VÀ MAI LẠI SÁNG - ĐÀN THẤT BÌ

"Em có công việc tốt, điều kiện gia đình tốt, bằng cấp cũng cao..."

Kiều Ly đã mất hết kiên nhẫn, cô ngắt lời gã đàn ông trước mặt: "Tôi đang hỏi anh lý do chia tay cơ mà."

Chu Triết lúng túng nặn ra một nụ cười: "Ý anh muốn nói là, người có lỗi là anh, không phải em."

Nhảm nhí.

Nếu Chu Triết dám đổ mọi lỗi lầm lên đầu cô, chắc chắn cô sẽ hắt ly Americano lạnh đang cầm trong tay vào mặt gã ngay.

Cô cố gắng kiểm soát nét mặt của mình, nói với giọng bỡn cợt: "Thì sao? Tìm được lốp xe dự phòng rồi à?"

Chu Triết thấy cô "rộng lượng" như thế thì thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đượm mấy phần chân thành: "Phải, em cũng từng gặp rồi đấy, chính là Phùng Tư Tư ở quầy lễ tân."

"Đẹp lắm à?"

"Không, sao đẹp bằng em chứ, đâu có ai đẹp như em." Ánh mắt Chu Triết lướt qua mặt cô, cuối cùng gã cũng thấy chút bùi ngùi nên có khi chia tay.

Kiều Ly quả thật rất đẹp, mái tóc đen xoã tung xuống bờ vai, da dẻ nõn nà, mắt đẹp như nước hồ thu, khuôn mặt vừa có vẻ ngây thơ non nớt của thiếu nữ lại vừa có sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, sự pha trộn này luôn có sức hấp dẫn trí mạng với gã, song cũng khiến gã luôn thấy lo ngay ngáy vì lúc nào cũng có đàn ông khác mê cô như điếu đổ.

"Tính tình rất tốt à?" Kiều Ly tiếp tục dò hỏi nguyên nhân.

Chu Triết gật đầu: "Cũng tạm. Cô ấy yếu đuối mong manh lắm, thích ỷ lại vào anh, khác hẳn với em." Kiều Ly quá mạnh mẽ, cô không thích nhõng nhẽo, càng không dựa dẫm vào gã, chuyện gì cũng tự giải quyết một mình, chưa bao giờ bộc lộ mặt yếu đuối của mình. Cô khiến gã cảm thấy như thể người gã có chẳng phải một cô bạn gái mà là một cộng sự trong công việc.

Kiều Ly hiểu ý gã.

Gã từng phàn nàn cô quá mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần, mong cô có thể yếu đuối một chút, nhưng cô không làm được.

"Ồ, vậy nên không yêu tôi nữa rồi muốn chia tay sao?" Cô nhìn Chu Triết chằm chằm.

Chu Triết cảm thấy áp lực nặng thêm vài phần khi bị cô nhìn kiểu đó.

Cô luôn như thế, luôn khiến gã cảm thấy bị đè nén, thấy mình không xứng với cô. Gã không chút do dự đáp: "Phải."

Bộ dạng anh dũng hy sinh của Chu Triết trông đến là nực cười, nhưng Kiều Ly lại chẳng cười nổi, cô chua chát nói: "Được."

Càng dây dưa thì chỉ càng mất mặt hơn.

Cô đứng dậy rời đi, Chu Triết gọi với sau lưng cô: "Kiều Ly, chúng ta chia tay trong hòa bình thì vẫn là bạn bè đúng không?"

Kiều Ly không trả lời, cô bước đi mà không hề quay đầu lại.

Chia tay hòa bình cái con khỉ, cô hận không thể tóm chặt cổ gã mà cho gã mấy bạt tai điếng người ấy chứ.

Lúc cô ra tới bãi đỗ xe mới sực nhớ hôm nay vì phải đi gặp khách hàng, cô đã ăn vận rất trang trọng và mang giày cao gót nên không thể lái xe. Thường những ngày như thế, cô sẽ bảo Chu Triết đưa cô về, nhưng giờ chỉ còn cách bắt tàu điện ngầm về nhà.

Giờ cao điểm sắp qua nên dòng người không mấy đông đúc. Kiều Ly vào đi nhà vệ sinh, lấy bông tẩy trang ra lau đi lớp trang điểm kỹ lưỡng trên mắt rồi mới khóc đã đời một trận, khóc xong lại lấy nước lạnh tấp lên mắt một lát mới bước ra ngoài, khi ấy dáng vẻ nức nở đáng thương ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Chuyến tàu điện ngầm cũng không mấy đông đúc, Kiều Ly tìm một khoảng trống rộng rãi để đứng.

Đến trạm kế, có người lên có kẻ xuống, giữa dòng người chen lấn xô đẩy nhau, bỗng cô thấy hơi nóng hầm hập dán sau lưng mình.

Cô thấy khó chịu nên dịch về trước một bước, cúi đầu nhìn ra sau thì thấy một đôi giày da phủ đầy bụi bặm.

Cửa tàu điện ngầm đóng lại, toa tàu trượt về phía trước. Theo quán tính, người nọ cũng chúi về phía cô.

Cô nhíu mày, lại bước sang bên cạnh mấy bước, chuyển chỗ đứng.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, kẻ nọ lại tiến lại gần cô.

Cô quay đầu nhìn, đó là một lão trung niên tầm thường cầm cặp táp, lão thấy cô nhìn mình còn làm bộ khó hiểu.

Cô lại nhích sang bên cạnh vài bước, ngặt nỗi lại đứng ngay chỗ đám đông đang chen chúc nhau nên cử động chẳng dễ dàng gì.

Kiều Ly nhìn hình bóng lão kia phản chiếu qua cửa kính tàu, thấy lão đang gạt đám người ra, lách tới chỗ cô.

Lão mỗi lúc một áp sát mà trước mặt cô lại nghìn nghịt người khiến cô không tránh đi đâu được.

Song thân thể hầm hập kia không sáp tới như cô tưởng, thay vào đó là một mùi thơm sạch sẽ trong lành toả ra bên người cô.

Cô ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ, thấy một chàng trai mặc áo thun trắng đang đứng chặn giữa cô và lão kia.

Chàng trai nọ đứng sát bên cô, nhưng dù đám đông chen lấn cỡ nào, cậu ta cũng cố giữ một khoảng cách nhất định với cô. Cô có thể nhận ra bàn tay cậu ta phải cố sức nắm chặt tay nắm cỡ nào để đám đông không lấn sang đây.

Cô chỉ cao tới bả vai cậu ta, phải ngẩng lên mới thấy gò má cậu.

Cằm cậu sạch láng, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh khôi ngô, nước da trắng nõn. Hầu kết nổi rõ, nhẹ nhàng chuyển động khi cậu nghiêng đầu.

Kiều Ly định cảm ơn cậu song thấy cậu đang đeo tai nghe đành thôi.

Tàu điện ngầm chạy thêm mấy trạm thì Kiều Ly thấy gã đàn ông đáng khinh kia xuống tàu, nhưng chàng trai bên cạnh vẫn đứng che chắn cho cô. Tuy người ra kẻ vào va vào vai cậu mấy lần song cậu chẳng hề ngã lên người cô lần nào.

Không lâu sau, tới trạm đích, Kiều Ly xuống xe theo dòng người.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Kiều Ly không định về nhà ngay. Cô tính vào cửa hàng tiện lợi cạnh ga tàu điện ngầm mua mấy lon bia rồi ra bờ sông gần nhà uống.

Bước vào cửa hàng tiện lợi, Kiều Ly mới lấy bia trong tủ lạnh ra, không ngờ quay sang lại thấy chàng trai kia.

Thấy cậu đang tính trả tiền, Kiều Ly vội vàng bước tới đưa mã QR ra, nói với thu ngân: "Chúng tôi trả chung."

Nói xong cô mỉm cười nói với chàng trai tuấn tú kia: "Vừa rồi cảm ơn cậu nhiều."

*

Bốn mươi phút trước.

Phong Dịch móc điện thoại ra, vội vàng nhắn tin cho thằng bạn chí cốt.

[abcd 易 fg: Đệt! Tao vừa tia thấy nữ thần của tao trên tàu điện ngầm!]

*易 có nghĩa là Dịch (tên của nam chính) nhưng đồng thời nhìn cũng khá giống ký tự E (Sườn đoán) nên mới có nick chat này. Vậy nên Sườn giữ nguyên chữ Trung chữ không đổi 易 thành Dịch nhé.

[Tề Thiên Đại Thánh: Who?]

[abcd 易 fg: Mày còn nhớ hồi nghỉ hè năm ngoái, tao bảo với mày là tao tình cờ gặp một người đẹp quỷ khóc thần sầu mấy lần trên tàu điện ngầm không? Chính là chị ấy!"


[Tề Thiên Đại Thánh: Ơ địu! Có ai khen người ta kiểu đó không?]

Phong Dịch không đoái hoài tới Tề Hãn nữa, cậu giơ điện thoại lên, lén chụp một bức ảnh của Kiều Ly.

Cuộc đời lại bớt đi một niềm tiếc nuối!

Hè lớp Mười Một năm ngoái, cậu vẫn chưa có điện thoại, lúc thấy nữ thần chẳng thể chụp lén một bức làm kỷ niệm. Sau đó cậu không gặp lại cô lần nào trên tàu điện ngầm nữa, Tề Hãn nói với cậu thành phố này đông dân như thế, có lẽ suốt đời cũng chẳng gặp lại, khiến cậu cứ tiếc mãi.

Cậu còn nhớ như in lần đầu tiên cậu nhìn thấy nữ thần, cô cũng mặc trang phục công sở, tóc đen môi thắm, hơi nghiêng đầu, những lọn tóc xoăn buông xuống bờ vai cô. Đó là lần đầu cậu biết gợi cảm từ xương tủy là thế nào, nhưng điều trái khoáy là trên người cô còn có cả vẻ ngây thơ trong sáng như nhành sen nở của gái mới lớn nữa.

Như thể có một mũi tên vô hình bắn vào tim Phong Dịch, cậu bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp, đến nỗi cậu phải lấy tay ôm ngực để ngăn người xung quanh nghe thấy tiếng tim cậu.

Trước kia, khi đám bạn hay gọi đùa nữ diễn viên nào đó là "bà xã", "bạn gái xinh đẹp của tao" hay "nữ thần", cậu luôn khịt mũi xem thường, sau đó bị tụi nó chửi hội đồng, bảo cậu không biết thưởng thức gì cả.

Dĩ nhiên cậu biết thưởng thức chứ. Mấy cô nàng diễn viên kia trông khá đẹp, nhưng không đến mức khiến cậu xao xuyến, cậu thấy bọn họ cũng chỉ có mắt có mũi như ai thôi.

Nhưng lần đầu tiên gặp cô, rốt cuộc cậu cũng được nếm vị yêu đầu.

Rõ ràng cô không nhìn cậu, song cậu lại thấy chân tay mình lóng nga lóng ngóng chẳng biết đặt vào đâu, cứ nghĩ ngợi miên man xem quần áo và kiểu tóc của mình có gì không ổn không.

Thậm chí khi mắt cô lướt qua phía này, cậu còn hoảng tới mức quay phắt đi.

Một người luôn tự nhận là đồ mặt dày như cậu không ngờ cũng có lúc đỏ mặt nhanh đến thế, đến nỗi cậu thấy người mình như sắp bốc hỏa đến nơi.

Lúc cô xuống xe, bước ngang qua cậu, toàn thân cậu chợt cứng đờ, thâm tâm thầm thét gào: Cứu mạng! A a a a a a a a a a a a a a chị ấy đang đi tới, trời đất ơi! Nhìn gần còn đẹp hơn a a a a a a, có phải mình điên rồi không a a a a a a! Đồ hám gái! Đúng, trông mình có khác gì mấy thằng hám gái bỉ ổi trên tàu điện ngầm trong phim Nhật đâu kia chứ? Không phải đâu hu hu hu hu hu hu mình không phải là tên biến thái, không phải là thằng hám gái bỉ ổi đâu.

Sau đó, hễ lần nào cậu bắt chuyến tàu điện ngầm vào khung giờ đó thì sẽ ngắm tới ngắm lui, ăn vận bóng bẩy, thậm chí còn cầm cả tấm thẻ vàng của bố mình tới tiệm cắt tóc để làm đầu với niềm háo hức được gặp cô lần nữa.

Tuy sau đó họ chỉ gặp lại hai lần nhưng cậu đã thấy rất sung sướng mãn nguyện, lần thứ ba khi cô lướt qua cậu để xuống tàu, cậu đã không còn đỏ mặt nữa.

Mình đỉnh quá, hí hí.

Cậu tự hào nghĩ. . ngôn tình hay

Sau đó, cậu không cười nổi nữa.

Vì vừa vào lớp Mười Hai thì cả ngày cậu đều vội xất bất xang bang, cũng không còn tình cờ gặp cô trên tàu điện ngầm thêm lần nào nữa, cho dù tháng nghỉ đông cậu có ôm cây đợi thỏ trên tàu điện ngầm cũng không hề nhìn thấy cô.

Có trời mới thấu cậu buồn khổ tới nhường nào, cậu đã thất tình như thế đó!

Không ngờ trời cao có mắt, một năm sau hai người đã gặp lại.

Cô còn xinh đẹp hơn trước kia.

Phong Dịch lặng lẽ cài đặt tấm hình chụp lén cô làm màn hình khóa cho điện thoại rồi tiếp tục ngắm trộm Kiều Ly.

Cô mang giày cao gót thoạt trông rất mệt mỏi, ôi thật đáng thương, sao chẳng ai chịu nhường ghế cho cô chứ! Má nó! Tên kia định sàm sỡ nữ thần của mình à?!

Phong Dịch rất tức giận. Nhìn Kiều Ly vì tránh gã đàn ông kia mà liên tục dịch về phía đám đông, cậu hận không thể đè lão ta xuống đất mà nện cho một trận nhừ tử.

Cậu lách mình qua đám đông, tới cạnh lão kia rồi dùng khuỷu tay thụi một cú ra trò vào bụng lão, kế đó cậu đứng bên Kiều Ly, nghiêng đầu trừng mắt với lão ta.

Gã đàn ông kia vốn định nổi nóng, song thấy Phong Dịch cao một mét tám lại trẻ trung cường tráng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Phong Dịch đứng cạnh Kiều Ly, giúp cô không bị đám đông xô đẩy, tạo một khoảng trống cho cô, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến cậu thấy vô cùng thỏa mãn. Hôm nay cậu đã nhận được quá nhiều thứ, không những chụp được ảnh cô mà còn được đứng sát cô như thế lần đầu tiên, cuộc đời cậu nào đã hạnh phúc thế này bao giờ đâu!

Cậu sướng đến mơ mơ màng màng, đầu óc chưa kịp hoạt động đã theo Kiều Ly xuống tàu.

Đến lúc ra khỏi ga tàu, cậu mới nhận ra chuyện này, đành bước vào cửa hàng tiện lợi gần đó, tính mua cây kem ăn cho tỉnh người.

Cậu vừa móc điện thoại ra chuẩn bị trả tiền, còn chưa kịp mở khóa thì đã nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên bên cạnh: "Chúng tôi trả chung."

Cậu bất giác quay đầu lại, bỗng thấy nữ thần đang kề cận trước mắt, mỉm cười nói với cậu: "Vừa rồi cảm ơn cậu nhiều."

Khoảnh khắc ấy, những đóa đào mùa xuân trong thế giới nội tâm của Phong Dịch, bỗng chốc bung nở toàn bộ.

Phong Dịch cúi đầu, nhìn bốn lon bia Kiều Ly đang ôm trong lòng, rồi lại nhìn cây kem cực kỳ con nít mà mình đang cầm trên tay.

Cậu nhất thời chán chẳng muốn sống nữa, còn chưa kịp định thần lại thì Kiều Ly đã thanh toán xong xuôi, cầm bia đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi