trẻ cũng lẳng lặng buông giáo án xuống, cố gắng nghe mấy lời bàn tán của học sinh để hiểu rõ tình hình. Tuy đã mười phút trôi qua, ban lãnh đạo trường cũng đã chạy tới phòng truyền thanh tắt loa phát thanh nhưng vẫn không có ai hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tóm lại, hôm nay được coi là ngày đáng nhớ trong lịch sử trường Nhất Trung, ít nhất là rất nhiều năm sau này, khi những người trong cuộc đã kết hôn sinh con, học sinh trường Nhất Trung vẫn tự hào kể lại cho bạn bè trường khác:

“Các cậu biết Bùi Thời Khởi chứ? Anh ấy là hồi xưa học trường tớ đấy. Từ hồi ảnh chưa tốt nghiệp thì đã không tầm thường chút nào rồi. Hôm đó là một buổi trưa đầy nắng, trong phòng phát thanh, vì một cô gái xinh đẹp như hoa…”

Tất nhiên, đó đều là chuyện sau này.

Giờ phút này, Bùi Thời Khởi không tầm thường đang kéo cô gái của mình về phía căn tin.

“Ơ, này, chúng ta không về lớp à?”

“Mười lăm phút nữa là tan học rồi.” Thiếu niên nhìn đồng hồ, uể oải kéo cô đi tiếp, “Giờ này căn tin nấu cơm xong rồi, đi ăn cơm trước đã.”

“… Vương Vũ sĩ diện lắm, lại thù dai cực kỳ, hơn nữa còn thích giải quyết vấn đề bằng bạo lực.”

Cậu cười khinh thường: “Nó dùng bạo lực với tớ? Tớ vui còn không kịp.”

“Có thể cậu ta không đánh lại cậu nhưng cậu ta là dân giang hồ đó, sẽ… Cậu hiểu chứ?”

“Ừm hứm. Bây giờ cứ xăm hình con rồng lên tay là dân giang hồ thì xã hội này chắc toàn giang hồ hết quá.”

“… Lúc trước, Uông Nhất Du có xích mích với cậu ta, cậu ta đã gọi một đám du côn ở tới xử. Sau đó, Uông Nhất Du nằm viện hơn hai tháng, nhưng vì cậu ta bồi thường một khoản tiền nên chuyện này mới được ém xuống.”

“Thì sao?”

“Vợ của hiệu trưởng là nhân viên công ty của mẹ Vương Vũ, bố Vương Vũ là phó cục trưởng Cục Giáo dục thành phố, cậu Vương Vũ…”

“Ngừng.” Nam sinh chán nản xoa ấn đường: “Đừng đọc gia phả với tớ.”

“… Vậy cậu định làm thế nào?”

“Không sao, đằng nào tiểu gia vẫn chưa đủ tuổi thành niên.”

“Chuyện này liên quan gì tới việc cậu thành niên? Vương Vũ cũng chưa thành niên.”

Toàn bộ suy nghĩ của Thi Âm đều tập trung vào việc trả thù, bất tri bất giác đã bị cậu dắt vào căn tin.

Thiếu niên chọn món, hờ hững trả lời cô: “Nhà tớ có quy định trước khi thành niên, nếu đánh nhau lúc đi học thì bố mẹ sẽ không bênh vực, nhưng nếu đối phương lấy phụ huynh ra uy hiếp, tiểu gia tớ đâu phải không có bố.”

Cậu quay đầu lại: “Tay.”

Nữ sinh ngơ ngác giơ một tay ra.

“Hai tay.”

“…”

Một khay thức ăn đầy được đặt lên tay cô. Cái khay chỉ có bốn ô đựng thức ăn, không biết bà bác múc thức ăn chia thế nào mà trong khay đựng tới sáu món.

Bùi Thập Thất dặn dò cô y như dặn dò trẻ mẫu giáo: “Nè, bưng chắc vào, đừng để bị té, mau tìm chỗ ngồi đi.”

… Nếu đã không hỏi được gì, Thi Âm bèn chịu thua, bưng khay thức ăn đi ra bàn ăn, nhưng vì quá chú ý tới thức ăn trong khay để nó không bị tràn ra nên không để ý dưới chân, bỗng giẫm thứ gì đó, cả người nghiêng ngả.

Loảng xoảng.

Khay thức ăn rơi xuống đất, thức ăn rơi vãi khắp nơi, nước canh bắn lên giày và ống quần. Một mảnh hỗn độn.

Nữ sinh đứng ngơ ngác, sau đó ngồi xuống định nhặt khay thức ăn lên.

“Cậu yên nào.” Cổ tay bị tóm lấy, đằng sau vang lên giọng nam quen thuộc đầy bất đắc dĩ: “Thi Tiểu Âm, cậu đần hả, định nhặt bằng tay không thật luôn đó hả?”

“Tớ…”

“Đần chết đi được, cấm nhúc nhích, để tớ đi gọi cô lao công, nhớ đấy, không được lộn xộn.”

Tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.

Bây giờ còn chưa tan học, căn tin không có học sinh nào, chỉ có mấy bác gái đứng nói chuyện sau ô cửa quầy thức ăn và một ông lão đẩy cái xe đựng bộ đồ ăn, ông lão nhìn mớ hỗn độn dưới đất, chầm chậm tránh ra. Nơi đây gần như tĩnh lặng, vì thế vẫn có thể nghe thấy tiếng nam sinh ở phía xa:

“Cô ơi… Đổ… Thức ăn… Dọn giùm cháu với… Cháu cảm ơn…”

Thi Âm cúi đầu, nhìn đầu sỏ gây tội dưới chân mình: một cái thìa bị giẫm cong queo. Cô muốn nhặt lên, ngón tay sượt qua sườn giày bỗng truyền đến cảm giác nhoi nhói. Giơ tay nhìn, phát hiện ngón áp út bị xước măng rô, một miếng da cứng rất nhỏ vểnh lên trông cực kỳ thừa thãi khiến người ta khó chịu, nhưng lại không có cái bấm móng tay. Vì thế, Thi Âm kéo mạnh miếng da đó ra. Tiếng ma sát giữa chất sừng và móng tay nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy nhưng không biết vì miếng xước măng rô quá dày hay tại Thi Âm quá mạnh tay mà khóe móng tay xuất hiện vết máu nho nhỏ, không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận cơn đau nhói còn hơn ban nãy.

Loét. Xước măng rô. Nghẹt mũi.

Đó là ba phiền phức đau đớn dễ gặp nhất trong cuộc sống, ê ê buốt buốt, như nghẹn ở cổ họng, đau cũng không được đau một cách dứt khoát.

Nữ sinh đè chặt vết thương tựa như tự làm khổ mình, cảm nhận cơn đau nhói ở đầu ngón tay dần tăng lên, hệt như chỉ như vậy mới khiến cô cảm thấy mình có lý do để yếu đuối.



Bùi Thập Thất dẫn cô lao công đi tới địa điểm xảy ra vụ án thì nhìn thấy cô gái bé nhỏ vẫn ngồi dưới đất giống y ban nãy, ngoan ngoãn ôm đầu gối của mình, không nhúc nhích, như bị dính lời nguyền định thân.

Cậu dở khóc dở cười cúi người cốc đầu cô: “Bé Khăn Đỏ(1), cậu ngồi đây làm gì thế?”

Nữ sinh chầm chậm ngẩng đầu, hoang mang: “Cậu bảo tớ không được cử động mà.”



“Haiz.” Cậu lại xoa ấn đường, “Thi Âm, sau này cậu tuyệt đối đừng đi đâu một mình, thật đấy, tớ chưa thấy đứa bé nào đần như cậu luôn.”

Sau đó kéo cô đứng dậy, quay đầu, cực kỳ lễ phép: “Cô ơi, làm phiền cô ạ.”

Cô lao công cầm ky hốt rác vừa quét thức ăn vừa cười: “Không sao không sao, mấy cháu học sinh thường bất cẩn làm đổ thức ăn ấy mà, dọn xíu là xong, hai đứa mau ăn cơm đi.”

Bùi Thập Thất đi tới quầy mua thêm hai phần thức ăn, bấy giờ cậu không để Thi Âm bưng nữa mà mỗi tay một khay vững vàng đặt xuống bàn ăn, thuận tiện lắc đầu cười nhạo: “Đi đất bằng mà cũng vấp được, Bé Khăn Đỏ, cậu nên đi khám tiểu não đi.”

Nữ sinh không nói gì, có lẽ là vì chột dạ, cúi đầu lẳng lặng vọc cơm.

“Bé Khăn Đỏ, cậu bị gì vậy? Trứng xào cà chua thì chỉ ăn cà chua, đậu que xào thịt thì chỉ ăn đậu que, kén ăn thế thảo nào lùn tịt!”

Thi Âm không nhịn nổi nữa: “Tớ mà lùn á? Cởi giày ra cũng được 1m68 đấy.”

“Ờ, cao ghê.” Giọng nói biếng nhác của đối phương càng biểu hiện rõ sự cười nhạo.

“…”

“Tớ nói với cậu rồi, sau này biết mình đánh không thắng người ta thì lo mà trốn đi, đừng đứng đực mặt ra đó cho người ta nắm quyền sinh sát.”

“…”

“Còn nữa, thằng ban nãy vừa nhìn là biết ngay chẳng phải dạng tốt lành gì, còn lảm nhảm một đống chó má, vậy mà cậu lại ngoan ngoan đứng nghe, cậu đần à?”

“…”

“Cho dù trốn không thoát thì cũng biết đường la lên chứ. Cậu kêu cứu, không lẽ không có ai cứu nổi cậu? Thi Tiểu Âm, tớ nói cho cậu biết… Ê ê, cậu cậu cậu đừng khóc, tớ chỉ nói vậy thôi, cậu khóc cái gì…”

Bùi Thập Thất luống cuống đặt đũa xuống, thấy cô gái đối diện cúi đầu lẳng lặng vọc cơm, đầu gần như vùi xuống bàn ăn, nước mặt rơi vào chén cơm. Ở khoảng cách gần thế này, cậu trông thấy rất rõ những giọt nước mắt ấy, thậm chí còn nghe được tiếng nức nở mà cô cố gắng kiềm nén.

“Tớ nói đùa thôi, không thể trông mặt mà bắt hình dong, thằng đó nhìn tướng tá cũng được, ai mà biết tư tưởng lại xấu xa thế chứ, nếu là tớ, tớ cũng không kịp phản xạ. Cậu thấy đó, cậu quyết định mở loa phát thanh rất nhanh, siêu thông minh luôn! Chắc chắn tớ không nghĩ ra đâu… Cậu đừng khóc mà, được không? Hay là tớ dần thằng đó một trận giúp cậu nhé? Hay cậu muốn sao, cậu nói đi, tớ…”

“Không sao, không sao đâu.” Nữ sinh lau nước mắt nhưng lau sao cũng không khô được, vừa lau vừa nghẹn ngào: “Tớ chỉ… chỉ bị xước măng rô, kéo ra nên bị đau… không liên quan tới Vương Vũ… Cậu đừng, tạm thời đừng… đừng nói chuyện với tớ…”

Thiếu niên nghệt ra, nhìn bàn tay phải đang nắm chặt đũa của cô, khóe móng tay ngón áp út quả thật có vết máu.

Thi Âm không ngẩng đầu, chống đũa, cụp mắt, nước mắt rơi lã chã, ngay cả vai cũng run rẩy.

Bùi Thập Thất từng thấy rất nhiều người khóc, nhưng chưa thấy ai khóc như Thi Âm, giống như ùn ùn kéo đến, đứt ruột đứt gan nhưng cũng giống như lẳng lặng chịu đựng, cố sức đè nén. Nước mắt của cô rơi lã chã xuống chén cơm, sau đó lại ăn từng miếng cơm một, tựa như nhét những bi thương ngược vào dạ dày, tự mình tiêu hóa.

“Cậu đừng… đừng quan tâm tới tớ… đừng nói chuyện với tớ”. Cứ lặp đi lặp lại câu đó, khóc không thành tiếng.

Nam sinh nhíu mày nhìn cô, cuối cùng, như đã hiểu, cậu vỗ nhẹ đầu cô, sau đó vén chùm tóc đuôi ngựa ra sau vai cho cô, giọng nói vừa khẽ khàng vừa trịnh trọng:

“Bé Khăn Đỏ…” Cậu hơi ngừng lại, “Thật ra kịch bản cậu viết rất hay, tớ nói thật đấy.”



Cậu không hiểu. Không phải vì kịch bản, không liên quan gì tới kịch bản.

Nỗi bi thương khổng lồ không biết từ đâu dâng lên trong lòng hoàn toàn không phải vì cái kịch bản vất vả lắm mới viết ra nhưng lại bị khai tử ấy.

Cậu vô tội nhưng lại gánh chịu cơn giận của cô, cuối cùng còn không hiểu vì sao cô khóc. Nhưng ít nhất, cậu nhạy cảm hiểu rằng những giọt nước mắt này không phải vì “bị xước măng rô, kéo ra nên bị đau”, cũng không phải vì chuyện hoang đường ở phòng phát thanh.

Cậu không hoàn toàn hiểu cô, cũng không phải hoàn toàn không hiểu cô. Mức độ cậu hiểu cô vừa khéo có thể làm nước mắt cô ngừng rơi một cách thần kỳ.

Thi Âm ngừng động tác vọc cơm, ngẩng đôi mắt ngập nước.

Thế này, chắc cũng được coi là đặc biệt nhỉ?

(1) Bé Khăn Đỏ: Ở chương 33, Bùi Thời Khởi ví Thi Âm là cô bé quàng khăn đỏ. Mà truyện cổ tích “Cô bé quàng khăn đỏ” tiếng Trung là “Bé Khăn Đỏ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi