Phong Dịch cứ nơm nớp lo sợ sau khi bị Kiều Ly doạ, cậu thầm trách bản thân ban nãy sao lại để t*ng trùng lấp não rồi đánh mất lý trí khiến cô tức giận. Tuy cậu rất thành tâm thành ý nhận sai nhưng... yêu cầu của Kiều Ly khiến cậu thật sự thấy ngượng ngùng chết đi được.
Nhất định là cô làm vậy để khiến cậu hiểu rõ hành vi vừa rồi của mình đáng hổ thẹn biết chừng nào.
Phong Dịch vô cùng đau khổ, vừa rối rắm lại vừa mắc cỡ, đắn đo hồi lâu mới mở máy ảnh lên, chụp đống giấy đã dùng và bàn tay phải còn vương vài giọt tinh dịch màu trắng đục gửi sang cho Kiều Ly.
"Em biết sai rồi ạ." Mặt cậu nóng như sắp bốc khói.
Kiều Ly bỏ điện thoại ra xa, che miệng cười khúc khích mấy tiếng mới áp điện thoại vào lại.
Bức ảnh đầu tiên là một đống giấy dúm dó, tầm vài tờ, mép giấy đã nhũn ra, thoạt trông ướt sũng.
Bức ảnh thứ hai, mấy giọt dịch trăng trắng nối nhau thành một dải bám trên mu bàn tay và ngón tay cậu. Khớp xương tay cậu rất rõ ràng, tinh dịch bám trên ấy trông hoang đàng mà lại khắc chế.
"Xuất nhiều thế cơ à?" Cô hạ thấp giọng, cố ý dùng giọng gió để hỏi.
Phong Dịch cảm thấy có một luồng điện xộc thẳng từ tai lên não mình, mặt cậu lại càng đỏ, lúng túng đáp: "Dạ."
"Sướng chứ?" Kiều Ly lại hạ giọng, khẽ khàng như thể một cô nhân tình đang thì thầm với người thương.
Cổ họng Phong Dịch chợt nghẹn lại, cậu cố gắng nuốt nước miếng, há miệng mà chẳng biết đáp lời cô thế nào.
Điện thoại quá nóng, nóng đến mức muốn thiêu rụi tai cậu.
Rõ ràng đây là chuyện rất đáng xấu hổ, ấy thế mà cậu lại cảm nhận được một luồng khoái cảm đang ngấm ngầm dâng trào trong người.
"Sướng ạ."
Trong tích tắc bờ môi bật ra hai chữ nọ, cuối cùng cậu cũng nhận ra cuộc trò chuyện của hai người đã rẽ sang một hướng khác.
Kiều Ly lại cười, tiếng cô cười nhẹ tênh như lông chim vuốt ve cổ họng cậu, khiến cậu thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Lúc cậu xuất đã nghĩ gì thế?" Cậu nghe tiếng Kiều Ly hỏi.
Nhịp thở của cậu lại rối loạn.
Trong phòng vệ sinh nóng hầm hập, cả người cậu vã một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay nhớp nháp sắp không cầm nổi điện thoại.
Cậu chưa kịp trả lời, Kiều Ly đã thong thả hỏi tiếp: "Nghĩ tới cảnh tôi khỏa thân?"
Quả nhiên, tiếng thở ở đầu dây bên kia dồn dập hẳn.
"Hay là nghĩ tới chuyện làm tình với tôi?"
Câu nói của cô hệt như mồi lửa thổi bùng đống củi khô lâu ngày, đốt người cậu nhễ nhại mồ hôi, đầu óc cũng nhão thành bùn.
Phong Dịch nhớ lại đêm đầu tiên, thừa dịp cô không chú ý, cậu đã lặng lẽ nâng chân cô lên một chút để ngắm nghía, dù ánh đèn khi ấy lờ mờ không rõ nhưng hình ảnh ấy vẫn ghim chặt trong tâm trí cậu.
Cậu áp sát lại, gần tới mức có thể thấy rõ cánh hoa e ấp dính dấp mật ngọt trong suốt, cánh hoa ấy bọc lấy một khe rất nhỏ, đang se sẽ khép mở tràn dịch ra.
Đến tận bây giờ, cậu vẫn nhớ như in cảm giác chếnh choáng khi đó, dưỡng khí của cậu như bị ai cướp sạch, đầu váng mắt hoa, toàn thân như vừa bị sét đánh.
"Phong Dịch."
Cô đột nhiên gọi tên cậu khiến Phong Dịch sực tỉnh sau cơn mê mải, cậu nghe tiếng cô hỏi: "Cậu cứng rồi à?"
Cậu cúi xuống nhìn cơ thể mình, cậu em kia đã ngẩng đầu từ thuở nào.
Quần còn cởi dở, khắp người đẫm mồ hôi, hàng họ đã dựng thẳng tắp, phồng lên bên dưới chiếc áo thun, không ngừng lắc lư dưới lớp vải mỏng.
Trông cực kỳ nhếch nhác.
Giữa cơn hoảng hốt, cậu đáp lại lời cô hỏi: "Cứng."
"Cho tôi xem."
Vừa dứt lời, Kiều Ly đã gửi yêu cầu gọi video cho cậu.
Vì quá đỗi bối rối, suýt nữa cậu đã ném chiếc điện thoại vào bồn rửa tay, tới khi chỉnh đốn tâm lý xong xuôi mới run rẩy nhấn nút nhận cuộc gọi.